Nàng nóng lòng nhìn vào mấy chữ được viết trên đó,ba chữ "Thuật dẫn khí" khiến Phượng Vãn cười lớn vì sung sướng.
Phải mất một lúc lâu nàng mới lấy lại được bình tĩnh.
Trong gần ba tháng kể từ khi đến Đại lúc Cửu Hoàng,Phượng Vãn không chỉ thu thập linh dược,nàng còn bí mật đến Học viện phàm nhân gần đó nghe nghóng và nhận ra cơ bản gần hết các nhân vật nổi danh trên đại lục này.
Thuật dẫn khí vào cơ thể không khó,Phượng Vãn sau khi đọc vài lần,nàng đã thuộc lòng tất cả.
Ngối xếp bằng trên giường,duỗi thẳng lưng,nhắm mắt lại,làm theo hướng dẫn,thoát khỏi những suy nghĩ xao lãng,dùng hai tay bắt quyết và đọc thầm khẩu quyết.
Ý thức của nàng dường như đã rời khỏi cơ thể và dần dần hoà nhập với vạn vật xung quanh.
Linh lực xung quanh ngày càng nồng đậm,nhưng nàng không thu thập nó ngay lập tức.
Một canh giờ trôi qua,linh khí dần dần hoá thành một điểm kim quang sáng chói,một lúc sau điểm kim quang khác lại xuất hiện.
Theo Phượng Vãn biết,có rất nhiều loại linh căn.
Cơ bản nhất là ngũ hành linh căn:kim,mộc,thuỷ,hoả ,thổ.
Linh căn trong cơ thể đứa trẻ ngay khi chúng được sinh ra và nó tượng trưng cho sự hoà hợp của con người với năng lượng tâm linh của thiên địa.
Ví dụ,nhưng người có linh căn kim,có thể cảm nhận được năng lượng kim loại trong không khí và sử dụng năng lượng đó cho chính mình.
Bây giờ nàng có thể cảm nhân được năng lượng tâm linh màu bạch sắc và lục sắc,cho thấy nàng nên có linh căn kim và mộc.
Mỗi linh căn tương ứng với một màu sắc khác nhau,linh căn kim là bạch sắc,mộc linh căn là lục sắc,thuỷ linh căn là lam sắc,hoả linh căn là hồng sắc,thổ linh căn là hoàng sắc.
Ngay khi Phượng Vãn đang vui vẻ đưa hai loại linh khí này vào cơ thể ,thì các đốm sáng lục,hồng,hoàng ,lam,tử,hắc,bạch và ánh sáng mà cậu không thể phân biệt được xuất hiện xung quanh cậu.
Những đốm sáng này tụ tập ngày càng nhiều,từ kích thước bằng lỗ kim biến thành kích thước to bằng hạt gạo.
.
Tiếp tục đọc khẩu quyết,vô số điểm sáng nhiều màu sắc bay về phía Phượng Vãn,giống như vô số con ong và bướm xuyên qua một bông hoa lấp lánh xinh đẹp.
Phượng Vãn vui mừng đến cơ thể nàng khẽ run lên,thật tuyệt,mặc dù nàng không biết vì sao mình có thể cảm nhận được nhiều nguyên tố như vậy.
Nhưng có một điều chắc chắn là nàng có linh căn,nếu không nàng sẽ không cảm nhận được linh khí trong thiên địa.
Tiếp tục niệm khẩu quyết,cố gắng đưa những điểm sáng đó vào kinh mạch.
Chỉ khi linh lực không ngừng lưu chuyển và tụ lại trong kinh mạch,sau đó linh căn vận chuyển đến đan điền để tích trữ thì nàng mới có thể thực sự sử dụng được.
Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì,dù đã cố gắng vô số lần,nhưng chỉ có mấy điểm sáng có thể đi vào,giống như có một bức màn vô hình ngăn cản lại những điểm sáng khac bên ngoài.
Điểm sáng không thể tiếp cận trở nên mất kiên nhẫn và bắt đầu va vào nhau,giống như những con ruồi không đầu,đâm vào một bức tường khác.
Phượng Vãn cau mày đau đớn,sau một khắc,nàng phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất ngất đi.
Phượng Vãn bất tỉnh nên không biết là sau khi máu nàng phun ra bắn tung toé lên quả trứng yêu thú bên cạnh.
Một tia huyết sắc nhanh chóng loé lên trên quả trứng xấu xí rồi biến mất.
Và toàn bộ máu của nàng cũng bị quả trứng hấp thụ.
Sau khi Phượng vãn tỉnh lại lần nữa,nhìn thấy bên giường là Linh mẫu với đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng.
Phương Vãn cảm thất có chút thất vọng,chẳng lẽ nàng thực sự không thể tu luyện?Chuyện gì đã xảy ra?Chẳng lẽ kinh mạch tắc nghẽn, không cho linh lực tiến vào cơ thể??
"Vãn Vãn ngươi làm sao vậy?Đi,nương dẫn ngươi về Nhà chính,thỉnh tộc trưởng cùng các trưởng lão xem qua.
"
Nàng không ghét Phượng gia,trong lòng nàng,Phượng gia là gia tộc tu luyện và có thế lực nhất.
Cách đây không lâu,sau khi nữ nhi bị phát hiện không có linh căn,không thể tu luyện và hoàn toàn bị phớt lờ.
Nàng cũng không hề oán hận Phượng gia hay Phượng Vãn.
Nàng chỉ ghét sự bất công của ông trời vì không cho nữ nhi của nàng linh căn để tu tiên.
Phượng gia là một gia tộc lớn,họ sẽ không thực sự coi thường họ.
Phượng Vãn lần này không từ chối.
Nàng biết quá ít về việc tu luyện.
Không biết những suy đoán của mình có đúng không,có lẽ đáp án có thể tìm thấy ở Phượng gia.
Phượng Vãn nằm trên giường cả ngày,sau khi khí huyết dần ổn định lại,nàng theo Linh mẫu về nhà chính.
Phượng Vãn một tay nắm mẫu thân,một tay ôm quả trứng yêu thú xấu xí kia.
Dù Linh mẫu có thuyết phục như thế nào,Phương Vãn đều không chịu để nó lại,ôm nó giống như ôm một trận pháp tụ linh nhỏ,thứ mà người ta chỉ có thế gặp, không thể cầu.
Tuy rằng nó chỉ có thể hấp thu rất ít linh khí ,nhưng nó có thể sưởi ấm và nuôi dưỡng thân thể nàng.
Còn một điểm nữa là quả trứng này quá xấu xí,đối với người ngoài mà nói,nó giống như quả trứng chết,nếu cầm vào sẽ không sợ bị người khác thèm muốn bảo vật.
Hai người đến nhà chính của Phượng gia,mặc dù Phượng Vãn không có linh căn,không thể tu luyện,nhưng nàng cũng là đứa trẻ của Phượng gia.
Đệ tử canh cửa cũng không làm khó,trực tiếp để nàng vào.
Linh mẫu dắt Phượng Vãn đi thẳng về phía sân của nhị phòng.
Để đi qua đó,cần phải đi bộ qua khoảng sân của Đại viện.
Đây xứng đáng là một trong bốn gia tộc tu luyện mạnh nhất phàm trần,ngay cả con đường dưới chân cũng rộng rãi và trang trọng.
Một dây leo xanh mọc kín bức tường,toả bóng nhỏ dưới ánh nắng.
'Đây là tử yêu cấp một,hoa có thể dùng luyện chế thuốc chống nôn ,còn quả thì có độc,có thể luyện chế thuốc gây ảo giác.
'
Phượng Vãn đang nhìn lên mảng màu lục trên tường trong trạng thái xuất thần, ý nghĩ này đột nhiên nhảy ra khỏi ý thức của nàng.
Phượng Vãn sửng sốt,chuyện gì đang xảy ra vậy?? Nàng chưa bao giờ tiếp xúc với tử yêu hoa,và hoàn toàn không biết điều đó.
Khi Linh mẫu thấy nữ nhi dừng lại và không chịu rời đi,nàng quay lại nhìn nàng với vẻ khó hiểu.
"Vãn Vãn sao vậy?Đầu ngươi còn đau sao?"
Phượng Vãn lắc đầu, " không sao,chúng ta đi thôi.
"
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng có vẻ như nó cũng không phải điều gì xấu đối với mình nên tạm thời nàng cũng không cần lo lắng quá nhiều.
"Dừng lại.
"
Cách đó không xa,phía sau truyền đến tiếng hét hống hách của một thanh niên.
Thân thể nàng khẽ run lên.
Giọng nói này không còn xa lạ nữa đối với Phượng Vãn.
Nếu nàng nhớ không lầm thì hắn chính là nhi tử của trưởng tử Phượng gia.
Trong tu chân giới,cường giả vi tôn,trong các gia tộc lớn cũng vậy.
Bản thân Linh mẫu không có tu vi,nữ nhi duy nhất của bà cũng không có linh căn,không thể tu luyện,đương nhiên không có địa vị ở Phượng gia.
Trưởng tử của Đại gia tên là Phượng Huân,sinh ra ở nhà chính,có linh căn cấp ba,hiện tại đang luyện khí cấp hai và được coi là thiên tài trong cùng thế hệ.
Hắn thường rất kiêu ngạo và rất coi thường Phượng Vãn,người không có linh căn và rất thích trêu chọc nàng.
Phượng Vãn biết có nhiều người,ngươi muốn tránh kiểu gì cũng vô ích, nên nàng tiến lên phía trước nắm tay Linh mẫu và quay lại nhìn người vừa xuất hiện.
Thiếu niên này khoảng mười lăm,mười sáu tuổi,mặc một bộ hồng bào loè loẹt,nhìn có chút lạc lõng.
Thấy Phượng Vãn nhìn mình,Phượng Huân hất cằm kiêu ngạo.
"Gần đây ta nghe nói ở chợ có người mua một quả trứng yêu thú rất xấu xí.
Theo miêu tả của những người có mặt ở đó, thì người mua trứng trông rất giống ngươi.
Hoá ra tên phế vật đó đúng là ngươi.
"
Tin tức Phượng Vãn mua trứng ở chợ,hắn ta đã biết từ lâu.
gã là trưởng tử Phượng gia,việc này gã biết là điều bình thường.
Phượng Vãn không có gì để phân minh nên hào phóng gật đầu và nói.
"Huynh nha,ta có mua một quả trứng yêu thú,nhưng nó không xấu đâu.
"
Một đứa nhóc chỉ quan tâm tới vẻ bề ngoài thì biết gì chứ,quả trứng của nàng khá là mạnh mẽ đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...