Cũng may mà hôm sau, Thành Du đã giải thích lý do tại sao hắn lại hành động khác thường như thế.
Đỗ Yến đứng ở thư phòng Thành Du, nhìn hắn lấy rương gỗ từ ám cách ra.
.Bên trong chứa đầy mật thư liên quan đến Đỗ Yến.
Cậu đọc từng cái một, phát hiện tất cả những lần bí mật hành động của mình đều bị Thành Du tra rõ ràng.
Đỗ Yến thấy vậy lại càng bình tĩnh hơn. Dựa theo đạo đức của Thành Du, khi đã biết những gì cậu làm thì sẽ không nuôi nhốt cậu như cấm luyến.
Cậu mở miệng nói: “Quả không hổ danh là người có khả năng nhất thống thiên hạ, mạng lưới thông tin hết sức rộng lớn.”
Thành Du thấy Đỗ Yến cũng không tức giận, cảm giác như vừa trút được gánh nặng, liền nói thẳng: “Yến này, chi bằng ngươi thử giải thích cho ta nghe xem, rốt cục tại sao ngươi lại phải tự hủy diệt Nguyên Quốc?”
“Ngươi căn bản chẳng hề có hứng thú với quyền lực, với việc thống trị thiên hạ. Ta chỉ có thể đưa ra kết luận, đó là ngươi muốn đưa ta lên vị trí bá chủ kia.”
Thành Du cười gượng: “Tuy trong lòng ta vẫn rất hy vọng nhưng mà ta biết, tình cảm của ngươi dành cho ta không hề giống như ta đối với ngươi.”
Đỗ Yến nhìn hình ảnh Thành Du trước mắt dần vặn vẹo, chủ nhân giấc mộng đã bắt đầu cảm thấy chuyện này hết sức kì lạ. Nếu như không thể giải thích hành động đó một cách hợp lý thì mộng cảnh sẽ sụp đổ.
Cậu ra hiệu cho Thành Du ngồi lên giường nhỏ bên cạnh cửa sổ, sau đó nói: “Đúng là ta không có mấy hứng thú với quyền thế, ban đầu muốn lên ngôi vua cũng chỉ để bảo vệ nhà họ Ngô mà thôi.”
“Sau khi trở thành Nguyên Vương, ta mới phát hiện rất nhiều chuyện mà trước đây ta không hề hay biết. Nguyên Quốc trầm kha đã lâu, khung xương mục nát, chính sách mới mà ta ban hành gặp phải rất nhiều cản trở.”
Thành Du đáp: “Ngươi quá vội vàng, cho nên trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thực hiện cũng là chuyện hiển nhiên.”
Đỗ Yến trả lời: “Ta chẳng còn thời gian nữa. Sau khi nắm giữ Nguyên Quốc, lãnh địa phía Bắc đã bắt đầu rục tịch. Dân du mục trên thảo nguyên luôn luôn làm theo ý mình, chia ra thành nhiều bộ tộc khác nhau, đương nhiên không rảnh rỗi đến mức đánh chủ ý lên đất Trung Nguyên. Song mấy năm trước, có một bộ tộc bắt đầu thôn tính các bộ tộc khác, bây giờ vùng thảo nguyên phía Bắc đã sắp thống nhất rồi.”
“Đợi đến lúc các bộ tộc phía Bắc hợp lại làm một thì chính là lúc bọn chúng tiến hành xâm chiếm Trung Nguyên. Nếu Nguyên Quốc vẫn không thay đổi, khi quân du mục tiến vào đô thành, tai ương sẽ kéo đến.”
Thành Du nhẹ giọng nói: “Vậy mà ta lại không biết gì.”
Đỗ Yến nhìn Thành Du, trả lời: “Thành Quốc ở phía Nam, không nắm được tình hình phía Bắc cũng chẳng phải chuyện lạ. Ta muốn mượn việc cải cách để vực dậy Nguyên Quốc, không để cho lũ man di quấy phá.”
Thành Du bỗng bừng tỉnh: “Sau khi ngươi ban hành chính sách mới, phát hiện muốn cải cách Nguyên Quốc từ trên xuống dưới quả thực quá khó khăn, cho nên đành phải triệt để phá huỷ mới có thể phục hồi.”
“Đúng vậy.” Đỗ Yến gật đầu, “Tình huống của Thành Quốc và Nguyên Quốc bất đồng, tuy thực lực của Thành Quốc yếu kém nhưng quyền lực lại luôn nằm trong tay nhà vua, chỉ cần có minh chủ thì ắt sẽ nhanh chóng phát triển. Ta biết ngươi có thể thay đổi nơi đây, do đó chỉ cần đạt được mục đích, ta sẽ không quan tâm đến quyền thế nữa.”
“Nên ngươi mới quyết định đưa ta lên làm bá chủ…”
Hai người trò chuyện với nhau rất lâu, từ sáng sớm cho đến lúc mặt trời lặn, Đỗ Yến mới nói hết những suy nghĩ về lãnh thổ Trung Nguyên trong lòng mình cho Thành Du nghe.
Cuối cùng, hai người sóng vai bước ra khỏi thư phòng, nhìn cảnh hoàng hôn trước mắt mà âm thầm cảm khái.
Thành Du nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Ngươi muốn thiên hạ, muốn trời yên biển lặng ta đều có thể cho ngươi thấy, chỉ là ta có một yêu cầu.”
Đỗ Yến quay sang phía Thành Du: “Tại sao?”
“Tâm tư của ta ngươi đã sớm biết, ngươi không có tình cảm với ta, ta cũng không bắt buộc. Nhưng ta hi vọng ngươi có thể ở lại, cùng ta đứng ở vị trí này nắm giữ vạn dặm non sông.”
“Ngươi muốn thế nào.”
“Ngươi có tài, yên lặng sống cuộc đời của một phế vương thì quả là phí phạm của trời.” Thành Du cười đáp, “Trở thành tân triều nhiếp chính vương nhé?”
Đỗ Yến rũ mắt suy nghĩ chốc lát, bèn lắc đầu: “Đế vương không thể phân quyền, ta làm nhiếp chính vương chắc chắn sẽ tạo thành bất ổn, các bè phái tranh giành nhau không dứt, mặc dù giữa hai ta không có hiềm nghi, trong triều đình cũng sẽ là một bãi nước đục.”
“Lòng người vĩnh viễn là thứ khó nắm bắt nhất. Chỉ khi ngươi sở hữu toàn bộ quyền lực mới có thể thuận lợi xúc tiến những chính sách mới.”
Đỗ Yến thấy khuôn mặt Thành Du không hề tỏ ra bất ngờ, mà còn hàm chứa ý cười. Cậu nói: “Ngươi rất thông minh, những đạo lý này ngươi cũng biết rồi đúng không?”
Thành Du gật đầu.
“Vậy ngươi đang thăm dò ta ư?”
Thành Du đáp: “Cũng không hẳn, nếu như ngươi đồng ý, dù có muôn vàn gian khó ta cũng sẽ làm được.”
“…” Đỗ Yến nhìn Thành Du, cảm thấy cái danh minh quân thiên cổ này đang bị sắc đẹp che mờ lý trí, lung lay sắp đổ rồi.
Cậu không thể không kéo Thành du khỏi lằn ranh nguy hiểm ấy: “Dẫu sao cũng chỉ là trợ giúp ngươi trị vì thiên hạ mà thôi, ngươi phong ta làm một hầu tước nhàn tản là được, để ta có thể ở lại thành.”
Thành Du lắc đầu: “Hầu tước sao xứng với ngươi. Kỳ thực ta đã sớm có tính toán, khiến ngươi ở trước mặt chúng thần cũng không cần quỳ lạy ta.”
Hơn một tháng sau, đại tướng quân Ngô Khởi đổi màu cờ, trở thành trọng thần Thành Quốc. Thành Du chỉ huy quân đội lên phía Bắc, hội họp với đại quân Ngô Khởi, thảo phạt Bắc Nguyên Vương triều.
Lúc này Bắc Nguyên Vương triều đã cấu kết với bộ tộc thảo nguyên phía Bắc, trong khoảng thời gian ngắn chiến cuộc lâm vào thế giằng co, vô cùng gian khổ.
Đỗ Yến ở tại chỗ của thầy Kỳ Tử, đi theo ông học thuật chiêm tinh. Tuy chiến sự ở phương Bắc cực kỳ khó khăn, song Đỗ Yến nhìn các vì sao, biết đế tinh đã lên giữa trời, con đường nhất thống thiên hạ sẽ không gặp bất kì trở ngại nào nữa.
Ba năm sau, Bắc Nguyên Vương triều bị tiêu diệt, bộ tộc thảo nguyên bị Thành Du đánh lui về phía Bắc lạnh lẽo. Lúc khải hoàn về đô, Thành Du dẫn theo một tiểu đội nhân mã, vòng qua đón Đỗ Yến về Dực Thành.
Vừa vào hoàng cung Dực Thành, Đỗ Yến đã cảm thấy tình hình có gì đó không đúng. Bên cạnh tẩm điện của Thành Du có một cung điện được xây dựng theo thể chế chẳng chênh lệch là bao.
Khoảng cách giữa hai cung điện chỉ tính bằng bước chân.
“Ngươi làm gì vậy?”
Thành Du cười đáp: “Cô là người thật lòng thật dạ, muốn tỏ thành ý với quốc sư thì đương nhiên phải ở ngay cạnh, thường xuyên giao lưu chứ.”
“…”
Việc khiến cho Đỗ Yến không biết phải làm sao vẫn chưa hết.
Hiện nay thiên hạ đã thái bình, Thành Du xưng đế, đại điển đăng cơ đang được chuẩn bị.
Làm đệ tử nhập thất của thầy Kỳ Tử, thân phận bây giờ của Đỗ Yến chính là tân triều quốc sư.
Thành Du dành cho quốc sư đặc quyền cao nhất, giống như lời hứa lúc trước, khi có đầy đủ quan lại trước mặt, Đỗ Yến cũng không cần quỳ lạy đế vương.
Thân là quốc sư, đương nhiên Đỗ Yến sẽ phải chủ trì lễ tế trời lúc đế vương đăng cơ.
Hiện tại, Đỗ Yến nhìn lễ phục vừa mới được đưa tới, cạn lời.
Đen đỏ là hai màu thể hiện địa vị cao quý, lễ phục của đế vương chính là cẩm bào màu đen viền đỏ, bên trên thêu hoa văn hình rồng.
Lễ phục của Đỗ Yến được may theo thể chế dành cho đế vương mà không phải quốc sư.
Thành Du đứng bên cạnh, hỏi: “Sao thế?”
Đỗ Yến nói: “Ngươi chắc chắn đây là lễ phục của ta mà không phải của ngươi ư?”
Thành Du cầm lên, trải ra ướm vào vai Đỗ Yến: “Với chiều dài này thì nhất định là không nhầm.”
Đỗ Yến lườm hắn, lúc trước để cho tiện cho việc giả nữ, cậu đã tự thiết lập chiều cao của mình sao cho phù hợp. Bây giờ lại biến thành nỗi đau trong lòng cậu.
Thành Du thấy cậu tức giận, lúc này mới thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Lễ phục này được may dựa theo yêu cầu của ta, ngươi đừng lo.”
Đỗ Yến nhận lấy lễ phục, cẩn thận xem xét mới mở miệng nói: “Thế này cũng quá phép rồi.”
“Quốc sư chính là một tồn tại trên cao, không cần tôn trọng lễ nghi nơi trần gian. Ngoài ra, quốc sư còn truyền đạt ý chí của trời, sao có thể so sánh với quân vương thấp bé như ta được.”
“…”
Mấy ngày sau chính là đại điển đăng cơ của tân đế.
Thành Du bước từng bước lên đài tế thiên, nhìn người đang đứng trên cao kia.
Đây là lần đầu tiên người nọ vươn tay về phía hắn.
Thành Du nắm bàn tay trước mắt, hai người vai kề vai.
Thời điểm kết thúc buổi lễ, chúng thần bên dưới tựa như nhìn thấy hai con rồng bay lượn giữa đám mây, tiếng rồng ngâm giao hòa, vảy rồng chiếu lẫn.
Ngũ sắc tường vân(*) là điềm lành.
(* Bắt nguồn từ câu:“Ngũ sắc tường vân, tiên nhân sở ngự” 五色祥雲仙人所御 (Từ nguyên) Năm thức mây đẹp là nơi tiên ở. Đám mây năm màu tức Mây ngũ sắc (mây ánh kim) chỉ điềm lành, đại cát đại lợi)
//
Trong yến hội, một người bất ngờ xuất hiện.
“Huynh trưởng, ngạc nhiên chưa?” Nguyên Ninh bây giờ đã ăn mặc theo kiểu phụ nhân, sắc mặt hồng hào, khỏe mạnh hơn rất nhiều so với lúc ở hoàng cung Nguyên Quốc.
Nguyên Ninh lấy thân phận gia quyến vương thất để tới đây. Nàng sống ẩn cư nơi núi rừng, tình cờ cứu tộc đệ(*) của Thành Du, hai người lâu ngày sinh tình nên kết làm phu thê.
(*Tộc đệ: em họ)
Ba năm qua, Đỗ Yến vẫn luôn ở chỗ Kỳ Tử, đương nhiên không biết những chuyện này.
“Sao muội không báo cho ta một tiếng…” Nhìn nụ cười giảo hoạt trên mặt muội muội, Đỗ Yến có chút dở khóc dở cười.
“Ý của bệ hạ cả đấy! Hôm nay là ngày đại hỉ, muốn cho huynh bất ngờ thiệt lớn.”
Đỗ Yến bỗng cảm thấy lời nói của Nguyên Ninh rất kỳ quái. Cậu cau mày nhìn Thành Du bên cạnh, đối phương chỉ đáp lại cậu bằng ánh mắt ngập tràn ý cười.
Đã quyết định sẽ trợ giúp Thành Du thống trị thiên hạ, Đỗ Yến cũng không thèm để ý mấy chuyện râu ria khác, cứ yên tâm tiếp tục chờ đợi bên người Thành Du.
Đỗ Yến phát hiện, bản thân cậu cũng không chán ghét quãng thời gian làm bạn với hắn. Thậm chí cậu còn cảm thấy, bây giờ thoải mái hơn rất nhiều so với lúc làm Nguyên Vương phải lo tính kế mọi lúc mọi nơi.
Quá trình tỉnh lại lần này kéo dài đằng đẵng rồi đột ngột xảy ra.
Thiên hạ thái bình, bốn biển là nhà.
Mùa đông tới, tuyết đầu mùa bắt đầu rơi trên Dực thành.
Đỗ Yến và Thành Du ngồi tại đình ở hoa viên nấu rượu, ngắm tuyết.
Thành Du đột nhiên hỏi: “Ngươi có hối hận không?”
Đỗ Yến không hiểu: “Hối hận?”
“Hối hận vì năm đó giữa cơn mưa tuyết ấy, lại đi về phía ta?” Thành Du đáp, “Ta biết ngươi không phải là người ham muốn quyền lực, thậm chí còn muốn ẩn cư núi rừng, vậy mà ta lại nhẫn tâm giam ngươi ở bên cạnh nhiều năm đến thế…”
Đỗ Yến rũ mắt nhìn chén rượu trên tay. Cậu phát hiện, ánh mắt mình phản chiếu trên đó đang hàm chứa sự ôn hòa.
Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Thành Du rồi nở nụ cười: “Ta rất vui vì lúc đó đã đi về phía ngươi.”
“Mặc dù nguyện vọng từ tận đáy lòng ta vẫn chưa bao giờ đạt được, nhưng bằng những lời này của ngươi, ta cũng đã hài lòng lắm rồi.”
Nụ cười của Thành Du dần dần trở nên mơ hồ.
Chủ nhân giấc mộng tỉnh lại, ác mộng tiêu tan.
Kết thúc thế giới thứ hai