Nguyên Sa nghe xong chấn động không thôi, tin tức quá khủng khiếp, không cách nào tiếp thu, không cách nào tin được, không cách nào bình tĩnh lại.
Đây là từ khởi nguyên đến nay đệ nhất án.
“Không… không thể nào?” Nguyên Sa lắp bắp.
“Vậy ngươi nghĩ sau khi Quang Minh ngã xuống, Trật Tự vì sao không trở về, mà trường kỳ đóng quân Đại Thế Giới, còn tạo ra Thần tộc các ngươi?” con mắt lại hỏi.
“Cái này… cái này… nghe nói để tiêu diệt tận gốc Ma tộc.” Nguyên Sa theo những gì được học trả lời.
“Buồn cười! Thiên Thần là cỡ nào hùng mạnh, một đám giòi bọ sinh ra từ xác chết, Thiên Thần một cái hắt hơi cũng đủ giết chết bọn chúng trăm ngàn vạn lần.”
“Vậy… vậy… vì sao?”
“Ta suy đoán có hai cái khả năng.
Thứ nhất Trật Tự phát hiện ra sự thật, dù sao hắn cũng không ngu, lúc giao chiến với Quang Minh, có thể đã nghe Quang Minh nói gì đó.
Trật Tự lúc đó phục tùng mệnh lệnh nhưng sau này nghĩ kỹ, hắn sợ mình tiếp bước Quang Minh nên không dám trở về nữa.
Thứ hai Đấng Sáng Thế lo sợ Trật Tự cũng phản như Quang Minh, nên bắt hắn ở lại Đại Thế Giới, như một hình thức lưu đày.
Đại Thế Giới cái nơi khỉ ho cò gáy này sẽ bào mòn đại đạo của Trật Tự khiến hắn không thể tiến bộ, thậm chí càng ngày càng lùi bước.
Mà hai cái khả năng này đều vì một nguyên nhân: Trật Tự là người mạnh thứ hai sau Quang Minh.
Quang Minh ngã xuống, Trật Tự rất có thể sẽ kế thừa Sáng Thế Chi Quang, trở thành kẻ tiếp theo uy hiếp địa vị Đấng Sáng Thế.”
“Cái này… cái này sao có thể? không đâu, Đấng Sáng Thế sẽ không làm như vậy? Đấng Sáng Thế tạo dựng lên muôn loài muôn vật, yêu thương bao dung tất cả, sẽ không như vậy đối với các vị Thiên Thần.” Nguyên Sa ngoài miệng vẫn nói tốt cho Đấng Sáng Thế nhưng trong lòng đã bị dao động.
Chỉ là hắn không dám tin, tín ngưỡng trong lòng sụp đổ còn đáng sợ hơn bị phế, bị vạn đao phanh thây.
“Hắc, hắc… Đấng Sáng Thế không tốt như ngươi nghĩ đâu.” con mắt cười nói.
“Không thể nào! nếu đúng như ngươi nói vậy vì sao Ngài Tổng Lãnh còn dạy xuống phải tôn thờ Đấng Sáng Thế?”
“Hoặc là hắn ngu trung hoặc là hắn tâm tư quá sâu.” con mắt ngay lập tức cấp ra đáp án.
“Nếu hắn ngu trung vậy thì không còn gì để nói.
Nhưng ta càng tin tưởng hắn có tâm tư.”
“Trật Tự dù sao cũng là một trong bốn Tổng Lãnh Thiên Thần, trí tuệ không thể nghi ngờ.
Hắn rất có thể đoán được nguyên nhân Quang Minh ngã xuống, mục tiêu tiếp theo sẽ là mình nên để bảo mạng, hắn từ chối kế thừa Sáng Thế Chi Quang.
Nên biết Sáng Thế Chi Quang là một cái rất đặc thù đại đạo, mỗi đời mỗi thế chỉ có một người kế thừa, Trật Tự giết Quang Minh, đủ chứng tỏ xứng đáng với Sáng Thế Chi Quang.
Quang Minh ngay một khắc ngã xuống, Sáng Thế Chi Quang lựa chọn Trật Tự, vì lúc đó không còn ai thích hợp hơn hắn, nhưng hắn từ chối.
Có thể hắn cảm thấy mình không đủ sức chống lại Đấng Sáng Thế, sợ ngã vào vết xe đổ của Quang Minh nên hắn ẩn nhẫn.
Ngươi nghĩ vì sao hắn lại tạo ra Thần tộc? hắn chính là đang xây dựng thế lực riêng, hắn cũng muốn lật đổ Đấng Sáng Thế, hắn cũng muốn phản bội.”
“Không! Ngài Tổng Lãnh không thể phản bội.”
“Có gì không thể! tính mạng bị uy hiếp thì còn sợ cái gì nữa.” con mắt cười nhạo Nguyên Sa ngây thơ.
Ngồi sụp xuống đất, Nguyên Sa thất thần, nhân sinh quan đổ vỡ.
Cũng may nơi đây chỉ là rìa chiến trường, không phải lúc nào cũng xuất hiện Sinh Vật Địa Ngục, nếu không với trạng thái hắn lúc này không bị vồ chết mới là lạ.
“Đừng có thất thần như vậy! ngươi bây giờ cũng có thể đang trong tầm ngắm.”
“Ta?” Nguyên Sa không hiểu.
“Thì ngươi được Sáng Thế Chi Quang lựa chọn, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tất sát tiếp theo.”
Nguyên Sa lúc này mới sực nhớ hắn cũng tu Sáng Thế Chi Quang, phải chăng hắn cũng sẽ bị giết?
“Yên tâm đi! ngươi vẫn còn quá nhỏ bé, tu Sáng Thế Chi Quang cũng mới chỉ cất bước, Đấng Sáng Thế còn chưa để ý tới ngươi.
Ngươi bây giờ còn có lựa chọn.
Hoặc là rút lui từ bỏ quyền kế thừa Sáng Thế Chi Quang hoặc là một đường tiếp tục tiến lên: chết hay thành Sáng Thế.”
Nguyên Sa nghe đến sinh tử bản thân, hắn cưỡng ép bình tĩnh lại, lúc này cần lý trí hơn lúc nào khác, một bước sai lầm có thể dẫn đến vạn kiếp bất phục.
Trước khi đưa ra quyết định, hắn cần làm rõ một số chuyện.
“Đấng Sáng Thế vì sao không tự ra tay với Quang Minh, theo ta được kể Đấng Sáng Thế rất mạnh, không gì làm không được.”
“Không phải không muốn, mà vì không thể.”
Nguyên Sa ồ lên một tiếng, chăm chú nghe giải thích.
“Sáng tạo vũ trụ, sáng tạo vạn vật, sáng tạo quy tắc là một cái công việc vô cùng tốn hao năng lượng.
Ngươi có biết vũ trụ vẫn đang không ngừng tăng trưởng?”
Nguyên Sa lắc đầu.
“Để vũ trụ lớn mạnh và ổn định, Đấng Sáng Thế đã dùng chính bản thân năng lượng làm chất dinh dưỡng.
Ngài ấy bị dính chặt trên thiên tọa, năng lượng không ngừng tuôn ra nuôi vũ trụ, bởi vậy không thể trực tiếp ra tay.”
“Lại nói cho ngươi biết Đấng Sáng Thế chính là người đầu tiên được Sáng Thế Chi Quang lựa chọn.
Ngươi còn nhớ ta từng nói mỗi đời mỗi thế Sáng Thế Chi Quang chỉ có một người.
Khi Đấng Sáng Thế đến gần cái chết, Sáng Thế Chi Quang tự nhiên sẽ lựa chọn ra một người kế thừa.
Nhưng mà ngồi lâu trên ngai vàng, ai có thể từ bỏ, bởi vậy Đấng Sáng Thế giết Quang Minh và giết tất cả những ai tu luyện Sáng Thế Chi Quang.”
Nguyên Sa nghe tới đây xanh cả mặt, nếu như Đấng Sáng Thế muốn giết hắn, hắn làm sao ngăn cản, chỉ có ngoan ngoãn đưa đầu ra cho người ta lấy.
“Ngươi biết như vậy còn bắt ta tu luyện Sáng Thế Chi Quang?!” Nguyên Sa trách móc.
“Ha, ha, ha… ta bắt ngươi tu luyện Sáng Thế Chi Quang sao? Sai! là Sáng Thế Chi Quang lựa chọn ngươi, ta chỉ giúp ngươi tăng tốc tu luyện.
Nhưng nếu ngươi không muốn cũng không sao, ta có thể giúp ngươi chối bỏ Sáng Thế Chi Quang.
Vậy thì tiếp theo ngươi chấp nhận cuộc sống tầm thường đi, để người ta đè đầu cưỡi cổ, suốt đời cũng không ngẩng mặt lên được.
Hồng nhan tri kỷ của ngươi cũng sẽ bị người ta cướp mắt.
Ngươi lúc đó chỉ có thể rúc một góc nhìn Dạ Tuyết bị chà đạp.”
Nghe đến tên Dạ Tuyết, trong lòng Nguyên Sa lục dục sôi trào, kích thích hắn đấu trí.
Nguyên Sa siết chặt tay, tưởng tượng cảnh Tôn Kỳ ôm ấp Dạ Tuyết, chà đạp nàng, Tôn Kỳ nụ cười kinh tởm ngoác tới mang tai, nàng hai dòng nước mắt cầu cứu hắn nhưng mà hắn bất lực không thể làm gì.
“Không! ta không thể để chuyện đó xảy ra!” Nguyên Sa gầm thét trong lòng.
“Không vì chính mình cũng phải vì Dạ Tuyết.
Ta không cho phép bất kỳ ai ủy khuất nàng.
Ta dù cho có nhận vạn đao phanh thây cũng không thể để nàng rơi xuống một sợi tóc.”
Nguyên Sa trong lòng đã có quyết định, hắn phải đấu với trời với đất với thần trung chi thần, không cầu vô địch, chỉ cần một nụ cười của hồng nhan.
Đây chính là yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân điển hình trong tạp văn.
Nguyên Sa nắm chặt tay, ánh mắt nhìn trời, mây trắng hiện lên hình bóng nàng, hắn nhớ nàng, chắc là lúc này nàng cũng đang nhớ hắn.
Dạ Tuyết chắc mà biết được Nguyên Sa ý nghĩ sẽ thấy mắc ói, ngươi là ai nha, ta không biết, ta có cần thiết phải biết ngươi không?
Hắt xì!!!!! Dạ Tuyết trong phòng tu luyện đột nhiên thấy ngứa mũi, khịt khịt vài tiếng, lẩm bẩm:
“Có ai đang nguyền rủa ta sao?”
Nghĩ nghĩ, Dạ Tuyết lấy ra một cái trận bàn, bắt liên lạc với Thanh Thiên.
Dạ Tuyết đang tại Thủy Tinh, Thanh Thiên tại đệ lục đảo, thẻ điểm là không thể nào liên lạc, chỉ có siêu cấp trận bàn mới có thể liên tinh truyền tin.
“Có chuyện gì sao?” bên kia giọng nói Thanh Thiên vang lên.
“Sư tôn, học trò nhớ sư tôn nên hỏi thăm người có khỏe không?” Dạ Tuyết nũng nịu.
“Có gì nói thẳng, đừng học theo thói xấu của tên kia.” Thanh Thiên mắng nhỏ.
Dạ Tuyết cười hì hì.
“Sư tôn, người có biết hắn đang làm cái gì?”
“Không rõ hình như hắn đang tập luyện khí.”
“Luyện khí? là luyện cái gì?”
“Con nhóc này, ta có bao nhiêu việc, làm sao lại để ý đến hắn làm cái gì.
Mà ngươi có chuyện gì, sao đột nhiên nhắc tới tên khốn đó?” Thanh Thiên nghi ngờ hỏi.
“Học trò linh cảm chợt lóe, cảm ứng ai đó đang lẩm bẩm tên mình, mà lại cảm xúc mãnh liệt.
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có tên đó là thù oán sâu nhất, không phải hắn thì là ai!?”
“Linh cảm có cảm ứng chứng tỏ thuật tiên tri của ngươi có tiến bộ.
Rất tốt!” Thanh Thiên trước tiên khen ngợi một câu.
Sau đó lại suy nghĩ một thoáng nói: “Ngươi nhắc ta mới nhớ.
Hắn hình như tụ tập một đám tu luyện nguyện lực xây dựng Tiếp Thiên Đài gì đó.
Nghe nói có thể phóng xạ năng lượng nguyện lực lên tinh không.
Nguyện lực thứ này rất kỳ lạ, liên quan đến khí vận, rất có thể hắn muốn mang đến vận xui cho ngươi.”
Thanh Thiên mặc dù nói không để ý Tôn Kỳ nhưng thực tế nàng hay là để tâm.
Nên Dạ Tuyết vừa hỏi, nàng liền xuất ra suy đoán.
Dạ Tuyết nói thêm mấy lời rồi tắt liên lạc.
Nàng hừ lạnh một tiếng, không còn nghi ngờ gì nữa, tên kia chắc chắn đang tìm cách nguyền rủa nàng, được lắm, cũng không thể bị động, nàng cũng phải làm ra một chút chuẩn bị.
...
Nhìn Nguyên Sa tỏ ra quyết tâm, con mắt cười.
Nhưng quyết tâm thì về quyết tâm, thực lực về thực lực, Nguyên Sa lo lắng nói:
“Ta thật sự có lòng tu luyện Sáng Thế Chi Quang nhưng mà chỉ sợ lực bất tòng tâm, ngay cả Quang Minh cũng bị giết, Trật Tự cũng phải ẩn nhẫn, ta không có lòng tin.
Chỉ sợ chưa kịp lớn đã bị giết chết.”
Nguyên Sa trong lời nói đã mất đi kính sợ với Quang Minh, Trật Tự, hắn có cảm giác mình có tư cách ngang hàng với hai vị Tổng Lãnh Thiên Thần.
Kế thừa Sáng Thế Chi Quang, hắn không có tư cách ngang hàng vậy ai có.
Con mắt cười thầm, đúng như kế hoạch, Nguyên Sa đã triệt để ngã vào cái bẫy của hắn.
“Cách thật ra là có.”
Nguyên Sa sáng mắt, chờ lắng nghe.
“Có một kiện đạo khí gọi là Ám Vô Giới, nó sẽ giúp ngươi che đậy ánh sáng của Sáng Thế Chi Quang.”
Nguyên Sa nghe thấy đạo khí cười khổ không thôi, nói đùa gì chứ! đạo khí là cỡ nào trân quý, hắn cũng chỉ mới nhìn thấy một lần đạo khí Cán Cân Công Lý, vậy mà bây giờ con mắt nói hắn cần Ám Vô Giới.
“Thầy, người có phải đang đùa học trò.” Nguyên Sa khổ sở nói.
Giọng điệu của Nguyên Sa đã thay đổi, trước đó còn xưng “ta”, “ngươi” bây giờ lại đổi thành thầy trò.
Điều đó cho thấy cái gì? không phải quá rõ rồi sao.
“Ngươi yên tâm ta đã nói ra, chắc chắn là có cách giúp ngươi lấy về tay.”
Nguyên Sa vui mừng, nếu như có một kiện đạo khí vậy thì… hắn không phải vô địch sao!
“Trước tiên ngươi cần tìm cách củng cố căn cơ.
Những thứ ta nói ngươi tìm, ngươi đã tìm được?”
“Nhanh! rất nhanh sẽ đến tay.” Nguyên Sa khẳng định.
Hắn bây giờ tâm thế đã thay đổi, tương lai của hắn phải đấu với thiên với sáng thế.
Quang Minh thất bại, Trật Tự sợ hãi lui bước nhưng hắn sẽ không! hắn bây giờ nhỏ bé không đáng chú ý nhưng tương lai hắn sẽ đứng trên tất cả.
Truyền kỳ chi lộ mở ra!
Hắn nhớ lại câu nói xưa của phụ thân: sinh mà bất phàm, lấy phong thần làm cất bước.
Nhưng xem ra phụ thân cũng không ngờ được điểm đích hắn lại là sáng thế.
Nói ra chỉ sợ phụ thân sẽ chết kiếp.
Thôi được rồi, không nói.
Giữ cho phụ thân chút mặt mũi, dù sao cũng là phong thần, lịch sử chưa có cái nào phong thần chết sững vì sợ đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...