“Đại sư huynh, quay lại đi.” đúng lúc này vang lên giọng nói thều thào, Thập Dương chỉ còn nửa thân trên, từ ngực trở xuống đã tan thành đại đạo.
Trường Quy quay đầu, đến bây giờ những lời này còn có ý nghĩa gì nữa, đã làm thì không hối hận.
“Đại sư huynh đã hiểu lầm ý sư tôn, người thật sự muốn sư huynh thành tài, bước ra bóng tối bản thân.
Ngày sư huynh phong thần cũng là ngày sư tôn vui nhất, cả đời sư tôn cũng không có mấy lần vui vẻ như vậy.” Thập Dương dù sắp chết, vẫn dùng tất cả sức lực còn lại thuyết phục.
Trường Quy chỉ lạnh nhạt nhìn Thập Dương.
Hừ! ngươi nói thật cũng được, giả dối cũng được.
Ta không quan tâm!
Đã đến bước này, những lời vô nghĩa cũng không cần nói nữa.
Bởi vậy Thần tộc không có khuyên bảo hay đe dọa, càng không cầu xin Trường Quy.
Nếu có năng lực trực tiếp tru sát Trường Quy, cướp lại Lưu Ly Tâm cho Thập Dương, nếu không có… vậy thì gọi viện quân.
Trường Quy nhìn Thập Dương với ánh mắt tội nghiệp, nhưng không buông lời mỉa mai, hắn lười nhiều chuyện với người chết.
“Khốn kiếp! Trường Quy dù ngươi có chạy tới tận cùng vũ trụ, bọn ta cũng sẽ giết ngươi, không chết không thôi.” mấy vị tướng quân dưới trướng Thập Dương gào thét.
Bọn họ bất lực cũng chỉ có thể buông cái này ngoan thoại.
“Thống soái, ngài có gì di ngôn.” nhìn Thập Dương sắp tan biến một vị tướng quân nghẹn ngào trong tuyệt vọng.
Thập Dương trong những giây phút cuối cùng mắt vẫn chăm chăm nhìn Trường Quy, muốn nhìn thấy trong mắt đại sư huynh một tia hối hận, chỉ một tia thôi cũng được.
“Đại sư huynh, đệ tha lỗi cho huynh.” cho đến khi tan biến Thập Dương lựa chọn tha thứ.
Thập Dương đã tan biến hết chỉ còn lại một con mắt, cố chấp, nhìn Trường Quy, chờ đợi.
Nhưng Trường Quy lại khịt mũi coi thường, ngươi tha lỗi cho ai đây.
Tôn Kỳ thở dài, Thập Dương đúng là người đáng giá tôn trọng, hắn mặc dù không đồng ý với sự tha thứ của Thập Dương nhưng mà… hai da… hết thảy đã không còn ý nghĩa, còn phân biệt đúng sai làm gì.
Nhiều người cúi đầu hành lễ, nhiều người không cầm được nước mắt, nhưng đặc biệt yên tĩnh, không ai lên tiếng.
Nhớ kỹ những khoảnh khắc này là được.
Tại phương xa, hai vị Thiên Thần đã phát hiện ra sự việc, bọn họ gầm thét, giận không kiềm được.
Phản bội… lại là phản bội…
Bọn họ ghét nhất chính là phản bội!
“Ngươi bắt Cửu Dương, ta đi tru sát phản bội.” một vị nói.
“Được!” vị còn lại gật đầu.
Cửu Dương cũng là không ngờ nhưng Thập Dương chết đi cũng là đúng ý hắn.
Nhưng hắn lúc này lại không vui nổi.
Cảm giác đây chính là mồi dẫn lửa.
Sau đó chỉ sợ càng cháy lớn.
“Phản bội! chết!” vị Thiên Thần gào thét, xé rách không gian, cấp tốc trở lại.
Một bàn tay quán xuyên không gian, che khuất tinh không chụp tới.
Thần tộc biết Thiên Thần đánh tới, không một chút nghi ngờ, Trường Quy phải chết.
Cho dù hắn là nửa bước Thiên Thần.
Trường Quy ngước mắt nhìn, lạnh nhạt, không có bất kỳ động tác nào.
Đúng lúc này bên cạnh Trường Quy xuất hiện vòng xoáy, một bàn tay nhô ra vỗ tới.
Xoảng xoảng… hai bàn tay va chạm không gian vỡ vụn như thủy tinh.
Vị Thiên Thần ánh mắt ngưng trọng:
“Ai?”
Có thể ngang nhau lực lượng, đây chắc chắn là Thiên Thần phe Địa Ngục, nhưng mà trước đó phe bọn hắn đều khống chế tất cả Thiên Thần đối phương, sao đột nhiên lại toát ra thêm một vị.
“Hắc hắc… Đình, ngươi quên ta thật nhanh!” từ trong vòng xoáy một người bước ra, kích thước tương đương Thần tộc, không to lớn như Thiên Thần.
Đình trong thoát chốc không nhận ra vì hình dạng quá khác, sau đó chợt kinh ngạc, đại đạo khí tức này hắn biết:
“Lục Dục, sao có thể là ngươi? không phải ngươi đã chết rồi sao?”
Kẻ xuất hiện thình lình chính là Lục Dục Thiên Ma.
Thần tộc cũng là kinh hãi, còn nhớ không lâu trước đây Thập Dương còn kéo về Thần giới một viên trái tim của Lục Dục Thiên Ma, sau đó ma vật thoát ra suýt nữa gây hại, cuối cùng bị Thần Sứ dùng Cán Cân Công Lý tiêu diệt.
Bọn họ sau đó mới biết đấy là mưu kế của Thập Dương và Thần Sứ nhằm tận diệt ma tính của Lục Dục Tâm.
— QUẢNG CÁO —
Trường Quy quỳ xuống, hai tay dâng lên Lưu Ly Tâm.
Lục Dục cầm lấy lạnh nhạt nói:
“Có gì khó hiểu sao? ta chỉ là bỏ đi thân thể, dùng một chút năng lượng cùng ý thức thoát đi.
Để các ngươi giết, để các ngươi mang tâm ta tới Đại Thế Giới, để lục dục tràn ngập thế gian… đều là kế hoạch của ta.”
Lục Dục nhìn Lưu Ly Tâm lại nhìn Thập Dương chỉ còn một con mắt, cười mỉa mai.
“Năm xưa ngươi moi tim ta, bây giờ ta lấy tim của ngươi thay thế.”
Thập Dương nghe lời này đã hiểu hết thảy, âm mưu… tất cả đều là âm mưu… hắn sớm đã bị rơi vào bẫy đối phương.
Lục Dục chờ mình thành đạo, lấy đi Lưu Ly Tâm, tái hiện thế gian.
Buồn cười! vậy mà ta còn cho rằng mình gài bẫy giết chết một Thiên Thần.
Hắn nhắm mắt, triệt để tiêu tán.
Lục Dục cầm Lưu Ly Tâm đưa đến trước ngực, xương ngực tự động mở ra, từng sợi huyết nhục chụp lấy Lưu Ly Tâm đưa vào trong.
“Đừng hòng!” Đình hét lớn nắm đấm giáng xuống.
Nếu như để Lục Dục khôi phục đó sẽ là rắc rối lớn, thời kỳ đó Lục Dục rất đáng sợ, là một trong hai cánh tay đắc lực của Quang Minh.
Lục Dục nhẹ nhàng nâng tay điểm ra.
Rầm rầm… tiếng không gian sụp đổ, Lục Dục loạng choạng lui bước, miệng trào máu.
Máu này rơi xuống hóa thành từng sợi đại đạo trả lại thiên địa.
Lục Dục hừ lạnh.
“Không chơi với ngươi!”
“Đi!” Lục Dục ra lệnh.
Trường Quy lập tức nhảy vào vòng xoáy không gian, Lục Dục bọc hậu theo sau.
Đỉnh gầm lên lại một đấm giáng xuống, nhưng tất cả đã trống không.
Đỉnh nổi giận xé rách không gian đuổi theo.
“Các ngươi đi được sao?”
Cùng lúc đó, khi thấy Lục Dục xuất hiện, Cửu Dương đã cực độ hoảng sợ, hắn cảm giác đây là cái bẫy hai phe giăng ra nhằm bắt mình.
Hắn không dám ở lại, một kích toàn lực đẩy ra đối thủ, sau đó chui vào không gian chạy mất.
Vị Thiên Thần kia phân vân không biết là nên đuổi theo bên nào, cuối cùng lựa chọn đuổi theo Lục Dục, Lục Dục nguy hiểm hơn.
Tất cả đã rời đi.
Thần tộc từng người tiến đến chỗ Thập Dương ngã xuống, hy vọng có thể tìm được một chút di vật nhưng đã không còn lại gì.
Thập Dương đã hóa đạo tan biến trong trời đất.
Bọn họ vẫn lặng người tại chỗ, không ai lên tiếng, chờ đợi một điều diệu kỳ.
...
Thần giới.
Hàn Thuyên ngồi tại bàn đá đọc sách, Thập Dương bên cạnh hầu nước.
Bình bình đạm đạm giống như bao nhiêu năm nay vẫn vậy.
Chợt Thập Dương phân thân cơ thể gợn sóng.
“Bắt đầu rồi sao?” Hàn Thuyên vẫn cúi đầu đọc sách, lơ đãng hỏi.
Thập Dương khẽ gật đầu.
Hàn Thuyên cũng không có hỏi nữa, giống như mọi chuyện đều trong tính toán.
Một lúc sau Thập Dương phân thân mờ ảo trong suốt gần như tan biến.
“Hóa đạo nguy hiểm, cẩn thận.” Hàn Thuyên nhắc nhở một câu nhưng giọng điệu lạnh nhạt.
Thập Dương phân thân gật đầu một cái, sau đó lại nâng ấm nước rót vào chén cho thầy nhưng tay hắn xuyên qua ấm không thể cầm được, hắn cười khổ bất lực.
Hàn Thuyên cũng không nói gì.
Lại qua một lát, Thập Dương phân thân đã hoàn toàn vô hình, chỉ còn lại một cỗ năng lượng mờ nhạt.
Cỗ năng lượng này yếu đến mức gần như tan biến nhưng một lúc sau đột nhiên nghịch chuyển, cỗ năng lượng cấp tốc lớn mạnh, tố lại thân thể.
“Lưu Ly Tâm quả nhiên là trời ban thần vật.” Hàn Thuyên nhận xét một câu.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng cho dù đã tố lại thân thể, Thập Dương phân thân vẫn nhắm mắt vô tri như một bức tượng.
“Hy vọng suy đoán không sai, Thái Âm Chi Thủy có thể giúp được ngươi.” Hàn Thuyên có chút lo lắng nói.
Thì ra dùng Thái Âm Chi Thủy là một trong những biện pháp Hàn Thuyên nghĩ ra.
Không ai rõ ràng Thập Dương thành đạo sẽ như thế nào, bởi vậy chuẩn bị nhiều một chút bớt lo.
Chợt Thập Dương phân thân mở mắt, tinh quang diệu chiếu.
Thành công!
Hàn Thuyên trong lòng thở nhẹ ra một hơi.
“Cửu Dương đến.” Thập Dương phân thân kêu lên một tiếng.
Ừm! Hàn Thuyên gật đầu, không có bất ngờ, đều trong suy tính một trong.
Đến lúc này Hàn Thuyên ngược lại không còn lo lắng, Thập Dương đã thành đạo không có khả năng chết.
Thập Dương lại nâng ấm rót nước cho thầy.
Đối với Cửu Dương ra tay không chút nào e ngại.
Kết quả cũng đúng tính toán, Thập Dương phân thân càng lúc càng trở nên cường đại.
Nhưng đột nhiên Thập Dương phân thân khí tức từ đỉnh cao rớt xuống vực thẳm, Hàn Thuyên nhíu mày.
Thập Dương phân thân đổ sụp, đại đạo tiêu tán.
Hàn Thuyên vội đỡ lấy tay hắn.
“Chuyện gì?”
“Thầy...” Thập Dương thều thào: “Chỉ sợ sau này học trò không thể bên cạnh thầy nữa rồi.”
Nghe lời này, Hàn Thuyên tái mặt, đây chẳng phải là di ngôn sao?
“Đừng nói nữa nhanh ổn định đại đạo.”
“Quá muộn rồi! Lưu Ly Tâm đã mất.” Thập Dương phân thân lắc đầu.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì?” Hàn Thuyên gầm lên.
“Thầy, hứa với học trò một điều...” Thập Dương ghì chặt tay Hàn Thuyên trăng trối.
“Nói đi...” Hàn Thuyên xúc động, khóe mắt rưng rưng.
“Tha thứ...” Thập Dương chỉ nói được hai chữ, cơ thể từ từ tan biến.
Hàn Thuyên ngửa mặt thét lên:
“Khúc nhi!”
Tiếng thét này khiến cho tất cả Thần tộc đau đớn.
Trên trời phong vân biến ảo, hắc vân bao phủ, sấm sét giận dữ gầm nổ.
Cảm xúc của Hàn Thuyên ảnh hưởng đến thiên địa, đây là cực cao tu vi mới có thể làm được.
Vạn Pháp Chí Tôn đứng trên Vạn Pháp Điện nhìn trời thì thầm:
“Thập Dương xảy ra chuyện gì khiến Hàn Thuyên như thế xúc động?”
Vạn Pháp là một trong ít phong thần không có tham gia Thập Dương thành thần, hắn có con đường của mình, biết phải làm sao, không cần quan sát.
“Chẳng lẽ hóa đạo?”
Hàn Thuyên hai giọt nước mắt chảy xuống, sau đó ngừng tại giữa không trung, không phải do cái gì thuật pháp, mà do thời gian đứng yên nhưng như thế càng lộ ra khủng bố sự tình.
Hàn Thuyên đứng dậy ánh mắt băng lãnh ngước nhìn tinh không, ánh mắt hắn xuyên thấu không gian khóa chặt một vị trí.
Hắn nâng bước biến mất tại chỗ, vượt ngang tinh không.
Chỉ một lát sau, Hàn Thuyên đã xuất hiện tại chỗ Thập Dương chết.
Nhìn thấy Hàn Thuyên tất cả Thần tộc đều bất ngờ, bọn họ đều không cảm nhận được hắn đến, đáng sợ!
Hàn Thuyên không nói không hỏi, hắn từng bước tiến lên, mọi người tránh đường.
“Thầy, là...” Thanh Thiên muốn lên tiếng đã ngay lập tức bị Hàn Thuyên giơ tay ngăn lại.
— QUẢNG CÁO —
Hắn khí tức kéo lên, từng đôi cánh lần lượt xuất hiện.
Nhất dực, nhị dực, tam dực… thình lình đạt tới thập dực, dù đôi cánh thứ mười còn hơi phù phiếm nhưng đúng là thập dực.
Tất cả Thần tộc sững sờ, trước đó còn tưởng Thập Dương là người đầu tiên thành thập dực, nhưng bỗng chốc xuất hiện cái Trường Quy, bây giờ lại là Hàn Thuyên… xem ra có rất nhiều thứ bọn hắn còn không biết.
Mười đôi cánh xuất hiện, một cỗ đại đạo hiện lên, mờ ảo khó nắm bắt.
Hình ảnh trước đó hiện lên, đảo ngược quay về.
Đây là… Thời Gian Đại Đạo.
Không còn nghi ngờ gì nữa Hàn Thuyên tu luyện là Thời Gian Đại Đạo, một trong những đại đạo khó cảm ngộ nhất.
Hắn không cần nghe ai kể, hắn có thể chứng kiện lại hết thảy câu chuyện.
Nếu như sự việc diễn ra quá lâu hắn vô lực, nhưng sự việc mới diễn ra hắn có thể nhìn đến.
Khi tới cảnh Trường Quy móc trái tim của Thập Dương thì tất cả hình ảnh sụp đổ, không phải do hắn không được mà do tâm tình đang cực kỳ xao động, đại đạo không thể duy trì.
“Thích, vì sao?” Hàn Thuyên hét lớn.
Nhiều người không biết, chỉ một số ít mới nhớ Trường Quy tên ban đầu là Thích.
“Ngươi khiến ta thất vọng! Cực kỳ thất vọng!”
Hàn Thuyên nói lời này cũng đã biến mất tại chỗ.
Mọi người muốn cản lại khuyên ngăn, bên kia thế nhưng có Thiên Thần.
Nhưng nghĩ lại Thiên Thần phe mình cũng đang truy sát, cộng thêm Hàn Thuyên hình như cũng có Thiên Thần lực lượng.
Quan trọng nhất là Hàn Thuyên lúc này trạng thái không ai có thể khuyên được.
Hàn Thuyên, hắn được xưng là Vạn Thế Tôn Sư, hắn đối với dạy học rất cố chấp, cho rằng đỉnh cao của nghề giáo chính là dạy ra học trò giỏi hơn thầy.
Hắn lần đầu tiên nhận học trò là Thích, cậu nhóc này thiên phú trác tuyệt, tính từ cổ kim đến nay cũng có thể xếp vào thập đại thiên tài.
Thích cũng không làm hắn thất vọng.
Chỉ là Thích chịu ảnh hưởng của hắn, muốn siêu việt hắn vậy nên đã nôn nóng tu luyện hệ thống mới, kết quả dẫn đến tổn thương tàn phế.
Hắn vẫn day dứt trong lòng nhưng hắn không từ bỏ, hắn vẫn muốn dạy ra một người học trò giỏi hơn mình.
Hắn nói: nhận học trò người sau phải giỏi hơn người trước.
Ý nghĩa thật sự là muốn học trò siêu việt mình, mà không phải so các học trò với nhau.
“Người trước” ở đây chỉ chính là hắn.
Đáng tiếc thế nhân đều hiểu lầm.
Những học trò sau Thích thiên phú thật ra không bằng Thích.
Hàn Thuyên nhận ra hắn mở ra hệ thống tu luyện, mọi người theo hệ thống này tu luyện, vĩnh viễn không thể vượt hắn.
Bởi vậy hắn lùi một bước, hạ xuống yêu cầu.
Chọn học trò đều có thiên phú dị bẩm, hắn hy vọng học trò có thể phát huy thiên phú, trên một lĩnh vực nào đó vượt qua hắn.
Bọn họ cũng không làm hắn thất vọng, đúng là có thành tựu nhưng… chưa đủ.
Hắn muốn hơn nữa.
Bởi vậy hắn mới để Thập Dương đầu tiên bước vào thập dực, nếu không người đầu tiên chỉ sợ sẽ là hắn.
Nhưng không ngờ...
Hàn Thuyên càng nghĩ càng đau lòng.
Hắn lúc này không hiểu vì sao lại nhớ đến Thảo.
Có lẽ vì cả hai đều là thầy.
Mình nên chết đi giống Thảo!
Hắn sống quá lâu từ người thôi động thời đại mới, hắn trở thành tảng đá lớn cản lại mọi người.
Thần tộc coi lời của hắn là khuôn vàng thước ngọc.
Lúc nào cũng phu tử dạy thế này, phu tử nói thế nọ.
Tư tưởng trong lĩnh vực này, tư tưởng trong lĩnh vực nọ.
Bởi vậy thôi thúc tân học chính là một tên phàm nhân, một tên không biết hắn là ai.
Thảo chết, tân học vẫn tiếp tục phát triển.
Hắn ngưỡng mộ Thảo.
Lần này Thập Dương chết, Trường Quy phản bội, là cơ hội để hắn quyết tâm buông xuống hết thảy.
Kết thúc tính mạng mình một cách oanh oanh liệt liệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...