Bách tính Nguyên Quốc không bàn luận quá nhiều về chuyện thay đổi vương vị, dù sao Yến công tử cũng là trưởng nam, có thể danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vua.
Người dân lại thấy hứng thú với thân thế của Yến công tử hơn. Theo những gì thầy Kỳ Tử nói, Yến công tử sẽ gặp nạn trước năm mười sáu tuổi, nếu như vượt qua thì sẽ thành người có vận khí lớn.
Bây giờ Yến công tử đã qua tuổi mười sáu, lại còn vừa đăng cơ, điều này khiến bách tính đang hoảng sợ vì đại tướng quân bại trận chợt yên tâm hẳn.
Được hoàng đế đại vận cai trị, chắc chắn Nguyên Quốc sẽ càng thêm hưng thịnh, thậm chí có thể nhất thống thiên hạ.
Hai nước Giang Thành lại cảm thấy tân hoàng Nguyên Quốc mới lên ngôi, chính quyền bất ổn, là cơ hội tốt để tiến quân. Giang Vương gấp rút điều động quân đội trong thời gian ngắn, tập kích ở biên giới Giang – Nguyên.
Sau khi Đỗ Yến lên ngôi vua đã hạ chỉ, không phải chỉnh đốn triều chính hay liên quan gì đến đại điển đăng cơ, mà lệnh cho Ngô Trung Úy cầm hổ phù, mang theo thánh chỉ mau chóng đến biên cương tiếp viện.
Bên trong thánh chỉ ghi rõ, đoàn binh lính áp giải đại tướng quân về đô thành phải gia nhập dưới trướng ông, nghe theo những gì đại tướng quân phân phó.
Nhánh binh lính kia của phụ thân Đỗ Yến, Nguyên Vương – Nguyên Thường được thừa kế từ tiên hoàng, là thế lực để áp chế Ngô gia.
Chỉ có điều đoàn quân cũng không thần phục Nguyên Thường mà là huyết mạch Nguyên thị trên vương vị ấy. Bây giờ Đỗ Yến đã là Nguyên Vương, đương nhiên có thể lấy được hổ phù của Nguyên Thường, cũng điều động được toán binh lính kia.
Trong kế hoạch của Đỗ Yến và Thành Du, sau khi cậu báo cho Thành Du biết tin mình đã đăng cơ thì sẽ bắt đầu hành động tiếp theo.
Tháng Tư, Nguyên Quốc đại tướng quân Ngô Khởi lật ngược tình thế, đại quân Giang Quốc bị đánh lui về Vân Thành. Sau đó thừa thắng truy kích, đoạt lại Lễ Thành.
Quân đội Nguyên Quốc và Giang Quốc tiếp tục giằng co nhau bên ngoài Lễ Thành. Vào thời điểm mấu chốt này, Thành Vương đột nhiên hủy bỏ minh ước, rút khỏi cuộc chiến giữa hai nước Giang Nguyên.
Trong số liên quân Giang Thành cũng chỉ có một vài binh lính Thành Quốc. Giang Vương cũng sẽ không ngu đến mức cho phép đại quân Thành Quốc tiến vào biên giới, Thành Quốc rút lui cũng chẳng tạo ra ảnh hưởng gì lớn lao.
Thế nhưng, đại quân Thành Quốc đã tập trung tại vùng đất giáp ranh giữa Giang Quốc và Thành Quốc chỉ trong một đêm. Quận trưởng ba thành biên cảnh Giang Quốc chết bất đắc kỳ tử cùng một lúc, phòng tuyến biên giới bỗng trở nên hỗn loạn.
Ngoài ra, nội thành Giang Quốc không có phòng ngực, đại quân Thành Quốc thế như chẻ tre, đi qua như chốn không người. Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã đánh tới đô thành Giang Quốc.
Giang Vương tự vẫn ở hoàng cung, quân đội Giang Quốc nơi tiền tuyến hay tin đều tháo mũ đầu hàng. Đám cựu thần Giang Quốc muốn mượn tay Nguyên Quốc đoạt quyền cũng thừa dịp hai nước đang tranh đoạt lãnh địa Giang Quốc mà chọn một hoàng tử để phục quốc.
Ngay khi bách tính hai nước Nguyên Thành đều thấp thỏm lo âu, cảm thấy chiến tranh sắp sửa bùng nổ thì Nguyên Vương và Thành Vương ký hiệp ước đồng minh, lấy sông Nhữ làm ranh giới, chia nhau cai trị.
Bấy giờ người trong thiên hạ mới tỉnh ngộ, hóa ra ngay từ ban đầu Thành Vương và Nguyên Vương đã hợp tác với nhau.
Đợi đến lúc tình hình tạm thời yên ổn, Đỗ Yến mới nhắc đến đại điển đăng cơ của mình trên triều.
Tân hoàng lên ngôi không tế trời và tiếp đón các nước chư hầu đến chúc mừng thì cũng có chút danh không chính ngôn bất thuận. Mặc dù không lâu sau đó cậu sẽ trở thành phế vương, Nguyên Quốc sụp đổ, song vẫn phải thực hiện mọi thứ theo quy trình.
Đỗ Yến sắm vai nhân vật phản diện một cách vô cùng nghiêm túc và chuyên nghiệp
Đại điển đăng cơ rất rườm rà và lâu la, tuy Đỗ Yến chưa làm lễ đội mũ(*) nhưng trên triều đã bắt đầu có tấu chương nhắc đến đại hôn.
(*lễ đội mũ: thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành)
Đỗ Yến đương nhiên sẽ không hại đời thiếu nữ vô tội nhà người ta, bèn lôi thầy Kỳ Tử ra làm bia đỡ đạn.
Đỗ Yến ngồi ngay ngắn trên cao, rũ mắt nhìn vị quan văn đứng giữa: “Kỳ Tử từng nói, cô hai mươi tuổi mới có thể cân nhắc đến chuyện thành hôn cho nên sau này hẵng bàn.”
Nghe thấy thế, quần thần liền nhớ tới mệnh cách đặc biệt của bệ hạ, không tiện nói thêm gì nữa, việc này cứ thế được cho qua.
Tân hoàng không thể lập hậu, song công chúa Nguyên Ninh bằng tuổi lại đã đến tuổi thành thân. Có người bèn đề xuất ý kiến gả Nguyên Ninh đến Giang Quốc để trấn an lòng dân.
Đỗ Yến im lặng, quan sát vẻ mặt của từng người một rồi mới đáp: “Hiện nay tình hình vừa mới yên ổn, chưa tính đến việc làm yên lòng bá tánh tại lãnh địa Giang Quốc thuộc về nước ta, mà còn cả vấn đề tu sửa thành trì biên giới sông Nhữ nữa. Cho nên hôn sự của công chúa không phiền các khanh phải lo lắng.”
Vị võ quan mặc áo giáp bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ, thần cho rằng hiện nay chúng ta phải nhân dịp Thành Quốc chưa kịp củng cố thực lực mà thâu tóm đối phương, nhất thống thiên hạ.”
Quan văn bên dưới cũng theo sau, hành lễ thưa: “Thần lại nghĩ hành động này không thích hợp. Cách tốt nhất bây giờ chính là củng cố liên minh với Thành Quốc. Thần nghe nói Thành Vương vẫn chưa lập gia thất, chúng ta có thể gả trưởng công chúa đến đó.”
Đỗ Yến khẽ nhíu mày, sao mấy người này cứ khoái lo giùm cậu chuyện hôn sự của Nguyên Ninh thế nhỉ.
Đỗ Yến lạnh lùng trả lời: “Cô đã nói rồi, trưởng công chúa gả cho ai không cần các khanh phải lo.”
Đám quần thần phía dưới thấy Đỗ Yến không vui, liền thôi không nói đến chuyện ấy nữa.
Lại hơn một tháng trôi qua, Đỗ Yến ở trong tẩm điện phê duyệt công văn. Cậu mở một phong thư trong số đó ra, hơi khựng lại, cái này là công văn do Thành Quốc gửi tới, chữ việc bên trên vô cùng quen mắt.
Suốt khoảng thời gian vừa rồi, Đỗ Yến luôn bận bịu xử lý chính sự, gần như chẳng có thì giờ nhớ đến Thành Du.
Hiện tại nhìn thấy nét chữ quen thuộc nọ, trong lòng cậu bắt đầu dâng lên ý nghĩ: bao giờ cậu mới có thể quẳng hết đống công việc phiền phức này cho Thành Du đây.
Thật ra Đỗ Yến là người không có quá nhiều dã tâm, tuy xử lý chính vụ cũng không mấy vất vả nhưng do cậu chẳng có hứng thú với quyền thế nên mới cảm thấy rất nhàm chán.
Bây giờ Thành Du sai người đưa công văn tới lại khiến Đỗ Yến thầm nhủ, có nên làm gì đó để đẩy nhanh quá trình nhất thống thiên hạ của đối phương hay không.
Từ trước đến giờ, Nguyên Quốc là nước mạnh nhất trong ba nước còn Thành Quốc thì yếu nhất. Mặc dù thực lực của Thành Quốc đã tăng lên đáng kể sau khi Giang Quốc sụp đổ, hai bên chia nhau cai trị, nhưng vẫn chưa đủ để chống lại Nguyên Quốc.
Thành Du rất thông minh, đương nhiên sẽ không hành xử lỗ mãng.
Nếu muốn quá trình Thành Du nhất thống thiên hạ diễn ra thật nhanh chóng thì cậu đành phải hủy đi sức mạnh của mình, khiến Nguyên quốc bại trận trở thành chuyện đương nhiên. Lúc Đỗ Yến chuẩn bị đoạt quyền cũng từng cân nhắc đến tình huống này, còn bày hậu chiêu.
Cậu cố tình giữ Nguyên Thường và Nguyên Giác lại để làm đồng đội heo, kéo chân sau mình. Ngoài ra bây giờ Đỗ Yến đã nắm giữ toàn bộ quyền lực, chiếm thế thượng phong, phàm là kẻ có chút đầu óc thì cũng sẽ không nhảy ra quậy phá.
Thiên hạ đại loạn mới là thời cơ chín muồi để đoạt quyền.
Điểm mấu chốt nằm trên người Thành Du. Thêm nữa, thế lực bên ngoài do hắn sở hữu, lén lút thâm nhập vào các nước chư hầu cũng không thể khinh thường được.
Song Đỗ Yến có khiêu khích thì chắc Thành Du vẫn sẽ nhượng bộ đôi chút, không dốc toàn lực đánh đến mức người chết ta sống.
Sở dĩ Đỗ Yến có suy nghĩ như vậy là vì bức công văn trong tay. Cậu rũ mắt cẩn thận đọc một lượt, cảm thấy có phần bất đắc dĩ.
Trên công văn khẩn cấp gửi từ Thành Quốc cách đây 800 dặm đến viết rất nhiều thứ linh ta linh tinh. Nếu như không nhìn thấy tên người nhận và người gửi, Đỗ Yến quả thực sẽ tin đây là phong thư do phu thê gửi cho nhau.
Đỗ Yến nắm lấy bức công văn, đáy lòng phức tạp.
Dù sao cậu cũng là người lớn lên với hắn từ nhỏ, tự nhận mình vẫn hiểu rõ hắn. Tuy Thành Du là người có tâm cơ thâm trầm, ý chí kiên định, thậm chí hơi độc ác, nhưng tính cách ấy đều là một phần không thể thiếu của các bậc đế vương.
Hắn còn là một người trọng ơn nghĩa.
Trong phim, sau khi Thành Du lợi dụng Nguyên Ninh để rời đi, trở về Thành Quốc thừa kế ngai vàng. Lúc ấy không có Đỗ Yến trong tối ngoài sáng giúp đỡ nên con đường xưng bá của Thành Du gian nan hơn hiện tại không ít.
Lúc đó Thành Du chỉ có thể kết đồng minh với Giang Quốc, cùng chống lại Nguyên Quốc, âm thầm dùng hết thủ đoạn khiến tình hình chiến sự hai nước rơi vào cục diện bế tắc. Nhờ vào đó mới có cơ hội phát triển lớn mạnh hơn, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Mặc dù đang đấu tranh trong rãnh cầu sinh giữa hai nước Nguyên Giang, nhưng Thành Du vẫn không quên Nguyên Ninh, thậm chí sử dụng nội ứng mà mình cài bên người Nguyên Vương, cứu Nguyên Ninh đang bị giam lỏng ra ngoài.
Đó là lần duy nhất Thành Du hành động theo cảm tính, tuy biết kế hoạch sẽ bại lộ, khiến cho con đường xưng đế gặp nhiều trắc trở, song hắn vẫn không chút do dự lựa chọn cứu Nguyên Ninh.
Sau khi bị Nguyên Ninh khước từ, Thành Du mới dần dần trở nên bạc tình bạc nghĩa, xây dựng hình tượng đế vương vô tình.
Hiện tại đã có Đỗ Yến nhúng tay, Giang Quốc sụp đổ, hai nước Nguyên Thành chia ra mà trị. Thành Du có nhớ đến ai cũng không cài người vào trong triều đình Nguyên Quốc, nếu Đỗ Yến tuyên chiến, có lẽ đối phương sẽ cắt đất cầu hoà.
Bây giờ Thành Du vẫn chưa phải là vị đế vương vô tình bạc nghĩa kia.
Đỗ Yến day day mi tâm, đặt mật thư trong tay sang một bên, thầm nghĩ phải triệt để cắt đứt quan hệ với Thành Du thì mới có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Ánh mắt cậu rơi trên đống công văn đã được phê duyệt cẩn thận. Đó đều là vương lệnh được gửi đến các nước chư hầu, tới đô thành tham gia đại điển đăng cơ của tân hoàng.
Đỗ Yến lại đọc công văn mà Thành Du gửi tới, nhìn ý tứ nhớ nhung chứa đầy trong đó, nghĩ ra một cách.
Cậu có thể mượn nỗi nhớ mong của Thành Du để đẩy nhanh tiến độ xưng đế của hắn.
Đỗ Yến bèn trải giấy trắng ra, bắt đầu viết.
Kế hoạch của Đỗ Yến rất đơn giản, tân hoàng đăng cơ, mời sử giả liên bang tới dự là chuyện rất bình thường.
Kỳ thực phong thư này của cậu cũng là để thăm dò, nếu như Thành Du cải trang lẫn vào trong đoàn sứ giả thì Đỗ Yến sẽ tiến hành bước kế tiếp, cắt đứt tình cảm của hắn dành cho cậu.
Nếu như Thành Du không tới, vậy thì chứng tỏ trong lòng hắn quyền lực vẫn quan trọng nhất, còn thứ tình cảm kia sẽ dần dần phai mờ theo thời gian. Sau đó Đỗ Yến lại nghĩ cách để Nguyên Giác hoặc Nguyên Thường tiếp cận Thành Du, bắt đầu động tay chân vào chuyện triều chính.
Nói chung, tất cả đều là vì đẩy nhanh tiến độ xưng bá của Thành Du.
Tiểu Bát đột nhiên mở miệng hỏi: “Nếu Thành Du đến thì cậu tính làm gì?”
Đỗ Yến bình tĩnh, vô cảm đáp: “Ám hại y, để cho y biết rằng trong lòng ta chỉ có quyền thế mà thôi, thậm chí vì muốn nhất thống thiên hạ mà nâng mông dụ y tới.”
Tiểu Bát im lặng, rồi không nhịn được nói: “Đỗ Yến, tôi cảm thấy cậu còn tra hơn Thành Du trong phim nhiều lắm…”
Đỗ Yến đặt bút xuống, hơi dừng lại một chút: “Thế nghĩa là sao?”
“Thành Du thật lòng với cậu, biết cậu dùng thân phận nữ lừa y suốt bao nhiêu năm, thậm chí còn lợi dụng y như thế mà cũng chẳng hề oán giận.”
“Người làm việc lớn phải không từ thủ đoạn, huống hồ tao còn là nhân vật phản diện, không ác độc đê tiện một chút thì sao Thành Du có thể vượt qua chướng ngại tâm lý mà khiến tao nước mất nhà tan được.” Đỗ Yến đáp, “Bây giờ nhẹ tay với y cũng vô tác dụng thôi.”
“Được rồi, nghe cũng hợp lý đấy.” Tiểu Bát lại bị thuyết phục.
Đỗ Yến gửi hai bức công văn tới Thành Quốc.
Một là công văn chính thức, mời sứ giả liên bang đến đô thành Nguyên Quốc tham gia đại điển đăng cơ của tân hoàng; cái còn lại gửi riêng cho Thành Du, viết bằng kiểu ngôn ngữ mập mờ: tuy hiện tại cậu đã lên ngôi vua nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ tới quãng thời gian làm bạn với Thành Du ở trong cung.
Lúc công văn được gửi tới Thành Quốc, Đỗ Yến bỗng có chút buồn bã. Cậu thả mồi nhưng lại chẳng hi vọng con cá kia sẽ cắn câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...