Băng tường do Cửu Chân quân lập lên chỉ chống đỡ được hơn mười phút thì răng rắc đầy vết nứt.
Nhụy Kiều tướng quân lo lắng.
Đúng lúc này có pháo tín hiệu, quân Bắc Ngạo đã tìm được lối vào địa tâm.
Nhụy Kiều liền phát lệnh:
“Rút lui!”
Cửu Chân quân đồng loạt rút lui.
Bầy Sinh Vật Địa Ngục ầm ầm xô đổ băng tường, nhào xông lên.
“Bạo!” Nhụy Kiều quát.
Oanh, oanh, oanh… phía dưới băng tường có dấu minh văn, đồng loạt phát nổ, đánh bầy thú tan xác nhưng cũng chỉ làm chậm bước chân của bọn chúng một lát.
Lúc này, ầm ầm các pháo đài được dựng lên, mỗi cái cách nhau trăm mét, không gần cũng không xa.
Thú Vương quân sẵn sàng nghênh địch.
Cửu Chân quân chạy ngang qua.
“Không cần liều mạng!” Nhụy Kiều nhắc nhở.
“Được! ngươi đi trước, ta cầm chân bọn chúng một chút.” Man Vương lên tiếng.
Tại một khe nứt, Trần Đằng đang cho quân đổ bộ xuống.
Nhụy Kiều bay tới.
“Thế nào rồi?” Nhụy Kiều hỏi.
“Khe nứt hẹp, không thể cùng lúc đưa lượng lớn quân xuống.” Trần Đằng trả lời.
“Không còn thời gian nữa.
Nhanh chuẩn bị chiến đấu.” Nhụy Kiều nhắc.
Trần Đằng lo lắng, hắn mới đưa khoảng một trăm ngàn quân xuống, không lấy làm chắc chắn.
Cắn răng, hắn hạ lệnh:
“Đội của Chu Dị tướng quân và Mi Phương tướng quân tiếp tục xuống dưới, còn lại theo ta thủ phía trên.”
“Ta cũng cần phái một đội xuống dưới.” Nhụy Kiều lên tiếng.
“Được.” Trần Đằng nhanh chóng đồng ý.
Ngay lúc này có pháo hiệu bắn lên, thông báo quân Thú Vương rút lui, bầy thú đang tới.
Trần Đằng tính toán, chỉ có tám phút cho bọn họ lập phòng tuyến.
Hắn lập tức ra lệnh:
“Tất cả theo kế hoạch, tùy cơ ứng biến.”
Các đội liền tản ra chiếm cứ cao điểm làm pháo đài phòng thủ.
Cửu Chân quân cũng làm tương tự.
Hai nhánh quân kết hợp với nhau tác chiến.
Không bao lâu sau, quân Thú Vương cũng kéo tới, sau lưng họ là bầy thú đen kịt không thấy điểm cuối.
“Đội trưởng, ta sợ.” một tên lính run run nói.
“Im miệng, không được loạn quân tâm.” tên lính lớn tuổi hơn mắng.
“Đừng trách hắn.” Tôn Kỳ đứng dậy, đây là lúc hắn làm công tác tư tưởng.
“Ta cũng đang sợ.”
Mấy tên đội viên ngạc nhiên, không ngờ những lời này lại thốt ra từ miệng đội trưởng, không đúng lẽ thường.
“Nhưng ta hứa với các ngươi, tiến công ta sẽ là người đầu tiên, rút lui ta sẽ là người cuối cùng, nếu các ngươi thấy sợ hãy nhìn theo bóng lưng của ta.
Lúc đi ta dẫn dắt mười vị huynh đệ, lúc về sẽ không thiếu một ai.
Ta dùng tính mạng của mình đảo bảo.” Tôn Kỳ từng lời đơn giản mà hùng hồn, không có bất kỳ cái gì hoa mỹ, nhìn thẳng vào thực tế.
Tôn Kỳ chỉ bảo đảm một điều: sẽ không ai chết.
Điều này còn quan trọng hơn hứa thưởng điểm, thưởng chức vị.
Tất cả đều vô nghĩa nếu như không giữ được tính mạng.
Đám lính xúc động, Tôn Kỳ đã đánh trúng nỗi sợ sâu thẳm trong tâm bọn hắn, một nỗi sợ ai cũng có nhưng ai cũng phủ nhận: sợ chết!
Ngay lúc này, có tiếng nổ ầm ầm, quân Thần tộc va chạm với bầy Sinh Vật Địa Ngục.
“Chuẩn bị sẵn sàng!” Tôn Kỳ hét lớn.
“Sẽ không ai phải chết!”
Mười tên lính cũng hét lên hưởng ứng.
Tôn Kỳ vung chân đá cây thương cắm trên mặt đất.
Phốc, phốc, phốc… cây thương xuyên liền qua đầu mười con Sinh Vật Địa Ngục, Tôn Kỳ thân hình tùy hành, đạp đầu con thú rút ra cây thương.
“Giết!” hắn làm đúng như lời mình đã nói, xung phong lên đầu.
Đám lính hăng hái theo sau.
Sinh Vật Địa Ngục có mạnh có yếu, những con mạnh đã bị đám phong thần chặn lại, những con yếu nhất mới để chạy lọt qua đến chỗ Tôn Kỳ.
Bọn Tôn Kỳ chiếm lĩnh một mô đất cao, dễ thủ khó công, nhiệm vụ của bọn họ là giết nhiều nhất có thể, câu giờ càng lâu càng tốt, còn lại thì tùy cơ ứng biến.
Tôn Kỳ múa thương như vẽ tranh, đường thương sắc bén, mỗi lần vung lên chém xuống đều mang theo mấy cái đầu.
Hắn như chiến thần vô địch, cảm giác như hắn không hề bị áp chế, đám lính nhìn mà càng thêm tin tưởng.
Nhưng mà Sinh Vật Địa Ngục vô cùng vô tận cho dù có dũng mãnh thế nào cũng không thể trụ nổi.
Hơn hai mươi con thú đang đè lấy Tôn Kỳ, một con giữ chặt mũi thương trong bụng không cho rút ra, mấy con cắn tay, cắn vai, cắn chân hắn.
“Á!” đúng lúc này một tên hét lên, hắn bị một con thú có cánh bắt lấy kéo lên không trung.
“Đội trưởng, cứu!!” hắn lúc này chỉ có thể hy vọng vào Tôn Kỳ.
Nghe tiếng gọi, Tôn Kỳ hét lớn bộc phá sức mạnh hất tung mấy chục con thú.
Hắn không một chút suy nghĩ, cầm thương phóng lên.
Phốc! cây thương bắn nát đầu con thú, tên lính rơi xuống thầm kêu may mắn.
Nhưng ngay lúc này, khi Tôn Kỳ đã mất vũ khí, một con thú đánh lén.
“Đội trưởng, cẩn thận!” một tên vừa nhắc, tay đã ném ra một tấm minh văn.
Oanh! con thú bị nổ nát, tấm minh văn này ít nhất cũng là cấp 4, giá không thấp.
“Đa tạ!” Tôn Kỳ gật đầu, đồng thời trong tay cây đao phất một cái lấy đầu một con thú.
Tên này gật đầu đáp, thể hiện sự tương thông.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là Sinh Vật Địa Ngục, trên những điểm cao, ai cũng lâm vào khổ chiến.
Hỗn loạn, vô cùng hỗn loạn, hắn không thể trông chờ vào chi viện.
Điểm này đã không thể giữ được.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn các đội viên, nói:
“Các ngươi đi chết đi!”
Bọn họ ngỡ ngàng.
“Chúng ta phải rút lui, nhưng bầy sinh vật quá đông, ta không thể dẫn mọi người cùng đi, đây là lỗi của ta.
Mọi người chết đi còn có cơ hội sống.” Tôn Kỳ ánh mắt cắn rứt, nói từng chữ.
Bọn họ hiểu được.
“Đội trưởng, bọn ta hiểu được, là bọn ta đã kéo chân đội trưởng.”
“Chúc đội trưởng may mắn!”
“Trở về, chúng ta lại cùng ca hát ăn uống.”
Bọn họ mỉm cười hào sảng, tất cả lần lượt ngã xuống, Tôn Kỳ phất tay thu lấy thạch ấn.
Tôn Kỳ một tay cầm đao, một tay cầm khiên, hét lớn xông vào bầy thú.
Hắn một thân một mình đánh càng thoải mái.
Tôn Kỳ chém giết vô số, đã gây nên sự chú ý của bầy thú.
Bọn chúng mặc dù chỉ có ý chí hỗn loạn ham muốn giết chóc, nhưng cũng không đồng nghĩa ngu, bọn chúng vẫn có một chút linh trí.
Bầy thú tách ra, một con thú to lớn gấp ba lần những con bình thường, một cánh tay phình to như cái chùy.
Nó gầm lên như thách thức Tôn Kỳ.
Con thú khí tức hung hãn, rú lên phun đầy nước miếng, tay chùy đập xuống ầm ầm, thực lực con này cũng phải tương đương tam dực.
Tôn Kỳ chỉ nhìn nó bằng nửa con mắt, đưa tay búng một cái.
Oanh! con thú bị nổ tan xác.
Đám thú ngơ ngác: chơi vậy mà được sao?
Tôn Kỳ: sao? các ngươi cấm ta dùng minh văn sao?
Bầy thú gầm lên giận dữ.
Tôn Kỳ nhếch mép cười, hắn như sói vào bầy cừu, chém giết vô độ.
Cuối cùng bị mười con thú tương đương tam dực đuổi chối chết.
Lúc này trên cao, Lý Bôn đang chém giết mấy con thú mạnh nhất, Tôn Kỳ lớn tiếng gọi:
“Lý Bôn tướng quân!”
Lý Bôn cùi mắt nhìn xuống, thấy Tôn Kỳ đang trong vòng vây bầy thú, định cầu cứu hắn sao? lúc trước ngươi trước mặt các vị phong thần không phải hùng hổ lắm sao? vào trong quân đã lộ ra bộ mặt chuột nhắt.
Nhưng mà hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Tôn Kỳ phất tay ném đi mấy viên thạch ấn.
Lý Bôn đưa tay bắt.
Tôn Kỳ không lời giải thích đã chìm vào trong biển thú.
Mấy quả tạ này để cho Lý Bôn đi, về tình về lý hắn đều nên làm như vậy, nếu có chuyện vậy thì Lý Bôn gánh hết.
Tôn Kỳ đang hướng tới khe vực, nơi đó có chủ quân trấn giữ, đến được nơi đó áp lực sẽ giảm rất nhiều.
Hắn dù có mạnh thế nào cũng không thể vĩnh viễn chiến đấu, hắn cần nghỉ ngơi.
Tôn Kỳ thở dốc, đường còn xa lắm không? hắn không biết nữa, hắn chỉ biết dừng lại là chết.
Trên người bắt đầu xuất hiện vết thương.
Phốc! một móng vuốt chém vào bả vai, Tôn Kỳ hét lớn quay đầu vung đao chém xuống.
Choang! lưỡi đao cắm vào nửa cổ con thú thì vỡ tan, đã quá sức chịu đựng của nó.
Tôn Kỳ lập tức vung tay, một nắm minh văn bay ra.
Oanh, oanh, oanh… bầy thú nổ tan xác, tạo cho hắn một chút khoảng trống.
Tôn Kỳ lập tức lấy ra một tấm minh văn trị thương dán lên người, một tấm chứa thần khí để hấp thụ, tay xuất ra song kiếm.
Tất cả chỉ trong vòng một giây.
Một giây sau, hắn đã thấy những cái miệng đỏ ngòm lao tới.
Nhấc kiếm lên, hạ kiếm xuống.
Hắn đã lặp đi lặp lại động tác này không biết bao nhiêu lần đến khi nhìn lại trong tay chỉ còn chuôi kiếm, lưỡi kiếm đâu? đã vỡ tan từ lâu.
Ngay lúc này có kim ưng bay trên đầu, Tôn Kỳ mừng rỡ, vẫy tay gọi lớn:
“Cứu!!!”
Gào! một bầy thú bay chộp lấy kim ưng, tên Thần tộc trên lưng không ngừng huy đao chém giết.
Kim ưng bị kéo sà xuống, chưa thể thoát khỏi bầy thú bay thì đám thú ở dưới đất đã nhảy lên bắt lấy.
Trong biển quái thú, kim ưng bị xé xác phanh thây, tên Thần tộc kiên cường chống trả, lớn tiếng gọi:
“Có ai không? cứu!!!”
Tôn Kỳ lẳng lặng, ta không nghe thấy gì cả.
Tại trong một khe nứt, Tôn Kỳ đang thở dốc, kiểm tra túi đồ, chỉ còn những thứ linh tinh, những thứ dùng được hắn đều đã dùng.
Bên ngoài bầy thú vươn cánh tay cào xé vào khe nứt, lúc này bọn chúng không vào được nhưng nếu cho thêm thời gian để bọn chúng tiến hóa thích hợp với tình huống vậy thì hắn không xong rồi.
Phải làm sao đây?
Hắn lấy hết sức gào lên:
“Cứu! cứu!”
Vô vọng! bầy thú đông như kiến, ai có thể nghe được tiếng hắn? không ai cả.
“Hỏa Hỏa, nếu bây giờ ngươi dùng sức mạnh, có bị phát hiện?” Cuối cùng Tôn Kỳ chỉ có thể cầu cứu đến Hỏa Hỏa.
“Chắc chắn rồi! bọn chúng rất tinh minh.” Hỏa Hỏa trả lời.
Tôn Kỳ cười khổ, bây giờ bị phát hiện cũng đành chịu:
“Hết cách rồi, chỉ có thể để ngươi ra tay.”
“Ủa? vậy nãy giờ ngươi chật vật là thật đấy hả?”
“Ngươi thấy ta giả chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng giả cả, đã bao nhiêu lần tương tự, không phải đều là ngươi đóng kịch.”
“Này! làm bạn bao nhiêu năm rồi ngươi còn không biết lúc nào ta diễn, lúc nào là thật.”
“Ai biết đâu, tại ta thấy ngươi diễn lần nào cũng rất thật.”
“Đồng đội mà không hiểu nhau chút nào.” Tôn Kỳ mắng nhẹ, nói: “Vậy bây giờ ngươi có cách nào không?”
“Cách? không phải ở ngay dưới chân ngươi sao?”
“Nói rõ xem nào? lúc này là lúc nào ngươi còn đánh đố.”
“Thì đạo thạch dưới chân ngươi đó.”
“Đạo thạch? ta hiểu ý ngươi nhưng ta không thể nhanh chóng hấp thụ, một năm ta mới hấp thu được một tia đạo khí, ta chỉ sợ lúc đó xương cốt đã không còn.”
“Ngươi không được nhưng ta được.”
Tôn Kỳ sáng mắt vui mừng, nhưng hắn còn một điểm lo:
“Liệu có bị Vu phát hiện?”
“Yên tâm! ngươi nhỏ bé như con kiến vậy, hấp thụ nhiều lắm cũng chỉ bằng một sợi lông của hắn.
Hắn làm sao để ý.”
Tôn Kỳ được thuyết phục, không chần chừ nữa, quyết đoán đồng ý.
Vậy là thông qua Tôn Kỳ, Hỏa Hỏa hấp thụ đạo khí, nhả lại cho Tôn Kỳ năng lượng.
Tôn Kỳ mừng rỡ hấp thụ.
Hỏa Hỏa đưa mắt nháy nhìn bảy tên tiểu Hỏa Chủng như muốn nói:
“Ta nói rồi con sen này dễ lừa gạt.
Ăn khí thải của ta lại mừng như vậy.”
Đám tiểu Hỏa Chủng nhìn nó với ánh mắt sùng bái, đúng là lão đại có khác.
Tiểu Thạch thì âm thầm khắc xuống chữ viết cùng hình ảnh Hỏa Hỏa xì hơi, Tôn Kỳ hít lấy hít để.
Nó nhìn bức hình, gật đầu hài lòng, minh họa thế này đủ hiểu đi.
Tôn Kỳ chẳng mấy chốc nạp đầy năng lượng, hắn hét lớn lao ra ngoài, lấy tay làm đao, đao khí hóa hình, loạn chém lung tung.
Hắn bây giờ nhắm mắt chém cũng trúng mục tiêu.
Dùng đao khí thế này rất tốn năng lượng nhưng hắn bây giờ đã có vô cùng tận năng lượng, hắn có thể thoải mái phung phí, không cần vũ khí, tay hắn chính là vũ khí.
Tôn Kỳ thoải mái một đường xông ra ngoài, đôi khi bắt gặp thạch ấn, vũ khí, bảo vật...!đều tiện tay lấy đi.
Lúc trước không mang vì sợ gánh nặng, bây giờ trong mắt hắn tất cả đều là điểm thưởng và tài nguyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...