Không ai dám nói một tiếng "Không" với người thanh niên thần bí này.
Nhóm yêu tộc ban nãy còn tức giận vì cảm thấy bị xem thường lúc này đây đang đứng phía sau Ninh Diệu tròn mắt thán phục nhìn mái tóc dài xanh sẫm xõa trên lưng hắn.
Phải là yêu có huyết thống chính tông mới có được màu tóc xinh đẹp đến vậy!
Huyết mạch cao quý quả nhiên khiến người ta tin phục.
Dù rằng bọn họ không nhìn thấy gương mặt của người kia nhưng vẫn có thể nhận thấy cảm giác thân thiết và sức hút từ người đối phương, hấp dẫn bọn họ tới gần người đó hơn, dõi mắt theo hắn, nguyện trung thành với hắn.
Hắn chắc chắn phải là yêu có huyết mạch thân cận với rồng nhất trong truyền thuyết của tộc bọn họ nên mới có được sức hấp dẫn trời sinh! Nhóm yêu tu nghĩ thế càng thêm kiên định đứng cạnh Ninh Diệu.
Tự dưng xuất hiện hai người lạ mặt chẳng biết mạnh yếu thế nào, thoạt trông có vẻ không dễ đối phó, lại thêm vẻ phục tùng của nhóm yêu tộc bên kia nên Cầm Ma và mấy tu sĩ khác càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Vị đạo hữu này muốn nói gì?" Cầm Ma hỏi hết sức ôn hòa.
Ninh Diệu giả vờ bĩnh tĩnh nhấp một ngụm trà, thể hiện ra dáng vẻ sâu hiểm khó dò nhất của bản thân, ung dung đáp: "Mục đích mọi người tới đây chắc hẳn đều là vì tranh đoạt Thần tích.
Nếu bây giờ thật sự tranh chấp với nhau ắt sẽ lưỡng bại câu thương (1)."
Ninh Diệu khẽ cười: "Mà ta cũng coi là Long tộc, hấp thụ linh khí của trời đất được Thiên Đạo phù hộ, có tốc độ khôi phục vết thương cực kì nhanh.
Các ngươi chắc chắn muốn đấu với bọn ta chứ?"
Vẻ mặt đám người Cầm Ma đều cứng đờ.
Bọn họ cũng từng nghe nói rằng yêu tộc Thượng cổ chân chính có thể chất rắn rỏi dũng mãnh, rất khó để thật sự kết liễu họ.
Chỉ cần còn lại một hơi thở thôi họ cũng có thể nhanh chóng lành lại.
Chỉ là bây giờ huyết mạch Long tộc trong cơ thể những yêu tộc gọi là hậu duệ Long tộc kia đã loãng còn hơn cả nước lã từ lâu rồi, lấy đâu ra cái năng lực tự chữa lành vết thương nhanh vậy nữa? Điều này cũng là nguyên nhân mà đám người Cầm Ma có can đảm ra tay.
Thế nhưng vị yêu tộc ở trước mắt đây lại khác.
Dù nhìn thế nào cũng thấy hắn giống như yêu tộc chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.
Nắm trong tay mưa gió sấm chớp, đứng ở trung tâm xoáy nước nguy hiểm nhất vẫn có thể đạm mạc ung dung đã đủ chứng minh sức mạnh của hắn.
Mấy người trộm liếc nhìn nhau xong vị Cầm Ma được vô số người tôn xưng là "lão tổ" hơi khom lưng cúi đầu trước Ninh Diệu: "Ngài nói chí phải, là do vãn bối (2) thất lễ.
Nếu tất cả mọi người đều vì tranh đoạt Thần tích nên mới tới đây thì nên công bằng một chút, đợi đến khi Thần tích xuất hiện sẽ dựa vào bản lĩnh của mỗi bên để đoạt lấy."
Cầm Ma cúi người, hai mắt đều nhìn xuống mặt đất, cơ thể bắt đầu căng cứng cả lên.
Âu cũng là lo sợ lỡ nói gì không đúng, đối phương sẽ bất ngờ ra tay.
Nhưng người kia chỉ đáp: "Thế càng hay.
Ta không thích chém giết, hi vọng chư vị...!đừng để ta có cơ hội xuống tay."
两败俱伤: Lưỡng bại câu thương.
Đôi bên cùng thua thiệt, không ai hơn ai.
晚辈: Vãn bối.
Cách xưng hô trang trọng của người thế hệ sau tự xưng với người thế hệ trước mình.
*
Thỏa thuận xong xuôi đám người Cầm Ma vội vã cáo từ.
Còn lại nhóm yêu tộc vẫn muốn quấn lấy Ninh Diệu, Ninh Diệu không nặng không nhẹ đặt chén trà lên mặt bàn: "Ta không thích ồn ào.
Ra ngoài."
Đến khi nhóm yêu tộc kia cũng bịn rịn rời đi Ninh Diệu mới thở phào một hơi thật dài, than lên một tiếng rồi nằm bò ra bàn.
Mệt quá đi thôi, giả làm nhân vật cấp cao thật quá mệt mỏi.
Hắn chỉ là một kẻ tầm thường yêu chuộng hoà bình thôi mà, vì sao lại phải vắt óc làm chuyện này cơ chứ? Hu hu, tất cả là tại cái Thần tích kia.
Ninh Diệu nghỉ ngơi xong, ngồi dậy tự hào khoe với Úc Lễ: "Vậy là chúng ta đã thành công qua ải rồi, có thể trà trộn trong hàng ngũ nhân vật cấp cao không bị đuổi ra khỏi thành.
Đến lúc đó còn tranh đoạt bảo vật cùng với bọn họ nữa! Ta có giỏi không nào?"
Người bình thường tự khoe khoang mình giỏi giang này nọ có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy chán ngán, nhưng là vị thiếu gia này khoe thì lại không hề thấy phiền chút nào mà chỉ thấy đáng yêu.
Úc Lễ có thể xử liền tay hết đám người kia, nhưng trông thấy một màn hay ho như vậy tâm trạng y không tệ nên cũng chẳng nói ra cho Ninh Diệu biết sự thật.
"Nếu như không phải ta ở trong cái khó ló cái khôn thì chúng ta đã sớm bị đuổi đi rồi đó! Ài, ta đúng là một thiên tài mà!" Ninh Diệu cảm thán.
"Ừm.
Đúng là vậy.
Ninh thiếu gia thông minh hơn người làm ta tự thấy mặc cảm." Úc Lễ nói; "Không thì Ninh thiếu gia tiện đây giải quyết luôn ít chuyện vặt đi, đêm nay chúng ta nghỉ ở đâu?"
Ninh Diệu: "Hả?"
Ninh Diệu nhìn khắp xung quanh một lượt mới hiểu ra.
Nhà trọ này đã bị trận đánh nhau làm cho tanh bành, hoàn toàn không thể ở được nữa.
May mà Thành chủ thành Thánh Lan đã đi mất lại chuyển đến cho bọn họ một phong thư.
Trong thư bày tỏ sự hối lỗi vì đã làm hỏng nơi ở tạm thời của Ninh Diệu đồng thời nói rằng đã chuẩn bị cho khách quý căn phòng tốt nhất, mong là hắn sẽ không chê.
Cái này trông cứ như tiệc Hồng Môn vậy.
Ninh Diệu ban đầu thoáng do dự nhưng Úc Lễ lại nói lần này hắn cho mưa xuống đã giúp mảnh đất Thánh Lan quanh năm khô hạn này nên Thành chủ sẽ không cố tình đặt bẫy hắn lúc này, khả năng chỉ là muốn cảm ơn bình thường mà thôi.
Ninh Diệu ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, hơn nữa lúc này mà từ chối thì lại là nhát gan quá! Thế là hắn lấy dũng khí đi theo chỉ dẫn trong thư đến phủ Thành chủ, đón nhận sự tiếp đãi hết sức tận tình.
Thành chủ thành Thánh Lan tự mình dẫn đường cho Ninh Diệu, đưa hắn đến một đình viện cực xa hoa.
Thành chủ cười tươi đẩy cửa viện ra, bên trong phóng ra một luồng ánh sáng chói lòa suýt chút nữa sáng mù con mắt Ninh Diệu.
"Nghe nói Long tộc thích những món bảo vật và pháp khí lấp lánh ánh sáng." Thành chủ nói: "Vì thời gian chuẩn bị hơi vội nên tạm thời vãn bối chỉ có thể làm được như này, mong ngài sẽ không chê."
"Đa tạ." Hai mắt Ninh Diệu nhắm chặt dưới lớp vải che của nón, gian nan giữ hình tượng Long tộc của mình: "Ông làm rất tốt rồi, lui xuống trước đi."
"Ở trong còn có rất nhiều món đồ ta cẩn thận chuẩn bị, hy vọng ngài và..." Thành chủ chợt im lặng trong thoáng chốc, hết nhìn Ninh Diệu lại nhìn Úc Lễ.
"Có thể vui vẻ dùng."
Thành chủ rời đi để lại một Ninh Diệu hoang mang không hiểu chuyện gì.
Đồ? Đồ gì? Thành chủ đang đánh đố hắn đấy à, sao hắn chẳng hiểu gì hết vậy?
Không hiểu thì thôi khỏi nghĩ nữa, dù sao nghe có vẻ không phải thứ gì xấu.
Ninh Diệu dẫn đầu bước vào trong, không hề nhìn mấy món bảo vật sáng chóe kia lấy một cái.
Cũng không phải hắn không thích những thứ xinh đẹp phát sáng, quan trọng là...!mấy món bảo vật này còn không đẹp bằng nước mắt của hắn ý! Ninh Diệu tự nhận mắt thẩm mỹ của mình rất cao.
Sau khi đi qua đình viện bước vào một gian phòng tương đối bình thường Ninh Diệu mới thở dài một hơi.
Phòng này rất rộng, cả giường cũng lớn, đủ cho mấy người nằm lăn lộn bên trên cũng không bị rơi xuống.
Ninh Diệu bước vào phòng mới ngờ ngợ thấy điều không hợp lý lắm, hắn ngơ ngác nhìn về phía Úc Lễ: "Ủa, sao chỉ sắp xếp một phòng thế nhỉ? Rõ ràng chúng ta có hai người mà." Thế này là hơi bị thiếu chu đáo rồi đó nha!
Không biết Úc Lễ nghĩ đến chuyện vì, vẻ mặt có phần là lạ.
Y tiến lên phía trước mấy bước đi đến bên giá sách trong phòng.
Ninh Diệu cũng đi theo, thấy Úc Lễ thuận tay rút một cuốn sách trông khá bình thường từ giá.
"Huynh xem sách gì đó cho ta xem chung với." Ninh Diệu đến gần, chăm chú vào cuốn sách trên tay Úc Lễ.
Đại ma đầu không hổ là nhân vật chính có thể dựa vào năng lực của chính mình leo tới đỉnh cao, không có việc gì làm là đọc sách học tập, thái độ học hỏi này thật đáng để hắn noi theo! Hắn cũng phải cùng tiến bộ mới được!
Úc Lễ lật trang sách, đập thẳng vào mắt Ninh Diệu là một bức tranh minh họa hai người nóng bỏng con mắt.
Không biết trên cuốn sách này dùng chú phép gì làm cho bức tranh minh họa kia không chỉ là tranh tĩnh mà luôn thay đổi không ngừng, sinh động như thật, vô cùng sống động.
Thậm chí hai nhân vật trong tranh còn không phải là nam nữ mà là hai người đàn ông với nhau!
Thứ mà cả khi ở hiện đại Ninh Diệu cũng chưa từng xem cứ thế bất ngờ hiển hiện trước mặt khiến cho vành tai và vùng cổ trắng trẻo của hắn giống như bị bỏng, tức thì đỏ bừng cả lên.
"Cái...!cái này...!Khụ khụ!" Ninh Diệu bị sạc nước bọt, người vô thức lui ra xa.
Mà lúc này hắn chưa thể khống chế tốt được động tác, chân trái đạp trúng chân phải, cả người sắp sửa ngã ngửa ra đất.
Úc Lễ nhanh tay lẹ mắt vươn tay còn lại túm Ninh Diệu về nhưng hành động này lại vô tình kéo Ninh Diệu càng gần bức tranh minh họa kì cục kia hơn.
Cuốn sách trên tay cũng bị cơn gió tạo ra từ động tác của Úc Lễ thổi lật sang mấy trang phía sau, mở ra ngay trang sách có tranh minh họa động tác còn khó miêu tả hơn cả trang trước đó.
Mà trùng hợp lúc này tư thế Ninh Diệu dựa lên người Úc Lễ lại giống với tư thế trong bức tranh kia một cách ảo diệu.
Để hắn chết quách đi cho xong.
Ninh Diệu nghĩ mình không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa.
Tại sao hắn lại xem cuốn sách này? Tại sao lại còn cùng xem với đại ma đầu nữa chứ? Tại sao hắn lại dựa lên người đại ma đầu thế này hả? Trên đời nhiều người phải xấu hổ như vậy, tại sao còn phải thêm hắn vào làm gì.
Hắn có thể "đăng xuất" khỏi hành tinh này được không?
Úc Lễ nhìn Ninh Diệu đã chín rục cả người, ánh mắt y khẽ chuyển, trả cuốn sách trên tay về lại vị trí ban đầu trên giá sách đồng thời buông Ninh Diệu ra.
Ninh Diệu cũng không nói chuyện, một mình đực mặt ra đó mất một lúc lâu, sau đó hắn lấy hết mấy cuốn sách trên giá xuống.
"Ngươi làm gì đấy?" Úc Lễ hỏi.
"Sao có thể quang minh chính đại bày ba cái sách này trên giá sách được chứ.
Mấy loại sách...!mấy loại thế này đáng lý ra phải lén lút giấu đi mới đúng chứ?" Gương mặt Ninh Diệu ửng đỏ bất thường.
Hắn vừa tiếp tục lấy sách xuống vừa giải thích: "Giấu ở gầm giường, giấu trong ngăn tủ các thứ mới là chỗ mấy cuốn sách này nên nằm.
Bình thường phải vậy mới đúng á, ta đang chuyển tụi nó về đúng chỗ."
Ninh Diệu ôm hết mấy cuốn sách không lành mạnh này vào trong ngực, xoay người nhìn khắp bốn phía một hồi lại không trông thấy cái hộc tủ nào thích hợp, thế là quyết định tạm ném hết đống này vào gầm giường trước.
Mấy cuốn sách được ném trót lọt vào gầm giường, Ninh Diệu đang muốn xoay người đi chỗ khác thì trông thấy một hình vẽ pháp trận kì quái phát sáng lên từ dưới gầm giường.
Ánh sáng của pháp trận bình thường đều là màu trắng hoặc vàng nhưng cái pháp trận này lại là màu hồng phấn ngọt ngào.
Có điềm bất ổn?
Lúc này lòng cảnh giác nổi lên, Ninh Diệu quay người muốn kéo Úc Lễ chạy khỏi gian phòng quỷ quái này: "Chạy mau, chỗ này quả nhiên là tiệc Hồng Môn, lão Thành chủ kia không có ý tốt!" Nhưng Ninh Diệu vừa tới gần Úc Lễ, có một luồng sức mạnh kì quái đẩy hắn nhào thẳng về phía Úc Lễ.
Ninh Diệu kinh hãi lao vào lòng Úc Lễ.
Càng sợ hơn là hắn nhận ra giữa bọn họ có một lực hút khó hiểu khiến cho hai người không thể nào tách nhau ra được!
Với khoảng cách thân mật như hiện tại Ninh Diệu có thể dễ dàng cảm nhận được lồng ngực rắn chắc cùng từng nhịp tim đập của Úc Lễ.
Chỉ cần hơi nghiêng đầu là Ninh Diệu có thể trông rõ đường viền hàm sắc nét của Úc Lễ cùng yết hầu nhô ra trên chiếc cổ thon dài của y.
Ninh Diệu nhắm mắt lại, cam chịu làm một con đà điểu chôn mặt vào bờ vai Úc Lễ, hai bên tai trắng trẻo đỏ bừng.
Không biết qua bao lâu, Ninh Diệu nghe thấy Úc Lễ mở miệng nói.
"Ngươi ném sách vào nên kích hoạt pháp trận." Qua giọng điệu của Úc Lễ cũng không nghe ra cảm xúc gì: "Thành chủ thì đúng thật không có ác ý."
"Pháp trận gì? Sao lại có thứ pháp trận kì quái này chứ!" Ninh Diệu buồn bực nói: "Đã không có ý xấu thì sao phải xếp cho chúng ta gian phòng như này hả?"
"Chắc là cân nhắc đến đặc tính chủng tộc của ngươi nên cho rằng ngươi sẽ thích gian phòng thế này." Úc Lễ chậm rãi phân tích.
Ninh Diệu nghĩ mãi không ra đặc tính chủng tộc gì? Hắn có thể có đặc tính chủng tộc gì được, không phải là đang đóng giả làm Long tộc sau đó...
Úc Lễ thẳng thắn huỵch toẹt ra: "Rồng, bản tính dâm.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...