Hạ Cẩn cứ nhìn chằm chằm chỗ ngồi của phụ huynh như vậy mãi cho tới khi Mã Bác Viễn lôi kéo hắn: “Mày làm gì thế, mấy đàn chị ngồi đằng sau đó mấy hàng bị mày nhìn đến đỏ cả mặt rồi kia kìa. Sao, có đàn chị còn đẹp hơn cả thủ khoa à? Nếu tao nhớ không nhầm thì hoa khôi trường mình cũng chẳng đẹp bằng cổ mà.”
Mặc dù tiếng xấu của Hạ Cẩn ở Nam Thành đã vô cùng hiển hách nhưng dẫu sao thời đại bây giờ cũng rất trọng nhan sắc, gương mặt của hắn lại tỉ lệ thuận với danh tiếng kiêu ngạo khó thuần ấy.
Hồi học cấp II, chỉ bằng hai điều này mà hắn trở nên cực kỳ nổi tiếng, ngay cả các đàn chị cũng từng nghe danh.
Không ít đàn chị thổ lộ với Hạ Cẩn song Hạ Cẩn vẫn chưa động lòng, thậm chí chẳng quan tâm đến việc tìm bạn gái.
Kể cả các nữ sinh xinh đẹp cũng không thể khiến hắn nhìn lâu thêm một chút.
Lễ khai giảng năm nay Hạ Cẩn không ngủ như trước nữa, chỉ chăm chăm nhìn về bên phải, không biết đang ngắm ai. Điều này đương nhiên sẽ khiến các đàn chị lớp trên bàn tán sôi nổi.
Hạ Cẩn rời mắt: “Tao không có vô vị như mày.”
Ý nghĩ vừa nãy cũng chỉ là thoáng qua, Hạ Cẩn đổ tại nguyên nhân mình vốn chẳng ưa Đỗ Yến, dù sao dựa trên tính cách của Hạ Cẩn mà nói, hắn ngứa mắt ai thì nhất định sẽ không để cho người đó được sống thoải mái.
Nghĩ tới đây, Hạ Cẩn mở miệng hỏi Mã Bác Viễn: “Viễn Tử, mày thường làm gì khiến cho ba mẹ mày tức giận, tức đến nỗi chỉ hận không thể đánh chết mày luôn ấy?”
Mã Bác Viễn cũng không tốn quá nhiều thời gian để trả lời: “Kỳ thi vừa qua tao trượt trường Nam Kinh, ba tao nói ước gì năm đó ổng nhịn được ba giây kia.”
“Cái này không tính. Những việc khác thì sao?” Kỳ thi cấp ba đã kết thúc nên nếu làm thì cũng chẳng ảnh hưởng mấy.
“Trừ điều này ra thì chắc là khi bị bắt gặp ở cùng bạn gái. Ba tao đập tao một trận nhừ tử, nói chim còn chưa mọc đủ lông đã nghĩ đến mấy thứ ấy ấy.”
Trong lòng Hạ Cẩn khẽ động. Hắn chợt nhớ tới một Đỗ Yến vốn rất có nề nếp, chuyện gì cũng đều dựa theo quy củ, nếu cậu biết hắn đang hẹn hò nhất định sẽ tức đến biến sắc.
Tuy nhiên bảo hắn phải kết giao với cô gái mà hắn không thích chỉ nhằm mục đích khiến Đỗ Yến tức chơi thì có phần quá bỉ ổi.
Dẫu sao Hạ Cẩn cũng chẳng có cảm tình với nữ sinh nào hết, nhưng nhắc đến cô gái mà hắn có ấn tượng…
Đúng lúc đó, một tràng tiếng vỗ tay làm cho Hạ Cẩn hoàn hồn. Hóa ra Phương Tưởng Tưởng đã hoàn thành bài diễn thuyết, bên dưới dĩ nhiên sẽ vang lên tiếng hoan hô không ngớt.
Giọng nói của Phương Tưởng Tưởng trong trẻo, không mất đi sự điềm đạm thiếu nữ, khi mặc đồng phục trường Nam Kinh lại lộ ra mấy phần kiên cường. Hạ Cẩn nghe mãi nghe mãi, dần dần cũng cảm thấy âm thanh này khá hay, ít nhất vẫn hơn thầy hiệu trưởng hói đầu rất nhiều.
Hạ Cẩn đột nhiên nhớ đến cảnh tượng hắn đưa Phương Tưởng Tưởng về nhà vào tối hôm đó.
Phương Tưởng Tưởng là một cô gái thẹn thùng, Hạ Cẩn cũng ít nói. Dọc đường đi hai người vô cùng yên lặng, chắc Phương Tưởng Tưởng cảm thấy lúng túng nên vẫn luôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn mờ nhạt hắt lên gò má cô, hiện ra chút dịu dàng, xinh đẹp.
Hạ Cẩn không thể không thừa nhận rằng trong khoảnh khắc đó, hắn đã cảm thấy cô bé này rất ưa nhìn. Chỉ là sau khi về lại xảy ra quá nhiều chuyện, cậu nhỏ không biết từ đâu chui ra kia dần chiếm cứ toàn bộ đầu óc của hắn.
Còn cô gái mà hắn từng có ấn tượng tốt kia cứ bị lãng quên như vậy. Bây giờ nhắc đến hai từ bạn gái khiến Hạ Cẩn chợt nghĩ ngay tới Phương Tưởng Tưởng.
Hay là sau khi kết thúc lễ khai giảng đi làm quen với Phương Tưởng Tưởng nhỉ? Hạ Cẩn nghĩ.
Cuối cùng Đỗ Yến cũng chịu được đến cuối buổi lễ, kìm lòng không đặng mà chửi thầm trong lòng một câu: dùng thân phận phụ huynh hay học sinh để tham dự khai giảng cũng vẫn nhàm chán như nhau.
Thật ra cậu hoàn toàn có thể nghịch điện thoại, chỉ là đối với thân phận mà cậu đã đặt ra cho mình thì tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy.
Vừa nghe hiệu trưởng tổng kết xong, Đỗ Yến liền liếc mắt nhìn về phía Hạ Cẩn.
Cậu thấy Hạ Cẩn đứng dậy, nói với nam sinh ngồi bên cạnh điều gì đó rồi không đi theo dòng người đang ra khỏi cửa mà vòng ngược lại, hướng thẳng tới hậu trường sân khấu.
Đỗ Yến biết Hạ Cẩn đang tìm Phương Tưởng Tưởng.
Đây chính là tình tiết khiến Hạ Cẩn động lòng với Phương Tưởng Tưởng, nếu đã dùng nội dung trong phim làm nền móng cho thế giới trong mơ thì nhất định sẽ phải phát sinh tình tiết mấu chốt đó.
Đỗ Yến mặt dày tự khen kế hoạch của mình một phen rồi quyết đoán xoay người ra khỏi cổng trường.
Sau khi lên xe, Tiểu Bát bị bài diễn thuyết của hiệu trưởng thôi miên cũng chịu tỉnh, bắt đầu gào thét: “Sao cậu lại bỏ Hạ Cẩn mà đi như thế?”
“Không thì làm gì?” Đỗ Yến chẳng hề áy náy “Tình tiết về sau phụ huynh không tiện có mặt.”
Trong bộ phim này, khi lễ khai giảng kết thúc, Hạ Cẩn đi đến hậu trường tìm Phương Tưởng Tưởng. Tìm không thấy người đành phải thất thểu rời khỏi, tiếp đó tình cờ gặp được Phương Tưởng Tượng trên con đường lá phong đỏ.
Lúc ấy trên màn hình hiện lên dòng chữ: Cô gái tựa hoa dành dành đứng dưới tàng cây phong lá đỏ rực như lửa kia đã trở thành hồi ức không bao giờ phai mờ trong cuộc đời Hạ Cẩn.
Tốn không ít thước phim để miêu tả cảnh tượng ấy.
Hạ Cẩn nhìn đến ngẩn cả người, sau đó tiến đến hỏi Phương Tưởng Tưởng học lớp nào.
Phương Tưởng Tưởng có chút ngạc nhiên khi thấy Hạ Cẩn tới bắt chuyện với mình. Các nữ sinh tầm tuổi cô nàng đặc biệt quan tâm đến con trai có vẻ ngoài xuất sắc, chắc hẳn sẽ hơi động lòng. Song vừa nãy Hạ Cẩn đến muộn, xông thẳng vào hội trường trước mặt bao nhiêu người nên mới khiến Phương Tưởng Tưởng sinh ra ý muốn trốn tránh trong vô thức đối với kiểu con trai thích làm màu như hắn.
Nhưng hôm nay Hạ Cẩn không hề tự tiện xông vào hội trường, do đó ấn tượng của Phương Tưởng Tưởng với Hạ Cẩn vẫn rất tốt, tiếp theo nhất định sẽ vô cùng suôn sẻ.
Đỗ Yến vạch ra một con đường rất dễ dàng cho Hạ Cẩn, hoàn toàn không bị tuyến tình cảm liên quan đến mối tính đầu bạch nguyệt quang của Phương Tưởng Tưởng ảnh hưởng.
Tiểu Bát nhớ tới việc này, trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc: “Với cái tính nóng nảy của Hạ Cẩn, cậu không sợ mối quan hệ giữa hai người sẽ trở nên quá căng thẳng, bất lợi cho việc dạy dỗ cậu ta à?”
“Tao hiểu cách đối phó với kiểu người thích chống đối như cậu ta rồi, ăn nói mềm mỏng chẳng bằng khích tướng còn hơn.”
Đỗ Yến đặt tay lên vô lăng, thờ ơ nghĩ, bây giờ hẳn là Hạ Cẩn đã gặp được Phương Tưởng Tưởng dưới táng cây phong.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của cậu vang lên.
Hạ Cẩn? Đứa nhỏ này không cố gắng giao lưu tình cảm với Phương Tưởng Tưởng mà gọi cho mình làm gì?
Đỗ Yến đã đoán đúng một phần, Hạ Cẩn quả thật đang ngồi dưới táng cây phong nhưng chỉ có một mình hắn.
Hạ Cẩn lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lực độ ấn lên màn hình nhìn sao cũng thấy có chút mạnh.
Ban nãy hắn đi tới hậu trường, lúc quay đầu nhìn sang chỗ của phụ huynh thì lại không thấy Đỗ Yến đâu.
Không-thấy-đâu!
Người bên trong hội trường còn chưa đi hết vậy mà bóng dáng ai đó đã biến mất, hẳn là nhanh chóng rời khỏi lúc vừa kết thúc buổi lễ, chẳng có ý định chờ mình.
Lửa giận vọt thẳng lên đỉnh đầu Hạ Cẩn, Phương Tưởng Tưởng hay bạn gái gì gì đó đều bị hắn quẳng sang một bên.
Khi ấy Hạ Cẩn chạy thẳng ra ngoài tìm người, nhưng ngay cả cái bóng của cậu cũng không thấy. Hắn vẫn chưa chịu từ bỏ, lấy điện thoại ra xem Đỗ Yến có gọi cho mình hay không.
Đừng nói đến điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng chẳng có.
Khuôn mặt Hạ Cẩn càng ngày càng đen, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho cậu. Thế mà đối phương lại không thèm nhấc máy cho đến khi tự động ngắt.
“Alo?”
Đến lần thứ ba, cuối cùng cậu cũng chịu trả lời.
“… Tại sao anh không nghe điện thoại!”
“Đang lái xe.”
“Giờ thì thế nào?” Lửa giận khiến Hạ Cẩn hoàn toàn không phát hiện bây giờ mình đang quấy nhiễu – loại chuyện mà trước đây hắn khinh thường nhất.
“Chờ đèn đỏ. Làm sao vậy?”
Hạ Cẩn bắt đầu khôi phục lý trí sau cơn giận: “Anh lái xe về rồi ư?”
“Ừm, còn có việc gì à?”
Hạ Cẩn suýt nữa đã phát điên trước thái độ thờ ơ của Đỗ Yến: “Tiếp theo còn có buổi họp lớp đó? Anh thấy có phụ huynh nào giống anh không hả?”
“Họp lớp không yêu cầu người giám hộ phải tham gia.”
“Trên đời này làm gì có cái kiểu phụ huynh như anh! Trong lễ khai giảng mà dám bỏ về sớm?”
“Lúc hiệu trưởng phát biểu đã nhắc tới tác phong của một số học sinh kết bè kết phái, ảnh hưởng đến bộ mặt nhà trường. Tôi có thể chắc chắn nếu mình tham dự cuộc họp sẽ bị giáo viên chủ nhiệm lớp cháu giữ lại nói chuyện.”
Giọng của Đỗ Yến vô cùng bình tĩnh nhưng Hạ Cẩn lập tức nghe ra sự khinh thường và thất vọng.
“Sao anh biết ổng đang nói tôi!”
“Vị phụ huynh ngồi bên cạnh rất nhiệt tình kể cho tôi nghe, thằng nhóc cầm trịch trường cấp II tên là Hạ Cẩn.”
“…”
Hạ Cẩn còn muốn nói gì đó để biểu đạt sự tức giận của mình, tốt nhất có thể khiến Đỗ Yến biết sai mà quay lại đón hắn.
Hắn còn chưa kịp sắp xếp từ ngữ thì Đỗ Yến lên tiếng: “Đèn xanh rồi, có chuyện gì để về nhà rồi bàn tiếp.”
Sau đó cậu lạnh lùng cúp máy. Hạ Cẩn cảm thấy bản thân sắp bị nghẹn đến trợn trắng mắt, chuẩn bị bùng luôn buổi họp lớp, trực tiếp về nhà cãi lý với Đỗ Yến một phen. Nhưng bỗng nhiên, sau lưng hắn truyền đến âm thanh.
“Chào, chào cậu.”
Hạ Cẩn quay đầu, trên mặt vẫn còn nét tức giận: “Sao!”
Phương Tưởng Tưởng lùi lại mấy bước, trong lòng âm thầm khẳng định tính tình nam sinh trước mắt quả thật rất tệ.
Tối hôm đó ngồi trên xe taxi, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu ra vài phần ôn hòa trên người nam sinh này chắc chỉ là ảo giác.
Nhưng việc đã đến nước này, Phương Tưởng Tưởng cũng không thể quay lưng bỏ đi được, cô đành phải lấy hết can đảm nói.
“Cậu, cậu còn nhớ tớ không?”
Hạ Cẩn là kiểu người chẳng biết ngại ngùng: “Phương Tưởng Tưởng chứ gì, vừa nãy cậu còn đứng trên bục phát biểu.”
Khuôn mặt Phương Tưởng Tưởng đỏ bừng: “Ý tớ không phải thế, buổi tối lần trước cảm ơn cậu nhé.”
Trong đầu Hạ Cẩn chỉ nghĩ đến việc chạy về nhà chất vấn cậu nhỏ vô tình vô nghĩa, dám vứt bỏ trẻ vị thành niên ở trường học nên cũng không có mấy kiên nhẫn đối với Phương Tưởng Tưởng.
“Cậu đã cảm ơn tôi rồi.”
“Ừ, nhưng tớ thấy đó chỉ là lời chót lưỡi đầu môi, cảm ơn thôi cũng chưa đủ.”
“Vậy cậu định thế nào?” Nhìn dáng vẻ đầy sợ hãi của Phương Tưởng Tưởng, cuối cùng Hạ Cẩn vẫn miễn cưỡng kiểm soát được tâm trạng.
“Nếu tớ báo cho nhà trường biết, họ nhất định sẽ biểu dương cậu…”
“Hả?” Hạ Cẩn bị bắt đầu chú ý tới những lời của Phương Tưởng Tượng “Tôi không có hứng thú nên cậu khỏi cần làm mấy việc thừa thãi ấy.”
Hạ Cẩn tưởng tượng: khi hắn nhận được giấy khen và bó hoa đỏ thẫm trong lễ kéo cờ thì mặt mũi của hắn chắc chắn sẽ mọc chân chạy mất, còn làm đại ca của Nam Thành kiểu gì được nữa.
Nói xong, Hạ Cẩn định quay đầu đi.
“Nhưng tớ cảm thấy nhất định người nhà của cậu sẽ rất tự hào vì cậu.” Âm thanh lo lắng của Phương Tưởng Tưởng vang lên.
Bước chân Hạ Cẩn đột nhiên ngừng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...