Nhân Vật Nữ Phụ Xuyên Qua Tiểu Thuyết Tu Tiên


Tiểu Hoả Phượng sau khi nghe mấy lời này thì im lặng.

Tiểu Dược Điển xấu xa đó nói đúng.

Nó tuy là thần thú, nhưng hiện tại là thần thú yếu nhất.
Phượng Vãn dường như cảm nhận được tâm trạng mất mát và bất lực của Tiểu Hoả Phượng nên nàng không khỏi mềm lòng.
Nàng đã thích quả trứng này từ khi nhìn thấy nó lần đầu tiên ở chợ, và nàng cũng đã dốc hết tiền túi ra để mua nó về.

Nó là đứa đi theo nàng đầu tiên, nên hiển nhiên tình cảm nàng dành cho nó sẽ sâu sắc hơn.
Kiếp trước nàng không có gia đình, bạn bè.

Trong cuộc sống của nàng chỉ có học và học.

Sau khi học xong thì nàng dành hết thời gian để đi cứu người.

Sau khi đột tử rồi xuyên đến đại lục Cửu Hoang, nàng cũng dành toàn bộ thời gian để phát triễn thân thể và tu luyện.
Ở đây, nàng đã có gia đình và một tình bạn.

Linh mẫu dịu dàng, hiền lành và rất yêu thương nàng, luôn bảo vệ nàng theo cách của bà ấy.
Phượng Thanh Thanh thì ngoài lạnh trong nóng, nói chuyện tuy hơi khó nghe, nhưng lại có một trái tim rất mềm mại, nhờ có Phượng Thanh Thanh, nàng mới có thể có cơ hội đi tu chân giới, nếu không thì giờ này nàng vẫn là một phàm nhân.
Bây giờ nàng lại có thêm Tiểu Hoả Phượng và Tiểu Dược Điển, ông trời thực sự rất chiếu cố nàng.
Với nàng, Tiểu Hoả Phượng và Tiểu Dược Điển khác với Linh mẫu và Phượng Thanh Thanh, bọn chúng hoàn toàn thuộc về nàng.


Cái cảm giác huyết mạch gắn kết càng mãnh liệt hơn.
"Tiểu Dược Điển, ngươi và Tiểu Hoả Phượng là đồng bạn của ta, từ bây giờ trở đi chúng ta sẽ phải kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau, cho nên các ngươi phải yêu thương nhau."
Từ " đồng bạn" thành công khiến đôi mắt hai đứa trẻ đỏ hoe.
Từ xưa đến nay, để nâng cao lực chiến đâu và tu vi của chính mình, những người tu tiên sẽ chọn yêu thú và ký khế ước linh hồn với chúng.

Nhưng tu giả loài người luôn có một cảm giác ưu việt hơn, chỉ coi khế ước thú của bọn họ là vũ khí hoặc là thú cưng của mình.
Nhưng chủ nhân của họ vừa nói gì, nàng bảo họ là đồng bạn của nàng, điều này làm chúng thật sự rất cảm động.
"Chủ nhân, thật xin lỗi, là lỗi của ta, sau này ta sẽ không ức hiếp Tiểu Hoả Phượng nữa."
"Được rồi, bây giờ đến lượt ngươi nói cho ta về năng lực của ngươi."
Tiểu Dược Điển nghe thấy, liền ngay lập tức rung lắc mấy trang giấy màu vàng, tự hào giới thiệu về bản thân mình.
"Chủ nhân, ta là Cổ Dược Thần Điển, trong trí nhớ ta ghi chép lại toàn bộ các loài thực vật, thần dược và đan phương đầy đủ nhất."
"Là ai viết ra ngươi?"
Phượng Vãn vẫn còn nhớ chữ "Vãn" được viết bằng chữ cổ trên trang tiêu đề.
Nhắc đến điều này, bổng nhiên Tiểu Dược Điển trở nên cáu kỉnh, những trang sách màu vàng càng rung lắc dữ dội hơn, phát ra âm thanh lạch cạch.
"Tại sao ta lại không thể nhớ được điều này? Không.

không thể như vậy."
"Tiểu Dược Điển đừng nôn nóng, nếu không nhớ được thì ngươi cứ từ từ nhớ, không cần vội."
"Xin lỗi, chủ nhân, có nhiều đoạn ký ức về thời thượng cổ của ta đều trống rỗng, ta lại không biết vì sao lại như vậy."
Sau khi nghe Tiểu Dược Điển nói như vậy, Tiểu Hoả phượng thực muốn chế nhạo nó vài câu, giống như ban nãy Tiểu Dược Điển đã chế nhạo mình vậy.
Nhưng nghĩ đến những lời vừa rồi của chủ nhân, nó chỉ có thể nuốt lời định nói vào bụng.

Bọn họ là một gia đình, họ phải giúp đỡ và yêu thương nhau.
Phượng Vãn không ép buộc Tiểu Dược Điển, nàng nghĩ nó cũng giống như nàng, đều không đọc được phần sau trong sách.
Nhưng có lẽ như vậy lại tốt hơn, với tình hình bây giờ, biết nhiều lại không tốt cho họ.
Với hai đứa nhỏ này, để tốc độ tu luyện của chúng sẽ nhanh hơn, nàng cũng cần nhiều linh thạch và linh dược hơn.
Áp lực nuôi sống gia đình ngay lập tức tăng lên gấp ngàn lần.
"Chủ nhân, có phải cả hai chúng ta đều có thể ở lại không?"
Tiểu Hoả Phượng lo lắng, muốn xác nhận lại, mặc dù nó là thần thú, nhưng bây giờ nó không giúp được gì cho chủ nhân, Không những vậy, chủ nhân còn phải sử dụng rất nhiều linh thạch và linh dược để nuôi dưỡng nó.
Nhưng nó đảm bảo chỉ cần nó ra khỏi cái vỏ này, nó sẽ là cánh tay đắc lực cho chủ nhân nhà nó.
"Đúng vậy, nhưng để bảo vệ an toàn cho các ngươi, khi đang có người ngoài thì các ngươi đừng dùng linh thức nói chuyện với ta, trừ phi đó là vấn đề sinh tử."
Các tu giả cao cấp hoặc các tu giả có các loại bảo bối có thể phát hiện ra pháp khí và yêu thú khế ước trên người khác.

Nên mới có nhiều trường hợp cướp bảo giết người xảy ra.
Phượng Vãn bây giờ là một tân binh Luyện khí kỳ cấp một, hoàn toàn không có khả năng bảo vệ bọn chúng.

Điều này càng khiến quyết tâm trở nên mạnh mẽ của nàng ngày càng mãnh liệt hơn.
"Chủ nhân, ngươi đừng lo lắng, chúng ta hiểu được."
Sau khi an ủi hai đứa nhỏ, Phượng Vãn lấy kiếm ra tu luyện kiếm kỹ, trơid cũng đã sáng.
Các tu giả trong thời kỳ Luyện khí đều phải ăn uống ngủ nghĩ như người thường, nhưng Phượng Vãn không ngủ, nàng dùng thời gian đó để hấp thu linh lực.

Còn việc ăn uống thì nàng làm thật nhanh chóng.
Trên thực tế, ngươi có thể uống một viên đan dược để thay thế các bữa ăn.
Nhưng Phượng Vãn đã bỏ ngay suy nghĩ này khi tốc độ tu luyện của nàng còn thấp.

Đầu tiên, dù là loại đan dược nào cũng sẽ để lại di chứng cho cơ thể.
Thứ hai, nếu dược liệu tạo ra không ổn định, khi chiến đấu với yêu thú càng trở nên nguy hiểm.
Phượng Vãn và Phượng Thanh Thanh nhanh chóng ăn xong bữa sáng và tiếp tục làm những công việc ngày hôm qua.
Hôm nay đến phiên nàng đổi thành nhổ cỏ dại, Phượng Thanh Thanh bất côn trùng.
Để làm cho linh thảo và thực vật tâm linh phát triễn tốt hơn, tinh thể tâm linh được chôn dưới ruộng thuốc nên cỏ dại mọc ra rất nhanh và hầu như ngày nào cũng phải dọn sạch.
Phượng Vãn tập trung vào việc nhổ cỏ và chăm sóc cẩn thận từng gốc cây linh thảo.
Mặc dù Phượng gia chỉ là một gia tộc hạng ba ở Phượng Kỳ thành trong tu chân giới, nhưng dù sao họ cũng bước vào Đạo giáo thông qua Luyện Đan.
Gia thế là có, rất nhiều cây linh dược và linh thảo trong ruộng thuốc Phượng gia đều rất quý hiếm.
Đây là điều mà nàng yêu thích nhất ở đây.
Bây giờ Phưỡng Vãn có thể nhận biết nhanh và chính xác các đặc tính chữa bệnh cũng như thói quen sinh trưởng của nó.
Kể từ khi giao việc cho các nàng, hai dược đồng kia đã lâu không xuất hiện.
Nàng cũng không biết bọn họ đang bận tu luyện hay luyện đan.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, nữa tháng sau.
Phượng Vãn cảm thấy kinh mạch khắp cơ thể mở rộng ra một chút, và linh lực cũng như khí trong đan điền của nàng cũng trở nên cô đặc hơn.
Tuy nhiên, vẫn còn một đoạn đường dài để đột phá lên Luyện khí kỳ cấp hai.

Không phải nàng hấp thu linh lực quá ít, mà là do nàng cần quá nhiều linh lực để thăng cấp.
Ngày hôm đó sau khi từ ruộng thuốc trở về, Phượng Thanh Thanh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.
Ngay từ đầu nàng đã không muốn trở thành một luyện dược sư, nhưng bây giờ còn phải gặp bọn họ khinh người quá đáng.

Nàng chịu đựng nữa tháng đã là cực hạn của nàng rồi.
"Thanh tỷ tỷ, bọn họ rõ ràng là ghen tỵ với tài năng của chúng ta nên mới cố tình làm khó chúng ta."
Phượng Vãn cầm bàn tay sắp sửa nện xuống đất của Phượng Thanh Thanh.
Nàng cười nói." tỷ nói đúng không?"
Phượng Vãn hiểu Phượng Thanh Thanh, và nàng biết không thể luôn thuyết phục cô nàng này.


Có lẽ sử dụng phương pháp khiêu khích sẽ có tác dụng hơn.
Nghe xong lời này, khí tức cuồng nộ trên người Phượng Thanh Thanh biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
"Muội nói đúng, có sự khác biệt rất lớn giữa việc ta tự mình rời đi và bị bọn họ đuổi đi."
"Tỷ nói đúng, chúng ta chỉ cần làm tốt hết tất cả mọi việc ở ruộng thuốc là bọn họ sẽ mất kiên nhẫn trước."
Các nàng được chấp sự trưởng lão phái đến đây, Phượng Thanh Thanh lại chính là thiên tài được Phượng gia coi trọng.

Bọn họ có thể làm ngơ các nàng nữa tháng nhưng không thể bỏ mặc các nàng mọi lúc.
Có lẽ mọi chuyện xảy ra trong viện này đều không thể qua mắt được gia chủ và các vị trưởng lão Phượng gia.

Chỉ vì chức vị Dược sư cấp ba của Phượng Lăng nên họ mới chưa tranh cãi với hắn.
Nhưng khi thời gian trôi qua, rắc rối chắc chắn sẽ nảy sinh.
Mặc dù Dược sư cấp ba có giá trị nhưng cũng không nên để họ đi quá xa.
Phượng Vãn đoán rất đúng.

Ngày hôm sau, hai dược đồng đã biến mất nữa tháng kia đột nhiên xuất hiện.
Một trong hai người dược đồng có thân hình cao to, ngẩng đầu và ngạo mạn hỏi.
"Hai tiểu muội, chúng ta đến để kiểm tra xem các ngưới đã làm việc thế nào.

Nếu các ngươi không hoàn thành tốt, thì nên nhanh chóng cút khỏi Luyện đan viện càng sớm càng tốt."
Một tên dược đồng khác lại nói." Chỉ là, ngay cả ruộng thuốc cũng không chăm sóc được, còn muốn luyện chế đan dược, các ngươi bớt mộng tưởng đi."
Khi hai người ngạo mạn và chế nhạo Phượng Vãn và Phượng Thanh Thanh, họ dường như đã quên mất một điều.

Là bọn họ đã ở trong luyện đan viện nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là những dược đồng chỉ biết đi chăm sóc ruộng thuốc, thậm chí còn chưa từng
được chạm vào lò luyện đan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui