Tiểu Bát nhanh chóng nắm được tình huống của thế giới này thông qua góc nhìn của Đỗ Yến.
Người nó vừa thấy không thuộc mộng cảnh mới mà là người quen cũ – Hạ Cẩn.
Tiểu Bát bỗng trở nên hưng phấn, nói: “Chẳng phải bây giờ có rất nhiều người yêu mèo sao? Huống hồ đối phương còn là Hạ Cẩn, cậu cứ trực tiếp tới tìm cậu ta là được.”
Đỗ Yến bình tĩnh đáp, ngay cả đuôi cũng chẳng buồn nhúc nhích: “Ý mày là tao phải sắm vai một con mèo để lấy lòng Hạ Cẩn?”
Giọng điệu ấy khiến Tiểu Bát run lẩy bẩy: “Sao tôi cứ cảm thấy sau khi cậu phát hiện đây là mộng cảnh của Hạ Cẩn bèn lập tức biến thành Tạ Yến vô tình kia vậy nhỉ?”
Đỗ Yến im lặng, miết phẳng tờ tạp chí kia về hình dáng như trước rồi thừa dịp ông chủ quầy báo ngủ gật, trả về vị trí cũ.
Đỗ Yến cũng không phải là không quan tâm đến những gì Tiểu Bát nói.
Thời điểm cậu biết Thiệu Lăng Hằng có liên quan tới những người trong mộng cảnh cũng đã nghĩ tới các nhân vật mà mình từng sắm vai.
Tuy thiết lập tính cách được đặt ra nhờ năng lực huyết thống song ít nhiều đều mang hình bóng Đỗ Yến, tương tự trường hợp của Thiệu Lăng Hằng.
Người gần giống hắn nhất là Seus, còn cậu thì lại là Tạ Yến.
Đối phương là bản ngã sâu xa nhất được giấu dưới tầng tầng lớp lớp ngụy trang trong lòng Đỗ Yến. Lúc cậu đóng vai Tạ Yến đã bày tỏ gần hết mọi mặt mà cậu chưa từng để người khác phát hiện.
Cực kỳ bình tĩnh, rất khó sinh ra tình cảm, mắc chứng OCD và bệnh sạch sẽ, thích ở một mình.
Trong xã hội hiện đại, Đỗ Yến không được thể hiện bản thân mình một cách thuần tùy như thế. Dù sao trong thân thể cậu còn có huyết thống nhân loại, nếu muốn tiếp tục tồn tại thì phải học cách ngụy trang.
Thiệu Lăng Hằng cũng vậy, đây chính là yếu tố quan trọng khiến Đỗ Yến lựa chọn tiến vào giấc mộng. Cậu muốn thấy một Thiệu Lăng Hằng chân thật nhất, để xem rốt cuộc hắn có phải người mà cậu động tâm không.
Nghĩ tới đó, Đỗ Yến bèn cười nhạo bản thân. Đôi lúc kiểu lý trí thái quá này đúng là khiến người ta phải chán ghét.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, lớp lông trên người Đỗ Yến bị phơi nóng, xung quanh dần trở nên ồn ào hơn.
Đỗ Yến bỗng cảm thấy thế giới mộng cảnh vô cùng chân thực lúc đối diện với cảnh tượng đám đông vội vàng đi làm đi học. Cuối cùng cậu cũng sắp xếp xong tâm tư hỗn loạn, bắt đầu nhập vai.
Đỗ Yến chưa hành động ngay mà nằm nhoài trên nóc quầy báo suy nghĩ.
Bây giờ thân phận cậu ở thế yếu, hơi bất cẩn chút là sẽ chết thảm trước khi gặp được Hạ Cẩn.
Bị đá ra khỏi giấc mơ chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là rất có khả năng cậu sẽ lạc trong khe nứt, không thể tỉnh lại.
Càng phiền phức hơn ở chỗ mộng cảnh dựa trên một bộ phim hiện đại, nói cách khác bản thân thế giới này không tồn tại cái gọi là yêu ma quỷ quái.
Đỗ Yến không thể biểu hiện khác so với những con mèo bình thường trước mặt Hạ Cẩn hay bất kì ai. Ví dụ như mượn di động gõ chữ là hành vi cấm tuyệt đối, nếu không mộng cảnh sẽ sụp đổ.
Cho nên Đỗ Yến chỉ có thể xuất hiện dưới thân phận một con mèo, trừ phi tiềm thức chủ nhân giấc mộng tiến hành sửa chữa.
Chuyện này tạm thời bàn sau. Đỗ Yến phải nghĩ cách đến gần Hạ Cẩn để quan sát tình hình trước đã.
Từ nóc quầy báo nhìn ra xa có thể trông thấy cột mốc tuyến đường trên vỉa hè.
Đúng lúc đó, năng lực của cậu bắt đầu phát huy tác dụng, tiến vào nhân vật trong giấc mơ đầu tiên.
Cậu là Tạ Yến, lớn lên tại Bắc Thành. Trước mắt không hiểu vì sao lại biến thành mèo.
Ký ức trong đầu dần quay về, trở nên vô cùng rõ ràng. May mà Đỗ Yến vẫn nhớ con đường này thuộc địa phận Bắc Thành.
Song xui xẻo ở chỗ, nơi đây cách tiểu khu cậu và Hạ Cẩn sống gần như bằng cả thành phố, một nam một bắc.
Bắc Thành là thủ đô với diện tích rất rộng, rộng đến mức chỉ dựa vào sức của một con mèo hoang thì không thể đi tới đầu kia thành phố.
Đỗ Yến chợt nghĩ, tuy con đường này cách nhà của bọn họ khá xa nhưng lại gần địa điểm khác.
Hồi trước sau khi Hạ Cẩn tiếp quản Tạ gia đã lựa chọn định cư tại Bắc Thành. Công ty đầu tư nước ngoài là nền tảng đầu tiên trong sự nghiệp do hắn tự sáng lập, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Vì vậy Hạ Cẩn đăng ký thành lập chi nhánh công ty ở trong nước, đồng thời từ từ chuyển trọng tâm nghiệp vụ về, còn đặt làm trụ sở chính.
Ký ức của Đỗ Yến cho thấy địa chỉ công ty đầu tư cách đây rất gần, nhưng chẳng biết có thay đổi gì suốt ba năm vừa qua không.
Bất kể ra sao, cứ phải thử vận may trước cái đã.
Đỗ Yến bước dọc con hẻm nhỏ, phát huy đầy đủ ưu thế của loài mèo, tìm được tòa cao ốc kia.
Mèo hoang không thể tiến vào từ cửa chính nên Đỗ Yến đành phải lẻn vào bãi đỗ xe chờ người.
Đỗ Yến từng tới đây vài lần. Cậu quen cửa quen nẻo đi đến chỗ xe chuyên dụng cho cấp cao tại công ty song không thấy chiếc xe mà Hạ Cẩn thường dùng.
Lẽ nào công ty chuyển địa điểm rồi? Hoặc cậu đến không đúng lúc, Hạ Cẩn đã đi công tác?
Khi Đỗ Yến đang tự hỏi chợt nghe bên thang máy có tiếng động, thân hình cậu lóe lên, lập tức núp trong góc để quan sát.
Làm một con mèo, thính lực cậu tốt hơn người thường rất nhiều. Còn chưa thấy ai xuất hiện mà cậu đã đoán được thân phận đối phương thông qua bước chân.
Một nam một nữ, cô gái đang gọi điện thoại kia có giọng nói hết sức quen thuộc, đúng là nữ chính Phương Tưởng Tưởng trong bộ phim gốc.
Đỗ Yến thoáng yên tâm, xem ra cậu không tìm sai chỗ.
Chốc lát sau, bóng dáng hai người họ lọt vào tầm mắt Đỗ Yến.
Phương Tưởng Tưởng vẫn khôn khéo và già dặn như trước. Cô cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Tôi sẽ tới ngay lập tức.”
Vừa dứt lời, cô bén cúp máy.
Đi bên cạnh Phương Tưởng Tưởng là chồng cô, Trần Nghiệp Châu.
Anh hỏi: “Hạ tổng thế nào?”
Phương Tưởng Tưởng lắc đầu, đáp: “Rất tệ. Bác sĩ Triệu nói ngài ấy sắp đến cực hạn rồi. Nếu như không tìm thấy người kia…”
Chẳng biết Phương Tưởng Tưởng bỏ dở câu nói bởi bác sĩ chưa báo cáo tình hình cho cô biết hay cô không muốn nghĩ đến hậu quả nữa.
Trần Nghiệp Châu vỗ vai cô: “Đừng lo, người kia là nhân vật vô cùng khó lường. Sở dĩ chúng ta không phát hiện tin tức là vì đối phương muốn thế, không phải do xảy ra chuyện gì bất ngờ đâu.”
Phương Tưởng Tưởng thở dài: “Chắc Hạ Cẩn cũng đang dựa vào ý niệm này để tiếp tục chống đỡ đến giờ.”
Hai người vừa trò chuyện vừa nhanh chóng lên xe.
Lúc Trần Nghiệp Châu chuẩn bị khởi động máy, đột nhiên “Ầm ——” một tiếng, có vật nào đó rơi trên nắp capo.
Hai người định thần quan sát, phát hiện đó là một con mèo hoang. Lớp lông quá dài nên hơi rối, xám xịt gần như mất đi màu ban đầu.
Đôi mắt nó màu hổ phách, đồng tử tròn xoe như trăng rằm trong bóng tối. Mặc dù trông cực kỳ đáng yêu nhưng vẻ ngoài lại khá chật vật, thoạt nhìn nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Trần Nghiệp Châu ngừng tay, nói: “Để anh đuổi nó đi.” rồi mở cửa xuống xe.
Anh tưởng mèo hoang có tâm cảnh giác mạnh sẽ chủ động chạy mấy khi thấy anh xuất hiện. Không ngờ con mèo kia chỉ liếc mắt một cái, ngay cả đuôi cũng chẳng thèm nhúc nhích.
Trần Nghiệp Châu giơ tay định đuổi nó nhưng đối phương kịp thời né tránh, dịch tới nơi anh không với được.
Cặp mắt màu hổ phách nhìn sang, nhanh chóng chuyển lực chú ý về Phương Tưởng Tưởng ngồi trong xe.
“…”
Trần Nghiệp Châu bỗng cảm thấy mình vừa bị mèo khinh thường. Anh bất đắc dĩ vòng qua hướng khác để bắt lấy nó.
Phương Tưởng Tưởng xuống xe.
“Nghiệp Châu, chờ đã.”
Phương Tưởng Tưởng là người dễ mềm lòng, trước giờ vẫn luôn ưu ái mấy động vật nhỏ.
Cô vốn không nghĩ gì nhiều, chỉ là khi bị con mèo này nhìn chằm chằm bỗng nảy sinh cảm giác quen thuộc, thôi thúc cô bước ra.
Phương Tưởng Tưởng lên tiếng: “Bây giờ em chuyển về hậu đài rồi, không cần đi công tác nữa. Anh biết em vẫn luôn muốn nuôi thú cưng rồi đấy, trông con mèo này còn rất thích em.”
Trần Nghiệp Châu đáp: “Nếu em thích thì mang về nhà.”
Phương Tưởng Tưởng duỗi tay định bế mèo, song lại bị nó nhẹ nhàng né tránh.
Cô sững sờ, cho là mèo không muốn được ôm, vô cùng tiếc nuối.
Ai dè mèo con thoát khỏi tay cô xong bèn nhảy vào trong xe, ngồi ở ghế sau.
Hai người bật cười, nghĩ con mèo này đúng là vừa kiêu ngạo vừa thông minh. Vì vậy cũng không chạm vào người nó nữa.
Chiếc xe nhiều thêm một vị hành khách thuận lợi lăn bánh, đi đón ông chủ Hạ Cẩn của bọn họ.
Lúc sắp đến nơi, Trần Nghiệp Châu đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Hình như Hạ tổng không thích động vật.”
Phương Tưởng Tưởng sững sờ, đáp: “Cũng không hẳn. Cậu của Hạ tổng mắc bệnh sạch sẽ cho nên ngài ấy sẽ không tới gần động vật hay rụng lông.”
Trần Nghiệp Châu nói: “Vẫn cần chú ý một chút thì tốt hơn.”
Phương Tưởng Tưởng trầm mặc chốc lát, nghĩ dạo gần đây Hạ Cẩn càng ngày càng nghiêm khắc hơn, cảm thấy đúng là không nên mạo hiểm khiêu chiến tâm trạng hắn.
Cô gật đầu, trả lời: “Anh đi thẳng về phía trước rồi rẽ trái, em nhớ đằng đó có vài cửa hàng thú cưng. Trước tiên cứ đưa meo meo vào đó tắm rửa, kiểm tra sức khỏe cái đã.”
Đỗ Yến ngồi đằng sau ngẩn ngơ, không ngờ sẽ có việc này xảy ra. Cậu chỉ định thông qua Phương Tưởng Tưởng để gặp Hạ Cẩn, ai biết bây giờ lại bị chính thói quen lúc trước của mình cản trở.
Đáng tiếc, cho dù Đỗ Yến có không tình nguyện đến đâu thì cậu cũng là một con mèo, chẳng thể tự do biểu đạt ý muốn.
Xe dừng trước cửa hàng thú cưng, Phương Tưởng Tưởng định bế mèo lần hai song đôi mắt màu hổ phách kia cứ liếc xéo cô.
Phương Tưởng Tưởng vô thức rụt tay, sau đó nở nụ cười dịu dàng: “Meo meo ngoan, trên người em bẩn quá. Chị đưa em đi tắm rửa sạch sẽ nhé?”
Đỗ Yến cúi đầu nhìn lớp lông rối bù trên người mình, vô cùng khó xử. Cậu nghĩ nếu mình ở tạm trong nhà Phương Tưởng Tưởng sẽ có nhiều cơ hội gặp được Hạ Cẩn hơn là lang thang bên ngoài.
Vì vậy cậu tránh khỏi bàn tay Phương Tưởng Tưởng, nhẹ nhàng nhảy xuống xe, bước về phía cửa hàng thú cưng.
Phương Tưởng Tưởng ngẩn ngơ, không kịp phản ứng. Cô thấy mèo con đang đi phía trước quay đầu nhìn, tựa hồ đang ra hiệu cho cô theo sau.
Cô cười cười, nói: “Con mèo này thông minh thật đấy.”
Tiếp đó Phương Tưởng Tưởng bèn vội vã bước vào cửa hàng thú cưng với nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...