Nụ hôn này cực kỳ hung bạo.
Gáy của Ninh Diệu bị một bàn tay mạnh mẽ khống chế, hoàn toàn không chừa cho y cơ hội thoát thân.
Chỉ có thể tiếp nhận nụ hôn này, không được dừng lại một giây một phút nào.
Tuy đã lâu như vậy, nhưng đây lại là nụ hôn đầu tiên của hai người, vậy nên người mới như Úc Lễ hoàn toàn không có kỹ thuật, chỉ biết gặm cắn lung tung, khiến cho Ninh Diệu thấy rất đau.
Ninh Diệu muốn giãy ra một chút, nhưng Úc Lễ hoàn toàn không hiểu được ý của y, thế là càng mạnh bạo hơn, giống như muốn hòa Ninh Diệu vào máu thịt mình.
“Huynh…đừng…” Giọng nói của Ninh Diệu bị nuốt mất khi môi lưỡi giao hoà.
Bị ép phải đón nhận nụ hôn hung bạo như vậy, nên mắt Ninh Diệu lập tức xuất hiện nước mắt trong suốt, khoé mắt cũng bắt đầu ửng đỏ.
Nhưng những cảnh đẹp ấy lại không hề khiến cho người đang đối mặt với y dừng lại, mà càng khiến hắn trở nên hung hăng hơn nữa.
Ninh Diệu chẳng biết làm sao, chỉ đành vươn tay ôm lấy cổ Úc Lễ, cố gắng đảo khách thành chủ, làm một thầy giáo tốt, dạy cho hắn làm thế nào để bắt đầu một nụ hôn bình thường.
Đúng như mong muốn của Ninh Diệu, sức lực của Úc Lễ dần nhẹ lại, cuối cùng cũng trở về với phạm vi mà Ninh Diệu có thể tiếp nhận được.
Nụ hôn ấy dần trở nên vừa thân mật lại vừa triền miên, thế là trái tim Ninh Diệu cũng theo đó mà bình tĩnh lại.
Nếu Úc Lễ tin vào mấy chuyện ma quỷ để châm ngòi ly gián kia, chắc chắn rằng sẽ hận y thấu xương, sau đó lập tức phân rõ giới hạn giữa hai người.
Nhưng hắn lại muốn làm chuyện thân mật với y như vậy, có lẽ hắn không hề tin vào lời nói của tháp phong ấn, chắc là chỉ cho rằng đó là lời người khác dùng để bôi nhọ y thôi nhỉ?
Nếu nói rằng mình không vui thì đúng là đang nói dối.
Sau khi buông bỏ được sầu lo trong lòng, Ninh Diệu bắt đầu hăng say dạy dỗ hắn.
Qua một lúc lâu, hai đôi môi mới chậm rãi tách nhau ra trong giây lát.
Úc Lễ rũ mắt.
Trong ánh nến, lông mi đen nhánh của hắn tạo thành một bóng đen, khiến cho vẻ mặt của hắn càng thêm mờ ảo.
Đôi môi đỏ hồng mềm mại của Ninh Diệu bị bao phủ bởi một lớp nước.
Úc Lễ dùng tay ấn nhẹ lên, tạo thành một vệt hơi lõm xuống, sau đó lại dùng ngón cái lau sạch đi lớp nước ấy.
“Huynh rất thành thạo.” Úc Lễ trầm giọng nói.
Câu này nghe kiểu nào cũng thấy không đúng, Ninh Diệu chỉ đành đẩy Úc Lễ ra một chút: “Ta có phải mới mười mấy tuổi đâu…huynh ghen gì chứ? Không phải vẫn luôn cùng huynh sao?”
Úc Lễ không nói gì.
Hắn lại nghiêng đầu, hôn lên môi y.
Nụ hôn này vẫn lâu như trước, lâu đến mức đầu lưỡi Ninh Diệu gần như tê dại, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Yết hầu bỗng ngứa ngáy, Ninh Diệu hoảng hốt, dùng tốc độ nhanh nhất đẩy Úc Lễ ra, sau đó nuốt ngược số máu vừa trào ra vào cổ họng, rồi vờ như không có chuyện gì mà dùng chú thanh tẩy rửa sạch mùi máu tươi trong miệng.
Tất cả những chuyện đó chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Sau lưng Ninh Diệu đã toát mồ hôi lạnh, nhưng mặt y vẫn không hề đổi sắc.
Y chớp mắt, tỏ vẻ như đang bất mãn lắm: “Ta mệt quá.
Sao huynh hôn lâu như thế? Đau, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Ninh Diệu nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt Úc Lễ, nhưng Úc Lễ chỉ vươn tay lau đi lớp nước trên môi mình, giọng hơi rầu rĩ: “Ừ.”
Ninh Diện yên tâm rồi.
Có vẻ như Úc Lễ không phát hiện ra điều gì bất thường cả, may quá trời quá đất luôn.
Ninh Diệu không dám hôn Úc Lễ nữa, y cầm lấy bình ngọc trên mặt bàn, cố lảng sang chuyện khác: “Đây là gì vậy?”
“Không phải ta đã nói rồi sao?” Úc Lễ trả lời.
“Là thuốc giúp huynh không quá đau.”
Khi nãy, thứ mà Ninh Diệu nghĩ đến chính là loại thuốc giúp y chết không quá đau.
Mà bây giờ, y cuối cùng cũng hiểu được ý mà hắn muốn nói là gì rồi.
“Huynh nửa đêm không ngủ, chạy ra ngoài chỉ là vì mua thứ này?” Ninh Diệu dở khóc dở cười, nhưng đây đúng là chuyện mà Úc Lễ sẽ làm.
“Không giờ đã qua, huynh mười tám tuổi rồi.” Khi Ninh Diệu nói, trên mặt vẫn còn nét cười nhẹ nhàng.
Tình cảm trong ánh mắt y nhẹ nhàng hiện ra trong ánh nến lay động, da trắng môi đỏ, cho dù y không cố tình quyến rũ, thì như vậy cũng đã đủ để mê hoặc chúng sinh.
Ninh Diệu nhẹ giọng nói: “Ta dạy huynh ít thứ mới mẻ.”
Ninh Diệu nắm lấy tay hắn, dẫn Úc Lễ ngoan ngoãn nghe lời đi đến bên giường.
—————–
Úc Lễ là thiên tài về mọi mặt, vậy nên cho dù học thứ gì, hắn cũng tiến bộ rất nhanh.
Ninh Diệu tự xưng mình là thầy, nhưng đối với việc dạy dỗ, y lại lực bất tòng tâm.
Linh thạch lâu rồi chưa xuất hiện bỗng lăn từ giường xuống.
Úc Lễ vươn tay che mắt Ninh Diệu lại, không cho nước mắt tiếp tục rơi xuống nữa, đồng thời còn khiến cho mọi thứ trước mắt y trở nên tối đen.
“Không được khóc.” Úc Lễ nói.
Không còn thị giác, y chìm vào giữa bóng đêm, vậy nên xúc giác và thính giác càng trở nên mẫn cảm hơn.
Ninh Diệu có thể nghe thấy tiếng mình đang nuốt, cũng nghe được giọng nói trầm thấp của Úc Lễ.
“Ta kém hơn hắn sao?” Úc Lễ hỏi.
“Huynh…huynh điên à?” Ninh Diệu chịu không nổi nữa, đứt quãng mắng hắn: “Sao đến tận lúc này mà vẫn muốn so đo vậy? Các huynh vốn là cùng một người mà.”
Úc Lễ bị mắng, nhưng chẳng biết hối cải chút nào, tiếp tục hỏi: “Hắn cũng làm vậy với huynh à? Hắn từng hôn chỗ nào?”
Ninh Diệu dùng bàn chân phiếm hồng đạp vào lưng Úc Lễ một cái, ý đồ ngăn cản hắn tiếp tục nói bậy nói bạ thêm nữa.
Úc Lễ đúng là không nói nữa thật, nhưng hắn lại cắn môi Ninh Diệu, chặn lại tất cả những âm thanh y phát ra.
Nến đỏ trên mặt bàn đã cháy hơn một nửa, nhưng trận chiến này vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Suốt một khoảng thời gian dài như vậy, Ninh Diệu khó lòng đảm bảo được mình không xảy ra vấn đề gì.
Khi một giọt sáp nến vừa chảy xuống, y đột nhiên vươn tay che miệng lại, bắt đầu ho khan.
Đến khi Ninh Diệu ổn định được tình trạng của mình rồi, chợt thấy Úc Lễ vẫn cứ nhìn y không thèm nhúc nhích gì.
“Không sao đâu, có vẻ như ta chỉ bị cảm lạnh chút thôi.” Ninh Diệu nhẹ giọng giải thích với hắn.
“Ừm.” Úc Lễ lên tiếng.
Hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ tiếp tục nói: “Ta muốn đổi tư thế.
Huynh đưa lưng về phía ta.”
Yêu cầu này thật sự rất hợp ý Ninh Diệu.
Y không phải đối mặt với Úc Lễ, vậy nên mấy chuyện như hôn môi sẽ được giảm bớt rất nhiều.
Cho dù y có xảy ra chuyện gì đó bất thình lình, thì cũng không đến mức bị bại lộ dưới mí mắt của Úc Lễ.
Ninh Diệu lật người một cái, sau đó Úc Lễ tiến sát lại, ngực của hắn dán vào lưng y.
Có vẻ như là muốn dán chặt hơn một chút, thế là một bàn tay to lớn lập tức vươn ra, ấn vào tim Ninh Diệu.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng mỗi nhịp đập của tim y.
Môi Úc Lễ kề sát vào tai Ninh Diệu, nhỏ giọng thầm thì: “Dễ dàng giao phó lưng cho ta như vậy sao? Huynh muốn ta phải nói huynh thế nào đây? Là do huynh quá tự tin rằng ta sẽ không đánh lại huynh, hay là do huynh nghĩ ta hoàn toàn không thể ra tay với huynh?”
Hơi thở khi hắn nói lướt qua vành tai Ninh Diệu, da đầu y bỗng tê rần, da gà khắp người lập tức nổi hết lên.
Đột nhiên y quay đầu lại, đối diện với đôi mắt vừa đen vừa sâu của Úc Lễ.
“Huynh…?” Ninh Diệu mạnh mẽ bắt mình bình tĩnh lại.
Y vừa trộm trốn về phía trước, vừa dịu giọng nói: “Nói sảng gì vậy? Cứ như là đêm nay huynh sẽ ra tay luôn vậy đó!”
Bàn tay đang ấn vào tim Ninh Diệu không hề buông lỏng một chút nào, ngăn cản tất cả hành động của y.
Úc Lễ cười một tiếng chẳng rõ là ý gì, nhẹ nhàng hỏi y: “Trong miệng huynh luôn có mùi máu tươi, hơn nữa còn thường xuyên ho khan, là bởi vì cơ thể không thể chịu đựng nổi nữa sao?”
Úc Lễ phát hiện ra rồi!
Ninh Diệu mở to mắt.
Theo như những lời y nói với Úc Lễ suốt mấy năm qua, sau khi y uống xong chén thuốc kia thì sức khoẻ đã tốt hơn nhiều, không cần phải lo lắng về chuyện tính mạng nữa.
Nhưng biểu hiện của y lúc này lại khiến Úc Lễ có thể dễ dàng đoán được những lời trước đây y nói đều là giả dối.
Dưới hoàn cảnh như vậy, chắc chắn Úc Lễ sẽ tin vào chuyện đạo cốt có thể chữa khỏi cho y mất thôi! Mà ngay cả ý định tiếp cận của y cũng sẽ biến thành âm mưu lừa gạt Úc Lễ buông lỏng cảnh giác, sau đó dụ dỗ hắn tự hủy diệt bản thân, vậy mới có thể lấy được đạo cốt nguyên vẹn ra mà chữa bệnh cho mình.
Ninh Diệu sốt ruột muốn lên tiếng giải thích: “Ta…”
Nhưng mới vừa nói được một chữ, miệng của Ninh Diệu đã bị một cái tay khác của Úc Lễ bịt kín.
“Huynh không cần phải nói nữa, đều là những lời lấp liếm khéo léo của huynh thôi.” Úc Lễ lạnh nhạt nói.
“Chi bằng hãy nghe ta nói vài câu.”
Ninh Diệu vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
Y cảm giác được đầu Úc Lễ đang trượt từ vai mình xuống, sau đó vùi vào cổ y, rồi hít một hơi thật sâu.
“Người huynh thơm thật.” Úc Lễ nói.
Ninh Diệu không nói nổi nữa, y chỉ có thể mở to mắt, để mặc Úc Lễ hít tới hít lui trên lưng mình.
“Không biết có bao nhiêu người muốn ngửi được mùi hương này như ta.” Úc Lễ cười khẽ, sau đó hắn lại quay về, ghé sát vào tai Ninh Diệu.
“Sau khi lấy được đạo cốt của ta, huynh muốn tìm một đạo lữ ra sao?”
Ninh Diệu chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Y quay mặt sang nhìn Úc Lễ, nước mắt bắt đầu xuất hiện trong hốc mắt y.
Úc Lễ buông bàn tay đang che miệng Ninh Diệu ra, rồi đến lau đi những giọt nước đọng trên mắt y.
Giọng nói của Ninh Diệu đã hơi nghẹn ngào: “Huynh không tin…không tin tình cảm của ta?”
Những giọt nước mắt ấy có lau thế nào cũng lau không hết, khiến cho ánh mắt của Úc Lễ dần dịu lại.
“Ta không nói như vậy.
Ta chỉ nói ra một suy đoán có thể dễ dàng chấp nhận được mà thôi.” Úc Lễ nói.
“Gì chứ?” Ninh Diêun nghẹn ngào hỏi hắn: “Đây là suy đoán có thể chấp nhận được, vậy thì suy đoán không thể chấp nhận được là gì?”
“Chỉ e rằng huynh thật sự thích ta, vậy nên huynh mới không nỡ xuống tay.” Úc Lễ nói.
Những lời này nghe không hợp lý một chút nào, trong khoảng thời gian ngắn, Ninh Diệu không có cách nào lý giải được chúng.
Y quay đầu đối diện với Úc Lễ, nhìn vào đôi mắt đen như giếng cổ ấy.
Chỉ trong giây lát, y bỗng nhiên hiểu ra.
Y vì đạo cốt mà tiếp cận Úc Lễ, sau khi cướp được đạo cốt thì cao chạy xa bay, chính là suy đoán mà hắn có thể chấp nhận được.
Mà suy đoán khiến hắn không thể chấp nhận được, là thứ ngược lại với vế trên.
Y không cần mạng sống mình, cũng không muốn cướp đạo cốt.
Y chỉ muốn đợi đến khi hết thời gian thì lặng lẽ chết đi.
Đây chính là suy đoán mà Úc Lễ không thể chấp nhận được.
Bởi vì Úc Lễ sợ rằng y sẽ chết.
Vậy nên, vì không để y chết, hắn sẽ….
Bỗng có vài giọt máu ấm áp nhỏ xuống lưng Ninh Diệu, không khí bỗng chốc tràn ngập mùi máu tanh.
Ninh Diệu đã nhận ra được Úc Lễ muốn làm gì, y hoảng hốt xoay người ngăn cản hắn, nhưng Úc Lễ Lại mạnh bạo đè y xuống.
Sức lực của Úc Lễ rất lớn, nhưng Ninh Diệu thì ngược lại, cả người y đã mềm nhũn.
“Huynh đừng động đậy, bình thuốc mỡ kia cũng phát huy công hiệu rồi, không uổng công ta cố ý bỏ thêm vài thứ vào đó.”
Ninh Diệu liều mạng tránh khỏi sự trói buộc của Úc Lễ: “Huynh điên rồi! Mau dừng tay, không được nhúc nhích! Ta không sao cả, ta…”
Ninh Diệu còn chưa kịp nói xong, thì lại phun ra một ngụm máu.
Hô hấp của Úc Lễ ở phía sau lập tức cứng lại.
Cả người Ninh Diệu mềm nhũn, phần xương sườn nơi trái tim bỗng nhiên tê rần, y gục đầu xuống, vừa lúc thấy được nơi đó của mình bị đầu ngón tay của Úc Lễ tạo thành một lỗ thủng.
Ngón tay thon dài của Úc Lễ dính đầy máu tươi, bên trên còn cầm một đoạn xương trắng nho nhỏ đẫm máu.
Mà cái tay kia lại không hề do dự, cầm đoạn xương ấy nhét thẳng vào cơ thể y.
“Huynh không chết được, cũng chạy không thoát.” Úc Lễ cười, giọng nói của hắn tràn ngập sung sướng.
“Huynh sẽ mãi mãi mang theo xương cốt của ta.
Cho dù là khi nào, ở đâu, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
—————Hết chương 84————-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...