Đỗ Yến đi sau cùng, trên thực tế cậu đang rất thong dong. Nếu muốn bảo vệ mạng sống của vài người khỏi đám ác quỷ trong làng cổ thì sao cậu lại không chuẩn bị kĩ càng được.
Lòng bàn tay phải của Đỗ Yến giấu một lá bùa vàng cắt thành hình người giấy, bên trên viết ngày sinh tháng đẻ của Lương Phi. Từ sáng hôm qua cậu đã bắt đầu nghĩ biện pháp hỏi sinh nhật của bọn họ, cuối cùng cũng có chỗ để dùng.
Cậu thấy mọi người đi ở phía trước không chú ý đến mình, bèn cúi đầu nhìn đồ vật trong tay. Lá bùa người giấy đã nhuốm màu đen, chứng tỏ Lương Phi đã bị âm khí quấn thân nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Về phần Lương Phi đang ở đâu, bây giờ bọn họ vẫn còn ở trong thế giới bình thường, nếu không tốn chút thời gian thì Đỗ Yến rất khó có thể tìm thấy đối phương.
Dưới tình huống như hiện tại, cậu tạm thời sẽ không lấy các đồ vật thần thần quỷ quỷ ra rồi dọa sợ đám sinh viên đơn thuần này. Tránh khỏi chữa lợn lành thành lợn què, vừa không tìm được Lương Phi vừa dập tắt ba ngọn chân hỏa trên người họ, khiến lệ quỷ nhập thân, làm mọi chuyện trở nên phiền phức hơn.
Dù sao tình trạng của từ đường đúng là rất bất thường, nhân cơ hội tới đó xem thử cũng tốt.
Cửa lớn từ đường vẫn khép hờ, Từ Viễn vô cùng sốt ruột, nhác thấy bóng nó từ xa đã vội vàng chạy tới. Tiếu Lang chỉ lo cậu ta hấp tấp như thế lại gặp phải phiền toái gì khác.
Cậu ta là dân địa phương còn làm cả người dẫn đoàn, sợ Từ Viễn xảy ra chuyện nên đuổi theo thì còn hiểu được, nhưng tại sao lại kéo cả mình đi?. Đỗ Yến bị ép chạy cùng Tiếu Lang, cậu im lặng nhìn bàn tay bị nắm lấy của mình.
Tiếu Lang dừng trước cửa từ đường, gọi Từ Viễn đang định bước vào trong: “Chờ đã, đừng vội như thế chứ.”
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã đến nơi, Tiếu Lang và mấy người bạn bèn đứng đó vái lạy, nói: “Xin lỗi, chúng cháu là người ngoài, thế nhưng rất có khả năng bạn cháu đã bất cẩn chạy vào đây. Xin hãy tha thứ cho sự mạo phạm của chúng cháu. Sau khi ra ngoài, chúng cháu sẽ mua một bình rượu để tạ tội ạ.”
Dứt lời, Tiếu Lang mới dẫn bọn họ vào cửa lớn.
Từ đường trống rỗng, vô cùng yên tĩnh, không giống như có người đang ở bên trong.
Từ Viễn kêu lên: “Lương Phi, mày có đang ở đó không? Đừng trốn nữa, mau mau ra đây cho tao.”
Nơi đây không quá rộng, lúc đứng bên ngoài sẽ bị ánh sáng phản xạ, không thể trông thấy tình hình bên trong. Bây giờ sau khi băng qua giếng trời, tất cả mọi thứ liền hiện rõ mồn một.
Đúng là từ đường không có người, nếu Lương Phi thật sự ở đây thì rất có thể cậu ta sẽ trốn ở phòng trong. Thế nhưng khi mọi người tới gần bỗng phát hiện cửa đã bị khóa lại
“Chỗ này không vào được nữa.” Tiếu Lang nói, “Chắc chắn Lương Phi sẽ không ở đây. Chúng ta tới những nơi khác tìm thử xem.”
Lúc bọn họ đi tới cửa từ đường, đột nhiên phía sau vang lên hàng loạt tiếng động.
Cộc cộc cộc ——
Nghe rất giống tiếng gõ cửa, bọn họ đột ngột dừng bước.
Chu Điềm vô thức bám chặt lấy tay Ngụy Tử Triết: “Tiếng, tiếng gì thế.”
Đỗ Yến quay người, nhìn về phía phòng trong: “Hình như là phát ra từ đó.”
Tiếu Lang cũng ngoảnh lại, hắn không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày gật đầu.
Từ Viễn đã hơi tỉnh táo đôi chút, chỉ cảm thấy tình huống có gì đó không đúng: “Lẽ nào bên trong có người?”
Cộc —— cộc —— cộc ——
Bọn họ sợ đến run lẩy bẩy, cũng không biết tại sao lại vô cùng ăn ý mà trốn sau lưng Tiếu Lang và Đỗ Yến.
Vẻ mặt Tiếu Lang có chút nghiêm nghị, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn rất bình tĩnh. Hắn mở miệng hỏi: “Lương Phi, là mày à?”
Xung quanh chợt yên lặng, không có thanh âm nào vang lên nữa.
Đỗ Yến nói: “Chúng ta nên qua đó xem thử thì hơn.”
Tiếu Lang và Đỗ Yến đi vào trong lần nữa, Từ Viễn không chút do dự theo sau, Điền Lạc hơi lưỡng lự rồi cũng tiến về phía trước. Chu Điềm bám chặt tay Ngụy Tử Triết, đứng ngoài cửa.
Bọn họ dừng trước cánh cửa đã khóa, Từ Viễn lại hỏi: “Lương Phi, mày ở bên trong đúng không?”
Vẫn chẳng có ai đáp, tiếng gõ cửa lại tiếp tục truyền đến.
Tiếu Lang lớn giọng nói: “Lương Phi, mày có ở trong đó không đấy? Giờ không phải là lúc để mày đùa đâu!”
Tiếng gõ đã ngừng, mọi người liếc nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.
Tình cảnh trước mắt thật sự quá mức quỷ dị, nhưng nếu họ rời đi thì lại bỏ qua khả năng Lương Phi có thể đang bị nhốt bên trong.
Cửa gỗ hai cánh tuy rằng đã khóa song vẫn có khe hở ở giữa.
Từ Viễn suy nghĩ một chút, lấy hết dũng khí tiến đến nhòm vào khe hở để quan sát tình huống.
Ánh sáng trong phòng rất yếu, một mảnh đen kịt, Từ Viễn nheo mắt lại nhìn hồi lâu cũng không thể thấy rõ.
Tiếu Lang hỏi: “Mày nhìn được gì chưa? Lương Phi có ở trong đó không?”
Từ Viễn lắc đầu, trả lời:”Đen xì xì, chẳng thấy cái quái gì cả.”
Tiếu Lang lấy điện thoại di động ra: “Hay là tao chiếu sáng cho mày nhé.”
Nói xong, hắn bật flash điện thoại, soi vào trong khe hở. Từ Viễn thấy thế bèn ló đầu vào. Cậu ta vừa mới đến gần đã hét lên đầy sợ hãi, ngồi phịch xuống đất.
Tiếu Lang sững sờ, sau đó cũng ngó vào trong khe. Thế nhưng hắn chẳng trông thấy bất kì thứ gì ngoại trừ sàn nhà lờ mờ, những nơi khác vẫn tối om om.
Điền Lạc đỡ Từ Viễn dậy, hỏi hắn: “Anh làm sao thế?”
Từ Viễn thở dồn dập, mãi mới hoàn hồn, bờ môi tái nhợt: “Vừa nãy lúc ngó vào hình như anh thấy ai đó đang bám lấy cửa nhìn anh. Lúc hai ánh mắt gặp nhau anh không kịp đề phòng nên bị giật mình.”
Tiếu Lang nghe thấy vậy bèn cau mày nhìn về phía cửa gỗ, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: “Lương Phi, rốt cuộc mày có ở trong đó không?”
Đối phương cuối cùng cũng mở miệng đáp, âm thanh lúc ẩn lúc hiện “Ừm…ừm…”
Chất giọng hơi quen tai. Từ Viễn miễn cưỡng tỉnh táo lại, cẩn thận nghe ngóng, cảm thấy rất giống tiếng của Lương Phi.
Biết bên trong chính là người quen của mình, Từ Viễn càng bình tĩnh hơn: “Mày đừng đùa dai nữa, vào đây kiểu gì đấy?”
Chốc lát sau, âm thanh bên trong lại vang lên: “Ừm, ừm, cứu, cứu, cứu tao ra với.”
Lần này mọi người đều nghe rất rõ giọng nói kia, chính xác là Lương Phi. Nhưng cánh cửa này bị khóa ngoài, rốt cuộc Lương Phi đã vào đó bằng cách nào?
Chẳng lẽ dân làng mở cửa lấy đồ, Lương Phi thừa dịp bọn họ không chú ý nên chạy vào trong. Kết quả lúc dân làng rời đi không phát hiện Lương Phi nên mới khóa cửa?
Có điều bây giờ cũng không phải lúc bàn về vấn đề này, trước mắt bọn họ cần phải nhanh chóng thả Lương Phi ra.
Đám Từ Viễn nán lại từ đường, Tiếu Lang và Đỗ Yến ra ngoài tìm nhân viên công tác tới.
Tiếu Lang vừa mở miệng thì người gác cổng đã liên tục xua tay: “Chắc chắn là mấy đứa nghe nhầm rồi, chìa khóa được cất ở phòng ủy ban, chưa đến thời điểm thờ cúng tổ tiên thì không ai được phép vào đó.”
Khuyên can đủ đường nhưng nhân viên công tác vẫn lắc đầu, nói rằng đây là điều cấm kỵ trong làng, không thể mạo phạm.
Đỗ Yến lên tiếng: “Hình như ở mỗi điểm tham quan trong làng cổ đều có camera, hay là chúng ta tới đó xem một chút đi?”
Nhân viên công tác chần chờ chốc lát, cảm thấy nếu du khách xảy ra chuyện gì trong thôn thì sẽ gây ảnh hưởng không mấy tốt đẹp, cho nên liền dẫn hai người bọn họ đến phòng quản lý.
Dựa theo băng ghi hình camera, khách du lịch tiến vào làng cổ quả thực rất ít. Lúc ở nhà cử nhân chỉ có nhóm Tiếu Lang, không bao lâu sau bọn họ đã thấy bóng dáng Lương Phi.
Một mình cậu ta đi ra khỏi nhà cử nhân, vừa đi vừa quay đầu lại không biết nhìn thứ gì. Chất lượng của băng ghi hình không quá tốt, nhìn không rõ biểu cảm của Lương Phi nhưng dựa trên bước chân lảo đảo thì xem ra, cậu ta đang hơi hoảng hốt.
Tiếp theo bọn họ thấy tung tích của Lương Phi trong camera chỗ cây đa. Cậu ta chạy thẳng đến đó, đi xung quanh quanh chiếc giếng cạn kia một vòng rồi vươn tay đẩy tảng đá.
Tay còn chưa chạm vào mà động tác của Lương Phi đã khựng lại, tiếp theo cậu ta lấy từ trong túi thứ gì đó rồi ném ra ngoài.
Đó là điện thoại di động của Lương Phi, màn hình di động sáng lên, hẳn là lúc Tiếu Lang gọi cho cậu ta.
Lương Phi vẫn đứng im đó, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại không nhúc nhích, chẳng hề có ý định nhặt lên. Chờ đến khi màn hình tối sầm xuống thì Lương Phi mới cử động.
Cậu ta cầm máy đi tới trước chiếc giếng cạn, ngồi xổm xuống nhét vào trong khe hở. Làm xong tất cả những chuyện khó lòng tin tưởng ấy, Lương Phi liền rảo bước về phía từ đường.
Hình ảnh cuối cùng của Lương Phi chính là lúc cậu ta đi vào cửa lớn từ đường. Sau đó không còn ai xuất hiện nữa, mãi đến tận khi nhóm Tiếu Lang đến.
Người gác cổng cũng không phải dân làng mà là nhân viên biên chế hành chính sự nghiệp của phía du lịch. Mặc dù anh ta biết vài truyền thống tại địa phương nhưng tình huống trước mắt quả thật có hơi bất thường, so với những phong tục đó, anh ta càng sợ du khách xảy ra chuyện hơn.
Nhân viên công tác lấy chìa khóa, đi với Tiếu Lang và Đỗ Yến tới cửa từ đường.
Anh ta đứng đó lắng nghe, phát hiện quả thật bên trong đang phát ra âm thanh liền lôi chìa khóa ra mở.
Lương Phi đang ngồi dựa vào cánh cửa. Cậu ta ngơ ngác mở to mắt, thấy cửa không còn khóa nữa bèn đứng lên đi, nhìn qua chẳng có gì khác lạ cả.
Nhân viên công tác bực bội hỏi: “Cậu vào đây kiểu gì vậy?”
Lương Phi thấp giọng đáp: “Lúc em tới cửa không khóa. Sau đó tại sao lại khóa thì em không biết.”
Nhân viên công tác khó chịu, nói: “Mấy đứa vô ý thức thế? Vào từ đường làm chi? Dân làng kiêng kỵ nhất vấn đề này đấy, may mà anh phát hiện trước chứ nếu dân làng họ biết thì mấy đứa chắc chắn sẽ bị ăn đòn!”
Đúng là Lương Phi đã sai, nhóm Tiếu Lang im lặng nghe mắng. Đầu sỏ Lương Phi cúi gằm mặt, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, không lên tiếng cũng không xin lỗi.
Nhân viên công tác thấy thái độ của bọn họ cũng thành khẩn, cho nên cũng không đuổi bọn họ ra khỏi làng cổ.
“Mấy đứa đừng có chạy lung tung nữa. Làng này truyền thống lắm, có rất nhiều điều cần kiêng kỵ, nhất định phải rời khỏi đây trước năm giờ chiều nhé.” Nhân viên công tác nói xong bèn quay người đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...