Đồ dùng bày trí trong nhà cử nhân thật ra đã bị hủy hoại gần hết do thời kỳ đặc thù. Hiện tại toàn bộ đều dựa trên ký ức của vài người già còn sót lại để phục dựng lên, khi đặt ở đây lại vẫn rất có cảm xúc.
Những người khác tỏ vẻ rất hứng thú với đồ vật được trưng bày bên trong nhưng ánh mắt Đỗ Yến lại rơi trên ba cây hòe ở ngoài sân. Cây hòe đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, che trời lấp đất, bao phủ toàn bộ sân sau.
Trong nhà người có học trồng cây hòe cũng rất bình thường. Bởi vì cây hòe tượng trưng cho điềm lành khoa cử, năm đầu đi thi gọi là hòe thu, vội vàng đến trường thi gọi là đạp hòe. Thế nhưng vấn đề là, nếu như trong nhà có người chết oan thì ba cây hòe này sẽ biến thành thứ hút âm khí mạnh nhất.
Bởi vì cây hòe chính là ngũ âm chi mộc(*), mà nơi đây còn trồng một lúc tận ba cây, vừa vặn ngăn cản lối đi khiến dương khí không thể vào. Bây giờ xem ra, nhà cử nhân này lại sạch sẽ đến bất thường.
(*Ngũ âm chi mộc gồm 5 loại cây: cây thông, cây bách, cây hòe, cây du, cây tùng)
Theo lý mà nói lúc trước Phạm Thị treo cổ tự sát, không phải sống thọ và chết tại nhà, coi như trong lòng bà không hề có oán khí đi chăng nữa thì có ba cây hòe này ở đây, căn nhà cũng không thể sạch sẽ như vậy.
Chuyện kia cũng chỉ được giải thích bằng cách, lúc tòa nhà được xây dựng thêm đã mời thiên sư về làm phép, bố trí một loại trận pháp trấn áp âm khí ở sân sau. Cho nên hiện tại toàn bộ căn nhà mới có thể sạch thế này, mặc dù có ba cây hòe già mấy trăm năm nhưng không ảnh hưởng gì đến phong thủy cả.
Sự việc có vẻ khá thú vị. Nếu Phạm Thị cam tâm tình nguyện thắt cổ đi theo người chồng đã mất, tuy sẽ có chút oán khí nhưng cũng chẳng đáng là bao, cùng lắm là khiến nơi đây mát mẻ chút thôi.
Vì sao còn phải tốn công tốn sức mời cao nhân đến bày pháp trận làm gì? Đỗ Yến sờ cằm, đoán được đại khái thân phận của ác quỷ xuất hiện tại làng cổ.
“Cậu đang nhìn cái gì đấy?”
Giọng nói của Tiếu Lang làm Đỗ Yến hoàn hồn, cậu chỉ ba cây hòe kia: “Phong thủy ở trong làng không tệ, hơi một tí là lại thấy hòe già trăm năm.”
Tiếu Lang cười: “Đúng thế, trước đây chỗ này không thông với đường quốc lộ, dân làng gần như tách biệt với cuộc sống hiện đại. Đến bây giờ tư tưởng vẫn còn rất truyền thống, thờ phụng cổ thụ có linh, không thể dễ dàng chặt bỏ.”
Đỗ Yến đáp: “Hiện tại cổ thụ còn thuộc sự bảo vệ của nhà nước nên càng khó động vào hơn.”
Tiếu Lang nói: “Chính xác.”
Đúng lúc Chu Điềm đi từ sân trước đến, bắt gặp mấy cây hòe kia liền lập tức trở nên hưng phấn. Cô nàng chạy tới dưới tán cây, sai Ngụy Tử Triết chụp ảnh cho mình.
Chụp một lúc xong, Chu Điềm cầm điện thoại di động xem thành quả, cô nàng bĩu môi, dáng vẻ vô cùng bất mãn: “Phong cảnh đẹp, nhà cũng đẹp nhưng em mặc bộ này không hợp hoàn cảnh chút nào, biết vậy đã mang theo mấy bộ cổ trang đến rồi.”
Ngụy Tử Triết đáp: “Thế thì bọn anh lại phải căng màn cho em thay đồ à. Phiền phức quá.”
Chu Điềm lườm y: “Anh thì biết cái gì, lúc trước câu lạc bộ bọn em phải chịu trăm ngàn cay đắng mới tìm được một nơi để chụp cổ phong. Nhưng vẫn chẳng ra đâu vào với đâu, không thể sánh bằng nơi này được.”
Ngụy Tử Triết nói: “Vậy sau khi em về trường thì dẫn người trong câu lạc bộ tới đây vào kì nghỉ nào đó không được sao.”
Ánh mắt Chu Điềm sáng bừng, trả lời: “Ý hay đấy anh, cơ mà xa quá, em cũng không biết bọn họ có thích hay không nữa.”
Lương Phi vừa mới đi qua ngưỡng cửa, vừa vặn nghe thấy đối thoại của hai người họ, cậu ta bắt đầu không đứng đắn cười nói: “Dễ thôi. Em chỉ cần bảo rằng có Tiếu Lang làm chủ, cùng ăn cùng chơi toàn bộ hành trình thì các đàn chị đàn em trong câu lạc bộ sẽ bắt đầu tranh giành nhau đi cho mà xem.”
Tiếu Lang vô thức nhìn sang phía Đỗ Yến, biểu cảm trên mặt đối phương vẫn lãnh đạm như cũ, không có gì thay đổi.
Tiếu Lang cảm thấy yên lòng nhưng lại thất vọng khó tả. Hắn mở miệng giải thích: “Một đám con gái tới chơi thì sao anh có thể đồng hành suốt cả hành trình được. Nhưng mà đến lúc đó anh sẽ kêu em họ anh tới tiếp đón các em, tuổi của con bé không chênh lệch nhiều lắm so với mấy đứa, đi chơi cùng nhau rất hợp lý.”
Chu Điềm cười gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao ở trường, Tiếu Lang đều đối xử với nữ sinh bằng thái độ lịch sự ôn hòa nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Nói đơn giản chính là phong cách sống và vẻ ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn hoàn toàn bất đồng.
Mọi người cười cười nói nói rồi đi đến sâu sau ngôi nhà. Vì để phòng ngừa du khách tự ý bước vào giẫm hỏng gạch nên bên ngoài gian phòng đều được dựng rào chắn, bọn họ cũng chỉ có thể mở cửa ngắm qua một chút mà thôi.
Đoàn người Tiếu Lang đều rất có ý thức, không cố gắng vượt qua rào chắn. Lúc tham quan đến một căn phòng khác, Chu Điềm vừa cúi đầu nhìn sách hướng dẫn vừa liếc nhìn gian phòng, dáng vẻ vô cùng nghi hoặc.
Ngụy Tử Triết hỏi nàng: “Sao thế, có gì không đúng à?”
Chu Điềm chỉ vào sách hướng dẫn: “Quyển sách này hình như viết sai rồi hay sao ấy anh ạ. Bên trên ghi đây là phòng của bà Phạm Thị, mẹ cử nhân, nhưng dựa theo lối trang trí thì phải là phòng của vợ chồng cử nhân chứ nhỉ.”
Ngụy Tử Triết nói: “Chắc là không đâu, tại sao em lại thấy thế?”
Chu Điềm rướn người ngó vào bên trong, nhấc tay chỉ về phía giường: “Dưới gầm đặt một đôi giày thêu màu đỏ. Quả phụ cổ đại làm sao có khả năng đi loại giày có màu sắc tươi tắn như thế được.”
Mọi người nghe Chu Điềm nói vậy bèn nhìn vào trong, song họ không thấy cái gì cả.
Ngụy Tử Triết lên tiếng: “Em nhìn nhầm rồi à, dưới gầm giường làm gì có đôi giày nào?”
Chu Điềm không phục liền ngó đầu vào, sau đó quay lại nói: “Em nghĩ anh nên đeo kính, một đôi giày rõ như vậy mà còn chẳng nhìn thấy.”
Ngụy Tử Triết bước tới, sau đó vẫn lắc đầu: “Không có mà.”
Chu Điềm nghĩ Ngụy Tử Triết có phải đang đùa giỡn mình hay không, cô nàng thử nhìn lần nữa, sau đó sắc mặt trắng bệch, âm thanh run rẩy: “Đúng là không có thật, nhưng vừa nãy em thực sự đã trông thấy một đôi giày thêu rất tinh xảo được đặt dưới gầm giường mà. Anh cũng biết dân cosplay bọn em nhiều lúc cũng mặc đồ cổ trang, em vẫn phân biệt được nó, nó chính là kiểu giày mà phụ nữ lúc lấy chồng thường đi…”
Chu Điềm càng nói càng thấy sợ. Nếu như bình thường, hẳn là Lương Phi sẽ bắt đầu cà khịa cô nàng, nhưng Chu Điềm chờ mãi mà cũng không nghe thấy giọng cậu ta.
Mọi người đang cảm thấy kỳ quái thì đột nhiên Từ Viễn lên tiếng.
Tính Từ Viễn vô cùng cẩn thận, nói chuyện thong thả chậm rãi và vững vàng, rất ít khi cậu ta gấp gáp, lớn giọng như vậy bao giờ.
Cậu ta kinh hoàng kêu: “Lương Phi, Lương Phi chạy đi đâu rồi?”
Mọi người quay đầu lại, bấy giờ mới phát hiện thiếu mất Lương Phi, trước giờ Từ Viễn và Lương Phi đều rất thân thiết, hiện tại bỗng nhiên không thấy một người đang sống sờ sờ nên khiến cậu ta có chút nóng nảy.
Tiếu Lang lấy di động ra, nói: “Mày đừng vội, để tao gọi điện thoại cho nó.”
Lúc này Từ Viễn mới kịp phản ứng, không tìm thấy người thì họ có thể gọi điện thoại mà.
Tiếu Lang bắt đầu bấm số Lương Phi.
Nhưng chờ một lúc mà đầu dây bên kia vẫn chưa có ai nghe máy. Từ Viễn càng thêm sốt ruột, bước dọc theo con đường cũ để tìm người. Bọn họ bèn cùng nhau tìm kiếm, thế nhưng vẫn chẳng phát hiện bóng dáng Lương Phi đâu.
Tiếu Lang nghĩ ra một biện pháp khác, ở trong làng cổ yên tĩnh thế này, nếu như gọi điện thoại cho Lương Phi mà đối phương không nhận thì cũng có thể loáng thóang nghe được tiếng chuông.
Vì thế hắn bèn cầm điện thoại, không ngừng gọi điện cho Lương Phi. Khi bọn họ tới gần chỗ cây đa, dường như nghe thấy tiếng chuông di động kêu lúc có lúc không.
Ánh mắt Từ Viễn sáng lên, chỉ vào hướng cây đa: “Hình như ở bên kia kìa bọn mày, hay là Lương Phi vẫn còn để ý đến tấm bảng gỗ, cho nên mới lén lút chạy tới đây để nghiên cứu nhỉ.”
Song bọn họ vẫn không phát hiện bóng dáng Lương Phi ở bên dưới cây đa.
Đoàn người dừng lại thảo luận, cảm thấy không chừng điện thoại của Lương Phi bị rơi mất. Cậu ta mua máy mới chưa được bao lâu, vô cùng quý trọng, chợt không thấy điện thoại di động nên mới sốt ruột đi dọc đường để tìm, quên không báo cho bọn họ biết. Lương Phi hành xử rất láu táu, làm ra loại chuyện này cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc cả.
Bọn họ nghĩ, điện thoại của Lương Phi chắc hẳn đã rơi gần gốc cây đa, ắt cậu ta sẽ tự mò đến đây, chi bằng cứ tìm xung quanh rồi chờ Lương Phi xuất hiện.
Vì vậy Tiếu Lang tiếp tục gọi vào số của Lương Phi, bọn họ bắt đầu giúp cậu ta tìm điện thoại dưới tán cây.
Điền Lạc cẩn thận tìm tới tìm lui rồi đi tới trước cái giếng cạn kia. Cậu ta ngồi xổm bên thành giếng, lắng tai nghe nửa ngày, không chắc chắn lắm mà nói: “Các anh chị tới đây thử coi, hình như điện thoại bị rơi xuống giếng hay sao ấy?”
Từ Viễn đang ở gần đó, cảm thấy có chút kỳ quái: “Sao lại thế, miệng giếng đã được bịt bằng tảng đá to, điện thoại của Lương Phi không thể lọt vào đó được.”
Điền Lạc hơi do dự, cậu ta chịu khó nghe thật kĩ: “Tiếng chuông thật sự đang phát ra từ dưới giếng đấy anh.”
Vì vậy mọi người tập trung xung quanh cái giếng như ong vỡ tổ, quả nhiên càng tới gần càng nghe rõ tiếng chuông hơn, đúng là truyền từ dưới giếng lên.
Bọn họ cảm thấy kỳ lạ không thôi, đi dạo một vòng xung quanh, phát hiện tảng đá lớn kia đúng là đã đè chặt miệng giếng.
Điện thoại của Lương Phi có nhỏ đến đâu cũng không thể bất cẩn đánh rơi xuống giếng, trừ phi cậu ta chủ động nhét vào từ khe hở.
Chu Điềm đặt ra nghi vấn: “Cái đồ dở hơi này không phải đang đùa giỡn chúng ta đấy chứ?”
Từ Viễn lắc đầu, đáp: “Nó mới mua điện thoại, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa luôn, đánh chết cũng không cam lòng dùng di động mới để trêu chọc chúng ta như thế.”
Điền Lạc suy đoán: “Chẳng nhẽ anh Lương Phi làm rơi điện thoại trên đường bị du khách nào nhặt được. Sau đó đối phương nhìn thấy chúng ta kéo nhiều người đi tìm, có tật giật mình nên vứt vào trong giếng?”
Đúng lúc đó, Tiếu Lang lên tiếng: “Bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt chuyện cái điện thoại, vấn đề lớn nhất là rốt cục Lương Phi đang ở đâu kìa?”
Được Tiếu Lang nhắc nhở, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, nhận thấy trọng điểm đã bắt đầu lệch hướng.
Dù sao điện thoại cũng đang ở trong giếng, chẳng có ai nhặt đi, vì vậy bọn họ quyết định đi tìm Lương Phi rồi hẵng bàn tiếp.
Diện tích làng cổ không quá lớn, nhưng mọi người đã tìm ba vòng mà vẫn không phát hiện bóng dáng Lương Phi. Cuối cùng cũng hết cách, chỉ đành chạy ra bên ngoài hỏi nhân viên công tác.
Sau khi nghe bọn họ miêu tả, nhân viên gác cổng liền xua tay đáp: “Không có không có, từ sáng đến giờ chỉ có người vào chứ chưa thấy ai ra cả. Đúng rồi, các vị muốn ra ngoài à? Nếu như đi ra rồi lại vào thì phải mua vé nữa đấy nhé.”
Như vậy Lương Phi chắc hẳn vẫn còn trong làng, rốt cục cậu ta chạy đi đâu được đây? Cân nhắc tới lui, bọn họ quyết định quay trở lại làng cổ để tìm Lương Phi.
Đúng lúc đó Chu Điềm chợt nhớ ra một chuyện đến, cô nàng nói: “Em thấy Lương Phi có vẻ rất hứng thú với từ đường, anh ấy sẽ không lén bước vào đó đâu nhỉ?”
Ngụy Tử Triết suy nghĩ một chút rồi gật đầu tán thành: “Cũng có thể, chắc là có Tiếu Lang ở đây nên nó ngại không dám vào. Mẹ cái thằng này đúng là gan to bằng trời, tò mò như thế không chừng nó đang ở trong từ đường thật đấy.”
Vì vậy bọn họ bèn mau chóng đi tới từ đường, tìm được Lương Phi rồi sẽ mắng cậu ta té tát về hành động vô trách nhiệm kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...