Nhân Vật Nữ Phụ Xuyên Qua Tiểu Thuyết Tu Tiên


Sương mù tam sắc trong quả cầu pha lê từ từ đông đặc lại,chậm rãi ngưng tụ thành một con tiểu xà,bay lên trên và cuối cùng dừng lại ở giá trị linh căn tương ứng.
Thuỷ linh căn là 4,2, hoả linh căn là 5, mộc linh căn là 4,8, giống như lần khảo nghiệm trước,ba chuỗi linh căn giá trị không có sai lệch.
Trưởng lão Kim Đan cảnh cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nếu là Hoả Mộc linh căn thì còn tốt, song linh căn mặc dù làm chậm tốc độ tu luyện, nhưng dùng đan dược đẩy lên vẫn là một chủ ý hay trong luyện kim.

Nhưng hắn lại có Thuỷ linh căn, Thuỷ Hoả khắc nhau, linh căn cũng không cao lắm.
Mặc dù tư chất này được coi là tốt ở Phàm nhân giới, nhưng lại rất ít có ở tu chân giới.
Tộc trưởng nhìn thấy sự thất vọng trong mắt trưởng lão Kim Đan cảnh, ông im lặng thở dài.
Phượng gia sản sinh ra thiên tài như Thanh nha đầu, những người khác hẳn là cũng tầm thường, Ông trời đâu thể ưu ái một mình Phượng gia ở Phàm nhân giới như vậy.
Tộc trưởng bình tĩnh tiếp nhận, nhưng Phượng Huân lại cảm thấy hoảng loạn.
Chắc chắn có nhầm lẫn, bọn họ đều là con của Phượng gia, hắn vẫn là trưởng tử của Đại phòng, gia gia hắn lại là tộc trưởng, hắn chắc chắn cũng có Nhị linh căn.
"Gia gia, đây chắc chắn là nhầm lẫn, ta muốn kiểm tra lại lần nữa."
Phượng Huân mười tám tuổi rồi nhưng bây giờ lại hành động như một đứa trẻ khóc đòi kẹo.
Trưởng lão Kim Đan lập tức không vui, đây là đang không tin hắn sao?Tộc trưởng vộ vàng nháy mắt với một trưởng lão:"Vẫn chưa đem hắn rời đi."
"Dạ,phụ thân"
Phượng Tư Nguyên, người đứng đầu Đại phòng,không dám chậm trễ, lập tức bịt miệng Phượng Huân lại và kéo hắn đi.

Hắn không dám lớn tiếng ở trước mặt trưởng lão Kim đan của Phượng gia nơi đó, nhưng tên ngu xuẩn này thì không biết sợ.
Người đã từng trải như trưởng lão Kim Đan dĩ nhiên sẽ không chấp nhặt với một đứa nhóc.
Lão đang nghĩ, một thiên tài như Phượng Thanh Thanh, không biết bao nhiêu người có tâm tư muốn chiếm hữu hoặc thủ tiêu nàng.

Thiên tài trước khi trưởng thành thì cũng giống như một người bình thường mà thôi.

Để tránh đêm dài lắm mộng, nên lập tức đưa nàng trở về là tốt nhất.
"Phượng Thâm, trong trường hợp này,ta sẽ chọn ba người theo ta trở về."
Phượng Thâm chính là tên của tộc trưởng.
"Đợi đã,lần này huynh có thể mang thêm một người nữa không?"
Trưỡng lão Kim Đan cau mày, "Xưa nay vẫn là ba vị trí,quy tắc không thể phá vỡ."
"Ta biết,nhưng.?" Tộc trưởng xấu hổ nhìn Phượng Thanh Thanh.
Phượng Thanh Thanh không hề sợ hãi,nàng tiến lên một bước và cầu xin trưởng lão Kim Đan.
"Gia gia, xin người cho muội muội ta một cơ hội."
Phượng Vãn nắm bắt cơ hội, tiến lên một bước, nàng cung kính chào trưởng lão Kim Đan và nói rành mạch.
"Gia gia, xin hãy cho ta một cơ hội để kiểm tra lại căn nguyên linh căn của mình."
PHượng Huân bây giờ không thể nói chuyện, hắn đang bị phụ thân mình thi thuật,khuôn mặt tức giận đến biến dạng.

Phượng Vãn, phế vật này là đang muốn cướp vị trí của hắn ta sao?
Nàng là một phế vật, không có linh căn, không thể tu luyện, nàng chỉ đơn giản là đang mơ tưởng mà thôi.
Phượng Thanh Thanh này,tại sao lúc nào cũng bảo vệ kẻ phế vật kia chứ?Nếu không có nàng ta,kẻ phế vật kia sẽ không có cơ hội xuất hiện ở đây.
Phượng Vãn năm nay tám tuổi, tiểu cô nương rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt to, đen trắng rõ ràng, trông rất sống động.Với hai búi tóc bánh bao trên đầu, nhìn thật dễ thương và tinh nghịch.
Nhưng trong tu chân giới,ngoại hình không phải là điều quan trọng.
Trưởng lão Kim Đan nhìn nàng,ngoài ý muốn gật đầu đồng ý.
Phượng Vãn lo lắng,bước đến quả cầu pha lê, nàng cầm quả trứng yêu thú qua tay phải, còn tay trái đặt nhẹ lên quả cầu pha lê.
Nàng nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân và cảm nhận toàn bộ linh lực trong cơ thể qua tay trái.
Tĩnh mạch bị tắc nghẽn, làm một lượng lớn linh khí không thể vào cơ thế nàng,nhưng nàng có thể cảm nhận được một bộ phận rất nhỏ linh khí dung nhập vào cơ thể mình.

Đây là lý do nàng nhận định là mình có căn nguyên tâm linh.
Mọi người trong Phượng gia đều biết Phượng Vãn không có linh căn nên họ không có bất cứ kỳ vọng nào cho lần kiểm tra này.
Tất nhiên, cũng có những người cảm thấy tiếc nuối cho nàng và có nhiều người đang đứng đó xem kịch vui.
Phượng Vãn tiếp tục di chuyển linh lực của mình vào quả cầu nhưng hồi lâu nó vẫn không có gì thay đổi.
Trưởng lão Kim Đan lắc đầu, xem ra đứa nhỏ này không có cơ hội tu tiên rồi.
Phượng Thanh Thanh nắm chặt bàn tay để bên người, nàng đang chờ đợi kì tích sẽ xảy ra.

Ngay khi trưởng lão Kim Đan chuẩn bị kết thúc thì quả cầu pha lê xảy ra chuyện.
Sương mù màu hồng,lục,lam,hoàng,kim và các màu khác lần lượt xuất hiện và chúng dần dần hợp lại với nhau thành hình một con phượng hoàng.
Không dừng lại ở đó,nó còn phóng thật nhanh lên trên,vượt qua từng thanh đo,hướng tới vị trí cao nhất.
Trưởng lão Kim Đan thất thanh :" Sao chuyện này có thể xảy ra?"
Mỗi khi có người làm bài kiêm tra linh căn, màu của sương mù xuất hiện trong quả cầu pha lê sẽ tương ứng với từng loại linh căn .Những đám sương mù đó sẽ đổi thành nhiều dạng khác nhau và hướng thẳng lên cao để xác định giá trị linh căn chính xác.
Hắn đã khảo nghiệm nhiều năm như vậy,đã kiểm tra rất nhiều người có linh căn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy có người khiến sương mù tụ thành phượng hoàng.
Ánh sáng tử săch loé lên trong mắt mọi người,có người vui mừng,còn có người ganh tị đỏ mắt.
Bàn tay dưới áo của trưởng lão Kim Đan không ngừng run lên, đây có phải là một loại linh căn có giá trị linh căn ngũ hành cao giai, kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ?
Trên thực tế, vào thời kì đầu, linh căn càng hoàn thiện thì càng có lợi cho việc tu luyện và phi thăng.
Tuy nhiên, trong hàng vạn năm qua, linh lực của lục địa Cửu hoàng dần suy yếu và không thể hấp thụ đủ cho đa linh căn.Dần dần tộc độ tu luyện của đa linh căn chậm lại,hầu hết đều ngã xuống trước khi có thể phi thăng.
Nhưng nếu tu giả có căn linh giá trị cực kì cao, họ sẽ được gia tộc dùng hết mọi nguồn lực để bồ dưỡng.
Phượng Vãn có điều khác thường.
Rõ ràng trong lần kiểm tra lúc năm tuổi, quả cầu pha lê chỉ có một màu xám, nhưng lần này nó đầy đủ các màu sắc linh căn.
Trong khi mọi người chìm đắm trong suy nghĩ của mình,ánh sáng đầy màu sắc trong quả cầu pha lê biến mất.
Nó vừa sáng chói loé mắt và lại cứ thế biến mất, mọi người cảm giác vừ rồi chính là ảo giác của mình.
Quả cầu pha lê trở lại thành một mảng màu xám.
Tộc trưởng ngơ ngác, :"Tam ca, sao lại thế này?"
Trưởng lão Kim Đan nhìn một màu xám trong quả cầu pha lê và trầm ngâm.
Phượng Vãn mở mắt, nhìn thấy màu xám trên quả cầu pha lê, nàng thực sự muốn khóc.

Nàng chắc chắn là mình có căn nguyên linh căn, nhưng sao lần nào cũng ra kết quả như thế này?
Thời gian thi thuật vừa hết, Phượng Huân bổng cười vui vẻ.
"Ha ha , thần bí như vậy, nhưng cuối cùng cũng không tu luyện được cũng không phải là lãng phí vô ích sao."
"Câm miệng."
Ấn tượng của trưởng lão Kim Đan đối vơi Phượng Huân càng tệ hơn, với tính khí này rất dễ dẫn đến tai hoạ.
Tộc trưởng lo lắng nhìn sư huynh của mình.
"Tam ca, đừng tức giận, lỗi là do ta dạy dỗ không tốt."
Các trưởng lão khác cũng lập tức nói lời xin lỗi và những điều tốt đẹp.Trưởng lão Kim đan xua tay và nói:
"Để lại phàm nhân giới."
Con đường tu tiên của Phượng Huân được quyết định chỉ bằng một câu nói .
Một tu giả rất mạnh mẽ trong phàm nhân giới cũng chỉ là cấp bậc sơ giai trong tu chân giới thôi.Đây cũng là lý do vì sao các tu giả ở Phàm nhân giới cho dù tranh tới lỗ đầu cũng muốn vào tu chân giới.
Ở đó linh lực dồi dào, tài nguyên tu luyện phong phú, ẩn chưa vô số cơ duyên to lớn.
Nếu họ ở lại phàm nhân giới, nhiều người trong số họ sẽ chỉ đạt đến Trúc cơ kỳ, thậm chí có nhiều người chỉ ở lại giai đoạn luyện khí kỳ.
Hoàn toàn ngơ ngác, chuyện này sao có thể.., không.., điều này sao có thể xảy ra.
"Ừm..."
Phượng Huân ra hiệu cho Phượng Tư Nguyên gỡ bỏ pháp thuật.

Phượng Tư Nguyên đương nhiên không nhượng bộ, hắn cũng không dám vượt quá giới hạn.Hắn sợ chọc giận hoàn toàn Trưởng lão Kim Đan thì toàn bộ Phượng gia ở phàm nhân giới sẽ phải chịu thiệt hại nặng nề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận