Nhân Vật Chính Yêu Tôi Rồi
Sau 6 tiếng tìm kiếm vẫn chưa xác định được vị trí của cậu, Thành như muốn phát điên. Anh lạnh lùng nói:
- Sáu tiếng rồi mà các người làm gì vậy hả, nếu em ấy xảy ra chuyện gì thì sao.
Một cảnh sát vội nói sẽ cố gắng rồi im thin thít, nhìn vẻ mặt như hung thần của anh khiến ai cũng khẩn trương. Ba mẹ anh sau khi biết tin cũng vội đến sở cảnh sát.Mẹ Ngọc đỏ hoe mắt đứng đó chờ tin tức, ngay cả ba Hiếu bình thường nghiêm nghị cũng tỏ vẻ lo lắng.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc một nhân viên kiểm tra camera vội lên tiếng:
- Tìm thấy chiếc xe đó rồi. Ở ngoại ô thành phố.
Sau khi nhận được tin tức và vị trí của Nam mọi người đều vội vàng tới đó.
Nam lờ mờ tỉnh lại tư sau cơn đau. Lân đang đứng dsaays nhìn cậu từ trên cao xuống, cậu ta cười nói:
- Anh hai, em đến tiễn anh đoạn đường cuối.
Nói rồi cậu ta cầm ba toong lên đập vào người cậu. Ban đầu cạu tránh được một vài cái nhưng càng tránh cậu ta càng điên lên đánh tới tấp. Máu từ đầu chảy xuống khiến mặt cậu mờ mờ.
Lúc này bên ngoài có tiếng động rất lớn của,mấy thanh niên kia khiến cho Lân dừng lại. Cậu ta đi ngoài. Máu từ đầu chảy xuống khiến Mặt cậu mờ mờ, chỉ nghe loáng thoáng giọng cảnh sát và giọng Thành.
Thành sau khi nhìn thấy cậu liền một mạch lao tới ôm cậu lên, để cậu nằm vào trong lòng mình sau đó anh tháo dây trói cho cậu.
- Đừng sợ, anh tới rồi.
Nói xong câu đó anh liền ôm cậu lên đi về hướng xe. Trước lúc lên xe anh nhìn qua Lân đang bị cảnh sát giữ chặt. Ánh mắt anh như dao găm xuyên qua người cậu ta khiến cậu ta rùng mình.
Mọi chuyện được giải quyết, chiếc xe chở hai người nhanh chóng lao tới bệnh viện. Ba mẹ sau khi biết liền đến bệnh viện trực sẵn. Khi nhìn thấy Nam bất tỉnh trong vòng tay Thành, khắp người toàn là máu thì bà bật khóc.
Lúc Nam tỉnh dậy đã là một ngày sau. Cậu nhìn khung cảnh trước mắt liền nhớ ra cậu đã được cứu rồi.
Thấy cậu tỉnh lại Thành vội vã vụt đến. Anh từ từ nâng cậu dậy.
- Cẩn thận miệng vết thương.
- Em không sao đâu.
Nam an ủi anh. Nhìn anh tiền tụy đi, râu lún phún chưa cạo, mắt đỏ ngầu hiện từng tơ máu khiến cậu cảm thấy xót xa. Chắn chắc anh đã rất lo lắng cho cậu. Cậu vuốt nhẹ khuôn mặt anh rồi khuyên nhủ:
- Anh ngủ một chút đi, chắc mệt lắm rồi đúng không.
- Không mệt.
Tuy vậy dưới sự khuyên nhủ của cậu anh cũng chịu lên giường với cậu rồi ngủ. Có thể thấy giấc ngủ của anh không được sâu, hai mày nhíu lại. Nam nhẹ nhàng xoa nhẹ hai đầu chân mày, cuối cùng anh cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lúc mẹ Ngọc đến thì thấy cậu đang nằm đó, bên cạnh là Thành đang ôm cậu ngủ. Bà đi đến.
- Còn đau chỗ nào không, mẹ hầm ít canh cho con này, ăn đi cho ấm dạ.
Nam cẩn thận đón lấy rồi uống một chút. Lúc nay Thành cũng đã tỉnh dậy, anh ngồi bên cạnh cậu cẩn thận thổi canh giúp cậu. Không hiểu sao lúc này bụng cậu lại đau quặn lên. Thấy sắc mặt cậu khó chịu anh liền hỏi:
- Sao vậy, khó chịu ở đâu à?
Mẹ Ngọc cũng cuống lên, bà đứng dậy dìu cậu. Cả hai khi nghe thấy cậu bị đau bụng liền gọi bác sĩ. Sau khi bác sĩ đến liền đưa cậu đi làm vài xét nghiệm.
Lúc này cơn đau đã dịu, cậu ngồi trên giường nắm tay an ủi Thành. Tuy vậy anh vẫn rất lo lắng, mẹ Ngọc bên cạnh thì lẩm bẩm:
- Nhỡ may có di chứng gì thì làm sao. Tên ác ôn kia sao lại có tthể đánh con ra nông nỗi này, nó đáng phải trong tù cả đời.
- Mẹ à, con không sao đâu.
Nam lên tiếng an ủi mẹ, lúc này vài bác sĩ đi vào để thông báo kết quả. Cả ba người đồng thời im lặng nghe.
Bác sĩ không thông báo ngay mà nhìn cậu một lúc sau đó nói:
- Kết quả cho thấy cậu không có di chứng gì nhưng chúng tôi phát hiện ra một chuyện.
Mẹ Ngọc nghe thấy vậy liền khẩn trương, cả Nam và Thành cũng cố gắng lắng nghe. Chắc không phải bện hiểm nghèo chứ.
- Cậu ấy đã mang thai.
Một câu thông báo của bác sĩ thành công khiến cả ba người ngu luôn. Nam ấp úng:
- Bác sĩ đùa kiểu gì vậy, tôi là con trai mà, con trai sao có thai được.
Bác sĩ thấy cậu không thích ứng được liền giải thích.
- Tuy hơi hiếm nhưng cũng không phải chưa từng gặp. Ở nước ngoài cũng có trường hợp nam mang thai. Hiện tại thai nhi rất khỏe, cần chú trọng dinh dưỡng hợp lí.
Nam nghe vậy thì ngu luôn, thật không ngờ cuốn sách này là sinh tử văn. Thành cũng vậy. Anh ngơ ngác nhìn bụng cậu, không biết đang nghĩ gì. Mẹ Ngọc là người đầu tiên phản ứng kịp:
- Bác sĩ, vậy có nghĩa là tôi có cháu sao, thật sự sao.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của bác sĩ bà liền vui vẻ gọi điện cho chồng mình khoe.
- Em ấy mang thai sẽ không nguy hiểm gì chứ?
Thành sau khi chấp nhận sự thật thì hỏi lại, bây giờ anh đang đặt biệt vui, tuy nhiên đối với anh cậu mới là quan trọng nhất.
- Chăm sóc hợp lí với dinh dưỡng đầy đủ sẽ không sao.
Mọi người đều gạt đầu chỉ có Nam vẫn ngơ ngác, cậu có thai rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...