Nếu không phải hiện tại thân thể lão Bào không thể cử động thì gã nhất định sẽ không kềm chế nổi tâm trạng căng thẳng của mình, bởi lẽ tất cả những gì thiếu niên nói đều là sự thực.
Trước chiến tranh, lão Bào là nhân viên của công ty khoa học kỹ thuật sinh vật, hiểu biết khá nhiều về phương diện này. Thời gian thấm thoát trôi qua, gã lấy ba người vợ Thuần Chủng nhưng chưa thành công có con bao giờ cả.
Lão Bào cũng từng nghĩ đến nguyên nhân, có lẽ nó liên quan đến gen biến dị của Người Lây.
Song lão Bào căn bản không thể tiến vào Gia Viên. Đồng thời sở nghiên cứu lại được xây dựng trong đó, các phương diện nghiên cứu liên quan đến kỹ thuật sinh vật chỉ có nhân viên trực thuộc mới biết được bước quan trọng nhất.
Một năm trước, gã tình cờ phát hiện hầm trú ẩn này và phát hiện một Người Thuần Chủng còn sống nằm trong khoang đông lạnh. Gã vốn định dẫn người về doanh trại nhưng bỗng nhận ra Người Thuần Chủng kia có điểm khác lạ.
Đối phương bị thiểu năng trí tuệ, lão Bào nói chuyện mà cô ta vẫn không phản ứng.
Tiếp đó, lão Bào tìm thấy tất cả tư liệu trong máy tính tại phòng thí nghiệm.
Đây là một sở nghiên cứu phát triển và cải tạo gen, mục đích thí nghiệm rất rõ ràng, ngăn chặn việc biến đổi gen sau chiến tranh hạt nhân, khiến cho nhân loại không diệt vong vì ảnh hưởng của phóng xạ.
Cái người sống sót kia cũng không phải nhân viên của sở nghiên cứu mà là vật thí nghiệm bất thành.
Tuy trí thông minh của vật thí nghiệm ấy rất thấp, gần như chẳng có bản năng của sinh vật, thế nhưng thân thể lại khỏe mạnh như nhân loại. Lão Bào đọc xong dữ liệu thí nghiệm, không chỉ xác định được suy đoán của bản thân mà đồng thời bỗng nảy ra suy nghĩ.
Tuy vật thí nghiệm không thành song chức năng sinh lý lại vô cùng hoàn thiện.
Lão Bào biết cô ta phải trải qua rất nhiều thử nghiệm phóng xạ. Nếu vẫn sống thì chứng tỏ cô ta đã tiến hóa giống như Người Lây.
Khác biệt ở chỗ, bên trong thân thể vật thí nghiệm lại không chứa phóng xạ, như vậy cô ta và Người Lây hẳn là có thể sinh sôi huyết mạch.
Kết quả đúng như lão Bào dự đoán, Người Thuần Chủng kia thuận lợi mang thai.
Nhưng sau đó chắc là do bị thể chất của lão Bào ảnh hưởng nên mức độ phóng xạ trong cơ thể cô ta bắt đầu tăng cao. Để đảm bảo đối phương sinh con an toàn, lão Bào sử dụng thuốc kháng phóng xạ liều cao cho cô ta.
Mặc dù lão Bào đã cố hết sức song kết quả vẫn chẳng được như mong muốn của gã.
Mẹ của đứa bé chết, bản thân nó sinh ra cũng tương tự với quái vật biến dị, tốc độ sinh trưởng nhanh đến dọa người, không hề có chỉ số thông minh.
Lão Bào vẫn chưa chịu từ bỏ, lấy được bao nhiêu thuốc kháng phóng xạ đều đưa cho con mình. Gã phát hiện sau khi dùng thuốc, tình huống của đứa trẻ quả thật dần được cải thiện, bắt đầu có chút trí khôn.
Ngay lúc trong lòng gã đang dấy lên hi vọng thì đứa trẻ đã học xong cách điều khiển thang máy, chạy khỏi hầm trú ẩn đến doanh trại, tập kích nhân loại, cũng coi Người Thuần Chủng thành đồ ăn để mang về hầm trú ẩn.
Lão Bào vô thức hồi tưởng chuyện cũ, lại không biết rằng bấy giờ, nội tâm gã đã hoàn toàn bày ra trước mặt Đỗ Yến. Cậu có thể nghe rõ mười mươi những suy nghĩ của gã.
“Nhưng mà người biến dị bên ngoài đúng là con trai anh đúng không. Mẹ của đứa bé chính là người sống sót duy nhất kia.”
“Ồ, để tôi đoán thử xem, chắc là cô ấy ở trong đó nhỉ.” Đỗ Yến chỉ vào bình thủy tinh hình trụ lớn nhất, “Tôi nói chính xác chứ?”
Đỗ Yến dùng giọng điệu nhẹ nhàng, bóc trần hết sự thực sau khi lão Bào đọc được dữ liệu thí nghiệm.
Lão Bào phát hiện, thiếu niên thoạt nhìn vô hại này thực tế lại là người vô cùng thông minh, tâm cơ sâu, vô thanh vô thức đoán được gần hết mọi chuyện.
Ngụy biện với người có đầu óc cũng chỉ uổng công, gã hỏi: “Mục đích cuối cùng của cậu là gì?”
Đỗ Yến cười, đáp: “Chẳng có mục đích gì sất. Loại sản phẩm nhân tạo dị dạng này không nên xuất hiện trên đời mà?”
Lão Bào sững sờ, ngẩng đầu đối diện với cặp mắt xinh đẹp của thiếu niên.
Gã chỉ cảm thấy ánh mắt hắc bạch phân minh kia cực kỳ quyến rũ, vừa nhìn đã như rơi vào biển sao, cả người lâng lâng.
Trong khi đang đắm chìm trong hư vô mờ mịt, bên tai lão Bào bên đột nhiên nhớ tới một thanh âm ôn hòa nhu thuận, rồi lại như thể khắc trong đầu gã.
“Trong khoảng thời gian này không có chuyện gì xảy ra hết, anh bị sinh vật biến dị tấn công, trọng thương rồi mất đi tri giác.”
“Lão Bào, anh là một Người Lây bình thường, chẳng có ý định kéo dài huyết mạch. Dù sao nhân loại cũng sắp diệt vong, sao phải tạo ra một đứa con, để nó phải chịu khổ đúng không?”
Âm thanh chậm rãi biến mất, ý thức lão Bào rơi vào bóng tối.
Đỗ Yến đứng đó, nhìn đôi mắt lão Bào dần khép lại, sau đó như bắt đầu ngủ say, hô hấp trở nên đều đều.
Giải quyết xong chuyện của lão Bào, Đỗ Yến cũng lười trì hoãn thêm. Nếu không phải đang cân nhắc đến tính Thẩm Hành thì cậu nghĩ, chỉ người chết mới có thể giữ kín miệng.
Bây giờ vì thôi miên lão Bào mà lãng phí thời gian, Thẩm Hành nhất định sẽ chẳng chờ thêm nữa, lo lắng xông vào, cậu vẫn nên nhanh chóng xử lý việc quan trọng trước thì hơn.
Đối với bố cục cấu tạo của phòng thí nghiệm, Đỗ Yến cũng khá là quen thuộc. Cậu không tốn quá nhiều thời gian để tìm được đống tài liệu kia.
Cậu mở máy vi tính ra, nhìn qua một lượt, quyết đoán lấy thuốc có thể dùng làm chất dẫn cháy, hất lên bàn điều khiển.
Tiếp theo Đỗ Yến móc bật lửa từ trong túi, đốt cháy tất cả.
Ngọn lửa nhanh chóng lan ra xung quanh, Đỗ Yến lui về sau, hạ cửa xuống. Lối thoát hiểm của phòng thí nghiệm và vách tường đều có hiệu quả phòng cháy tốt, chẳng cần lo lắng lửa sẽ lan rộng tới mức không thể kiểm soát.
Thời điểm Đỗ Yến làm xong xuôi tất cả liền nghe thấy ngoài cửa vang lên âm thanh va chạm cực mạnh.
Đỗ Yến biết đây là động tác thăm dò của Thẩm Hành, bèn đi tới mở cửa.
Khi cửa thoát hiểm được đẩy lên, người biến dị đổ ập vào trong phòng. Đỗ Yến rũ mắt, khó hiểu nhìn Thẩm Hành.
Hắn cười cười, thản nhiên nói: “Lỡ tay đánh dữ quá, đụng vào cửa.”
Đỗ Yến cũng lười vạch trần hắn, chỉ quan sát tình trạng của người biến dị, đối phương bị Thẩm Hành vặn gãy cổ, hoàn toàn tắt thở. Nó đã giết nhiều Người Lây và Người Thuần Chủng như vậy cho nên Thẩm Hành sẽ không nương tay.
Cậu hỏi: “Chú dứt khoát như vậy thì về sau phải xử lý thế nào? Ừm, ý tôi là lão Bào ấy.”
Thẩm Hành đang định trả lời, chợt thấy gian phòng bên cạnh xảy ra vấn đề.
Hắn khịt mũi, kỳ quái nói: “Cháy ư?”
Đỗ Yến vô tội đáp: “Ây dà, tôi lỡ đốt trụi chỗ đó rồi, không cố ý đâu, nguồn nước của hầm trú ẩn đã sớm khô cạn, bình cứu hỏa tự động cũng chẳng hoạt động. Nhưng mà không sao, tôi đóng cửa thoát hiểm vào rồi, khi nào cháy hết thì lửa sẽ tự tắt.”
Thẩm Hành nghe xong không hỏi thêm nữa, hắn kéo Đỗ Yến đi về phía khoang đông lạnh: “Tôi cần phải xác nhận chuyện này mới quyết định xử lý lão Bào thế nào.”
Đỗ Yến lập tức hiểu được cách làm việc của Thẩm Hành, quả nhiên giống với những gì cậu suy đoán. Nếu Người Thuần Chủng bên trong đều do người biến dị kia giết thì hắn sẽ tha mạng cho lão Bào, để người ở doanh trại giải quyết gã.
Đỗ Yến theo sau Thẩm Hành, bước tới phòng đông lạnh.
Cửa vừa mở ra, Đỗ Yến đã rùng mình một cái. Thẩm Hành thấy thế bèn nói: “Em ở đây chờ tôi, đừng vào.”
Đỗ Yến gật đầu, dựa vào cửa nhìn Thẩm Hành đi tới góc lật xem từng thi thể. Tiếp theo, hắn liền đi ra, lên tiếng: “Từ vết thương trên mấy cái xác có thể xác định tất cả đều do người biến dị kia làm.”
Nếu như vậy, hai người quyết định đưa lão Bào về doanh trại trước, chuyện về sau phải chờ lão Bào tỉnh lại rồi hẵng bàn.
Đỗ Yến không lo bị người trong doanh trại phát hiện sự tồn tại của phòng thí nghiệm, cậu đã phá hủy tư liệu quan trọng nhất, kể cả khi người của cụm dân cư số 135 đến đây cũng sẽ chẳng tìm thấy thứ gì đặc biệt.
Bọn họ quay lại phòng thí nghiệm, Thẩm Hành khiêng lão Bào đang hôn mê, chuẩn bị trở về.
Đỗ Yến hỏi: “Người biến dị mà chú vừa giết được coi là con của lão Bào. Trông anh ta còn rất coi trọng nó, chẳng nhẽ chú không sợ anh ta tỉnh rồi sẽ tới tìm chú gây sự sao?”
Thẩm Hành đáp: “Không sợ. Lão Bào chưa đủ khả năng để bắt tôi. Nếu y hận tôi, cùng lắm thì sau này tôi cách xa cụm dân cư 135 chút. Y mà tìm tôi để trả thù, tôi cũng sẽ không nương tay.”
Đỗ Yến gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Hành, tôi cố ý châm lửa thiêu phòng thí nghiệm đấy.”
Thẩm Hành ngẩn người, chẳng cảm thấy bất ngờ chi. Nhưng điều mà hắn ngạc nhiên nhất chính là Đỗ Yến lại tình nguyện nói cho hắn biết sự thật.
Thẩm Hành sống nhiều năm như vậy, tuy không tính là người có tâm cơ sâu hay cực kỳ thông minh song hắn biết, vật liệu dùng để xây dựng phòng thí nghiệm đều chống lửa, làm sao có khả năng vô tình gặp hỏa hoạn được.
Giải thích duy nhất là do Đỗ Yến không muốn nói nguyên nhân thực sự với hắn. Hắn cũng chẳng có ý định ép buộc Đỗ Yến làm những chuyện mà cậu không thích cho nên mặc dù ngập tràn nghi hoặc, hắn vẫn chấp nhận lý do chẳng có bao nhiêu sức thuyết phục kia của Đỗ Yến.
Không ngờ cậu lại chủ động nói cho hắn. Thẩm Hành thấy mình đã được đối phương tin tưởng hơn rất nhiều, trong lòng nảy sinh chút cảm giác thành công, hỏi cậu: “Tôi có thể biết tại sao không?”
Đỗ Yến trả lời: “Món đồ được cất trong phòng thí nghiệm này là chiếc hộp Pandora, không nên để người khác phát hiện, cũng không nên mở ra, thiêu hủy nó chính là điều tốt nhất.”
“Chiếc hộp Pandora(*)? Đứa con biến dị của Lão Bào có liên quan đến phòng thí nghiệm này à?”
(*Trong thần thoại Hy Lạp, câu chuyện về chiếc hộp Pandora kể về một người con gái có tên Pandora. Do tò mò nên Pandora đã mở chiếc hộp quà tặng của thần Zeus. Hậu quả là tất cả cái ác và bệnh dịch trong hộp được giải phóng ra ngoài và xuất hiện lan tràn khắp thế giới.)
Đỗ Yến gật đầu, quyết định kể một phần sự tình cho Thẩm Hành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...