Đỗ Yến nhìn La Nhược Tình rời đi, sau đó ngồi xuống băng ghế dài.
Cậu rũ mắt nhìn chằm chằm tờ giấy ghi nợ kia hồi lâu.
Đỗ Yến biết chỉ cần thứ này còn nằm trong tay nhà họ La thì cậu không thể cây ngay không sợ chết đứng nói mình chẳng nợ nần gì, đồng thời dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với cái người gọi là cha kia.
Nếu muốn tương lai sau này không bị bọn họ ảnh hưởng, cậu nhất định phải trả hết món nợ một triệu. Thế nhưng số tiền đó lại quá lớn đối với một học sinh.
Đỗ Yến ngồi mãi mà chưa nghĩ được cách.
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh tí tách, trên mặt bỗng có cảm giác mát mẻ. Cậu nhấc tay lau, phát hiện đó là vệt nước.
Bấy giờ cậu mới hoàn hồn. Dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ đổ mưa, cuối cùng cũng đến rồi.
Mưa không lớn, Đỗ Yến đứng dậy, chuẩn bị trở về ký túc xá, đột nhiên nhớ tới người nào đó. Ban nãy lúc nói chuyện với La Nhược Tình cậu đã quên mất Seus trên điện thoại.
Đỗ Yến mở APP, chuẩn bị giải thích và nói tạm biệt nhưng không còn ai ở đó nữa.
Một ô thoại hiện lên, viết: Ngủ ngon, ngày mai gặp.
Xem ra đối phương đã logout đi làm việc. Dù sao đối phương cũng là chủ của một quốc gia, chắc hẳn không có nhiều thời gian để theo dõi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của hai người Trái Đất tầm thường.
Đỗ Yến thở dài, may mà Seus không có mặt. Nếu không đã phải chứng kiến dáng vẻ chật vật của mình.
Lần đầu tiện chủ động cắt đứt liên kết đúng là vì bận rộn tổ chức cuộc họp.
Nhưng khác với suy nghĩ của Đỗ Yến, nội dung hội nghị không hề liên quan tới hành tinh Sakoru mà lại liên quan tới cậu.
Cuộc họp bàn về kế hoạch theo đuổi người Trái Đất được tổ chức lần thứ năm.
Những người tham dự mang vẻ mặt nghiêm túc, đối mặt với một vấn đề vô cùng khó khăn.
Nội dung buổi họp chuyển từ việc làm thế nào để bệ hạ không bị bạn đời từ chối đổi thành bước tiếp theo trong công cuộc rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên.
Seus không kể hết việc riêng tư của Đỗ Yến, hắn chỉ miêu tả đơn giản rằng Đỗ Yến đang cần tiền, có cách nào để danh chính ngôn thuận đưa tiền cho đối phương hay không.
Trong vài lần trò chuyện và khám phá văn hóa Trung Quốc, Seus hiểu rõ đây là một dân tộc tương đối bảo thủ.
Cho nên khi bất cẩn biết Đỗ Yến thiếu tiền, hắn cũng không lỗ mãng tỏ thái độ phải cho cậu mà chọn cách tìm đoàn tham mưu thương lượng đối sách.
Seus hiểu nước đi này của mình hoàn toàn chính xác, nếu lúc đó hắn trực tiếp đề nghị đưa một triệu cho Đỗ Yến thì nhất định sẽ bị coi là phần mềm rác và xóa bỏ.
David nghe xong yêu cầu của Seus, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Bệ hạ, bây giờ cần phải cân nhắc đến vấn đề quan trọng nhất đó là chúng ta không có tiền Trung Quốc, một đồng cũng chẳng có.”
Các tinh anh của đoàn tham mưu đang chăm chú suy nghĩ đồng loạt nhìn sang, vẻ mặt như ngộ ra được điều gì.
Nhắc đến mới thấy hài, người Sakoru nổi danh trong ngân hà là chủng tộc vừa có tiền vừa có quyền. Nhưng xuất phát từ cơ chế bảo hộ đối với nền văn minh sơ cấp, Trái Đất không thể xí một chân trong hội nghị ngân hà nên hành tinh Sakoru vẫn chưa thiết lập quan hệ ngoại giao với Trái Đất.
Dẫn tới chuyện phát sầu bởi một triệu tiền Trung Quốc như hiện tại.
Sakoru là chủng tộc tuân thủ luật pháp, thậm chí còn chịu trách nhiệm giám sát và thực thi pháp luật tại hội nghị ngân hà.
Bọn họ đương nhiên sẽ không xâm lược Trái Đất, cướp bóc tài nguyên chỉ vì một triệu tiền Trung Quốc.
Huống hồ mục đích Seus đến hệ mặt trời là để theo đuổi bạn đời, từ hiểu biết của hắn về Đỗ Yến, đối phương chắc chắn sẽ không coi trọng một kẻ xâm lược.
Seus gật đầu: “Đúng vậy.”
Do đó, nội dung cuộc họp tạm thời chuyển sang cách nhanh và hợp pháp nhất để kiếm được tiền Trung Quốc.
Eddie cảm thấy mình phải ra mặt. Dù sao y vất vả lắm mới thuyết phục được chú cho y cho ở lại, bây giờ chính là lúc thể hiện giá trị bản thân.
Khoảng thời gian vừa qua Eddie đã nghiên cứu về hai chiều văn hóa Trái Đất, lập tức nghĩ ra một cách.
Y lên tiếng: “Cháu có ý kiến. Mọi người lập trình xong phiên bản game người yêu Sakoru trả phí thì đừng nên bỏ không, chi bằng phát triển nó tương tự với game Luyến Dữ ×× Nhân rất thịnh hành hiện nay để người Trái Đất nạp tiền. Ứng dụng do chúng ta chế tác xuất sắc hơn rất nhiều, nhất định có thể kiếm lời.”
Seus nhìn y, đáp: “Không được.”
Eddie sững sờ, sau đó biết ngay vấn đề nằm ở đâu.
Chú y là người Sakoru điển hình đấy.
Y không ngừng cố gắng thuyết phục: “Người Sakoru chúng ta chỉ có một bạn đời duy nhất, dùng hình tượng của chú đi lấy lòng những người Trái Đất khác đúng là không phù hợp. Thế nhưng chúng ta có thể giả lập hình tượng, tạo ra nhân vật game mà.”
Eddie cảm thấy kế hoạch của mình hết sức hoàn mỹ song vẫn nhận được câu trả lời.
“Không được.”
Eddie không phục, hỏi: “Tại sao ạ?”
Seus đáp: “Đây là thứ chỉ thuộc về Đỗ Yến, ta sẽ không cho phép nó xuất hiện trên điện thoại di động của kẻ khác.”
“…” Eddie bị lý do đậm chất Sakoru kia thuyết phục, mãi mà chẳng phản bác nổi.
Cuối cùng Seus bèn tự đưa ra phương thức giải quyết, hoặc phải nói là mình hắn mới có đủ quyền lực để thực thi.
“David, ngươi thông báo cho phía đoàn nghiên cứu, tìm một sản phẩm mà nền văn minh Trái Đất có thể tiếp thu đồng thời không tạo ra quá nhiều ảnh hưởng đối với sự phát triển của họ tới đây. Sau đó đoàn tham mưu liên lạc với phía Trung Quốc và thông báo cho nghị viện của chúng ta chuẩn bị tiến hành nghi lễ ngoại giao chính thức với Trung Quốc.”
Tất cả đều hiểu ý của Seus. Hắn định dùng khoa học kỹ thuật làm hàng hóa để tiến hành giao dịch.
Phương pháp này quả thật có thể kiếm được rất nhiều tiền Trung Quốc trong thời gian ngắn. Chỉ cần cẩn thận lựa chọn trong kho, tìm ra thứ thích hợp, đồng thời không tác động quá mạnh đến việc phát triển khoa học kỹ thuật tại Trái Đất là được.
Về phần để Trái Đất tiếp xúc với hành tinh Sakoru, góp mặt trong vũ đài hội nghị ngân hà thì chỉ cần có người Sakoru ở đây, nền văn minh vẫn còn trong tã lót như Trái Đất sẽ chẳng phải chịu bất kỳ ảnh hưởng xấu nào.
Seus đưa ra phương án này cũng không phải vì tâm huyết dâng trào.
Vừa rồi trong cuộc họp hắn đã liên lạc với nghị viện ngân hà, biết bọn họ đã liệt Trái Đất và mục tiêu kiểm tra đánh giá, đồng thời thực hiện bước tiếp xúc đầu tiên.
Hành động của hắn chỉ có tác dụng đẩy nhanh tiến độ mà thôi.
***
Đỗ Yến hoàn toàn không biết những thứ phát sinh trên người mình lại tạo thành biến động gió nổi mây vần như vậy. Trong đầu cậu vẫn mải nghĩ đến món nợ một triệu kia.
Cậu đương nhiên sẽ không tin tất cả những gì La Nhược Tình nói. Thế nhưng mẹ Đỗ Yến đã mất, cậu lại chẳng tìm thấy kí ức nào liên quan đến số tiền này.
Song cũng không quá bất ngờ. Mẹ Đỗ Yến là người phụ nữ truyền thống, thường hay chịu khổ sở một mình, không bao giờ thể hiện trước mặt con cái.
Nên Đỗ Yến đành phải đi tìm cha.
Đỗ Yến gọi điện thoại lần nữa, kết quả vẫn chẳng khác gì.
Cậu hơi bực bội, tiện tay quăng điện thoại lên bàn, quyết định làm vài đề để bình tĩnh một chút.
Khi cách giải được viết lần lượt trên trang giấy, tâm tư hỗn loạn của Đỗ Yến cũng được sắp xếp có trật tự hơn, dần trở nên rõ ràng mạch lạc.
Cậu đặt bút xuống, che mặt cười cười.
Đỗ Yến đang cười nhạo chính mình, thế mà lại bị bộ não úng nước trước đây ảnh hưởng quá sâu về cái gọi là cách thức ở chung giữa hai cha con. Nếu điện thoại không gọi được thì cứ chủ động tới công ty tìm thôi.
Dù sao cậu không còn là Đỗ Yến chỉ sợ cha sẽ chán ghét mình nữa rồi. Tóm lại nếu mai này chẳng còn ý định thân thiết với nhau, đối phương còn ác cảm với cậu như vậy thì chỉ cần giải quyết hết mọi chuyện là được.
Huống hồ ngay từ đầu người cha kia đã ước gì cậu biến mất.
Nghĩ tới đó, Đỗ Yến bèn xin nghỉ ngày mai, trực tiếp đến công ty tìm cha.
Hôm ấy Đỗ Yến dậy rất sớm, mới tờ mờ sáng đã rời khỏi trường.
Cậu cũng không hấp tấp xông thẳng vào công ty tìm người. Trong xí nghiệp lớn, nếu không có thẻ nhân viên hay chưa hẹn trước đương nhiên sẽ không thể gặp trực tiếp ông chủ.
Đỗ Yến đi vào bãi đỗ xe, nơi đây dùng hệ thống nhận dạng điện tử nên không có bảo vệ.
Muốn vào bên trong thì phải có thẻ mở cửa, thế nhưng Đỗ Yến chẳng có nhu cầu vào tòa cao ốc.
Cậu bước dọc theo bãi đỗ xe, tới gần thang máy bèn thấy xe chuyên dụng của công ty. Nói như vậy, chỗ đậu xe của cán bộ cấp cao chính là ở đây.
Đỗ Yến đứng trong góc khuất chờ, lúc sau bắt gặp một chiếc xe quen thuộc xuất hiện.
Mỗi lần Đỗ Chí Bình tới tìm Đỗ Yến đều lái chiếc xe này. Người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da bước từ trên xe xuống chính là cha của Đỗ Yến.
Đỗ Yến đi đến, nói: “Xin chào, có thời gian trò chuyện với tôi không?”
Đỗ Chí Bình quay đầu, phản ứng đầu tiên khi thấy Đỗ Yến là khẽ nhướng mày.
Ông ta tỏ vẻ bất mãn, khiển trách: “Con không đi học cho tử tế mà chạy đến đây làm gì?”
Đỗ Yến chẳng quan tâm thái độ tệ hại của đối phương: “Tôi gọi điện cho ông không được nên đương nhiên phải tới tìm rồi.”
Đỗ Chí Bình không muốn nói quá nhiều với Đỗ Yến, trả lời qua loa lấy lệ: “Dạo này bận việc, chờ khi nào rảnh rỗi ba lại tới gặp con. Đang thiếu tiền à? Để ba bảo thư ký gửi qua.”
Đỗ Yến đáp “Tiền thì khỏi đi. Tôi chỉ cần La Nhược Tình không gây sự với tôi nữa, tốn chút thời gian của ông thôi mà?”
Đỗ Chí Bình toan từ chối nhưng lúc nghe thấy Đỗ Yến nói tiếp lại đành từ bỏ ý định.
“Hay là ông muốn tôi vào công ty chờ ông? Ông không cho tôi vào đó cũng chẳng sao, tôi có thể nói cho lễ tân biết tôi là con riêng của ông.”
“…”
Đỗ Yến chọt đúng vào nhược điểm của Đỗ Văn Bình, ông ta rất ghét người khác biết đến sự tồn tại của Đỗ Yến.
“Được rồi, con theo ba lên xe. Chúng ta tìm chỗ nào đó để nói chuyện.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...