Những ngày tiếp theo, tỷ muội Trần Dung, Trần Kỷ thường đến phủ Tôn Kỳ chơi.
Trần Dung cùng Tôn Kỳ đàn tấu, trao đổi đàn nghệ, Trần Kỷ thì tham quan hậu phủ.
Lúc ra về Trần Kỷ cồng kềnh mà đi, Trần Dung xấu hổ che mặt, không còn cách nào khác, nàng bị lý lẽ của tỷ tỷ thuyết phục.
Trần Kỷ còn hận không thể một lần dọn sạch vườn gà của hắn.
Thần tộc có minh văn có thể thu nhỏ, bảo tồn những vật sống nhưng khá phức tạp nàng chưa học được.
Còn mua? nàng không nghĩ tới, giá quá đắt.
Nếu không theo nghề khống thú, mua làm gì! Vậy là nàng cứ phải tới tới lui lui, một ngày có khi đến mấy lần.
Dạ Tuyết nhận ra việc mình làm đã đi quá giới hạn, khiến cho một bộ phận Thần tộc nháo nhào.
Nàng quyết định kết lại sự việc.
Mọi việc từ từ lắng xuống.
Trần Kỷ tiếc hùi hụi, trong phủ Tôn Kỳ vẫn còn bầy gà mới lớn a, còn chưa kịp bắt.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, Tôn Kỳ an tâm tu luyện, ngoài đàn hắn còn học thêm các loại đao, thương, kiếm, kích… hội họa, kiến trúc, lịch sử, nhân chủng học, toán học… Loại nào hắn cũng muốn học mà lại học phi thường nhanh, phi thường sâu.
Một phần là nhờ bản thân Thần tộc chỉ số thông minh rất cao, một phần là Tôn Kỳ kinh nghiệm phong phú, hắn có thể so sánh đối chiếu với gì đã biết để hiểu vấn đề một cách sâu sắc hơn.
Năm năm thời gian, hắn học được vô số điều.
Một ngày nọ, A Hoàng và A Tú đến tìm hắn.
“Có việc gì sao?” Tôn Kỳ thấy bọn họ bẽn lẽn có việc muốn nói nhưng lại không dám lên tiếng thì chủ động hỏi chuyện.
A Hoàng lấy hết can đảm, ngập ngừng nói:
“Hôm qua bọn tiểu nhân nghe báo, mẹ của bọn tiểu nhân bệnh nặng, muốn gặp bọn tiểu nhân lần cuối.
Nên là...”
“Các ngươi muốn xin phép về Phàm giới?” Tôn Kỳ đoán ý hỏi.
“Vâng! nhưng Thần tử yên tâm...” A Hoàng vội nói: “Chỉ một người trong bọn tiểu nhân về, mọi chuyện bọn tiểu nhân sẽ chu toàn trước khi đi.”
Thì ra bọn họ lo lắng không đủ người phục vụ khiến hắn không vui.
Trong lòng bọn họ Thần tộc đúng là chí cao vô thượng, ngay cả mẹ mất cũng không phải ưu tiên số 1, chỉ sợ hắn nói một câu không, bọn họ cũng không dám nói lại một lần nữa.
“Được! ta cùng các ngươi đi Phàm giới.” Tôn Kỳ ôn tồn nói.
“Đa tạ Thần tử...” A Hoàng cúi đầu nhưng chợt nhận ra khác thường, trợn mắt sửng sốt hỏi lại: “Thần tử muốn cùng đi Phàm giới?”
“Có vấn đề sao?”
“Không, nhưng mà thân phận ngài cao quý, sợ không thích chốn nhân gian.
Phàm giới thiếu thốn, sợ ngài không quen.”
“Các ngươi sợ hơi nhiều rồi!” Tôn Kỳ mỉm cười.
“Ta đã quyết định, cứ như vậy mà làm.
Các ngươi đi chuẩn bị đi, chúng ta sẽ lên đường ngay.”
“Vâng!” A Hoàng và A Tú gật đầu nhanh chóng làm việc, vốn dĩ không chắc sẽ được cho phép trở về Phàm giới, một người được về cũng đã là may mắn nhưng nay cả hai đều được, bọn họ không vui mừng sao được.
Bọn họ đi chuẩn bị, bản thân thì qua loa mấy bộ đồ, chủ yếu vẫn là chuẩn bị cho Tôn Kỳ, sợ Thần tử không quen cuộc sống nơi phàm trần.
Kết quả là trên xe ngựa chất mấy rương đồ lớn.
Tôn Kỳ nhìn mà cười khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không, như là việc phải có.
Bọn họ ngồi trên xe ngựa đi ra khỏi nhất đảo trùng thiên, trên đường đi A Hoàng, A Tú tâm trạng lo lắng, hồi hộp nhưng vẫn cố gắng chu toàn việc hầu hạ Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bồi hồi.
Không biết Nhân tộc tại Thần giới cuộc sống thế nào?
Tới biên giới, có hai cột đá lăng trụ tứ giác lớn, nhọn dần khi lên đỉnh, bốn mặt có khắc các loại hoa văn, ấn ký.
Nơi đây không có người canh gác.
Tôn Kỳ tại trước cột đá giơ lên thẻ định danh.
Trụ đá hoa văn sáng lên, một sợi thần khí đi vào trong tấm thẻ.
Một thoáng kiểm tra, trụ đá phát ra âm thanh:
— QUẢNG CÁO —
“Đi đâu?”
“Phàm giới, khu 8.” Tôn Kỳ lớn tiếng nói.
Đây là địa chỉ A Tú nói cho hắn biết.
Hai trụ đá phát ra tiếng ong, ong… hoa văn sáng rực, một hoàng kim đại lộ xuất hiện.
Tôn Kỳ theo thiên lộ đi xuống Phàm giới.
Phàm giới chia thành 32 khu, mỗi khu có một tòa Thông Thiên Tháp.
Thông Thiên Tháp là trung tâm của mọi hoạt động quan trọng của con người như tế tự, cầu Thần, hành hương, là đường lên Thần giới… Bên trong mỗi Thông Thiên Tháp có một đến một vài tượng thần, hương khói lúc nào cũng nghi ngút, thờ tụng không ngừng.
Thông Thiên Tháp khu thứ 8 đột nhiên hào quang tỏa sáng, mấy vị trông coi tháp nhất thời ngây dại nhưng rất nhanh phản ứng, gõ lên tiếng chuông, có tên lớn tiếng vừa chạy vừa cuồng hô:
“Thần giá lâm! Thần giá lâm! tất cả dừng mọi công việc nhanh chóng cung nghênh!”
Mọi người nghe tiếng hô vội vã chạy tới Thông Thiên Tháp, ngoan ngoãn xếp hai hàng bên ngoài.
Có mấy vị lão giả, là chức sắc cao nhất, quần áo hoa mỹ hơn hẳn dân thường bước lên phía trước chủ trì đại lễ nghênh Thần.
Thông Thiên Tháp tỏa sáng rực rỡ, trên trời cao, hoàng kim đại lộ hiện ra nối liền với Thông Thiên Tháp, một chiếc xe ngựa từ từ chạy xuống.
Mấy vị chức sắc dẫn đầu Nhân tộc, lớn tiếng hô:
“Cung nghênh Thần giá lâm! Cung nghênh Thần giá lâm!”
Chiếc xe ngựa đáp xuống mặt đất, Nhân tộc toàn bộ quỳ sụp thành kính, liên tục tung hoa tươi, đốt trầm hương.
A Hoàng đỡ tay Tôn Kỳ bước ra khỏi xe, một tên Nhân tộc vội vàng chạy tới quỳ sụp xuống để Tôn Kỳ bước lên lưng đi xuống.
Tôn Kỳ hơi khựng lại, nhưng rồi cũng làm theo lễ nghi.
Lại có mấy tên trải thảm hoa để Tôn Kỳ đặt chân.
Một vị lão giả, là lãnh đạo khu 8, khúm núm tới trước Tôn Kỳ, nói:
“Cung nghênh Thần tử! không biết ngài hạ phàm có việc gì cần dặn dò?”
“Dạo chơi một vòng, tìm hiểu nhân gian.” Tôn Kỳ đưa mắt nhìn quanh, lơ đãng trả lời.
Đám chức sắc nghe mà hơi bất ngờ, nhưng cũng không dám hỏi, lại nói:
“Không biết Thần tử, có cần bọn hạ nhân làm gì?”
“Không cần! các ngươi cứ bình thường sinh hoạt.
Giải tán mọi người đi.” Tôn Kỳ phất tay nói.
“Vâng, vâng...” trưởng lão vâng dạ, sau đó phất tay cho mọi người giải tán.
Lão gọi tới một chàng trai, sau đó nói: “Thần tử, đây là con trai hạ nhân, xin cho nó đi theo Thần tử, Thần tử có việc xin cứ nói với nó.”
“Được!” Tôn Kỳ gật đầu.
Lão già và cậu con trai mừng húm, cậu con trai nhanh chóng tiến lên đứng sau lưng bên trái Tôn Kỳ, đẩy A Hoàng và A Tú lệch qua phải.
— QUẢNG CÁO —
Tại Phàm giới, có một nghề đặc biệt, không phải làm gì cả, nhưng vẫn cao cao tại thượng, để người khác phải cúi đầu, đó là làm chức sắc, phụ trách Thông Thiên Tháp.
Đứng đầu các chức sắc là Tế Tư, tiếp theo là Phó Tế, sau đó là Kinh Sư, ngoài ra còn có Hội Kỷ Lão, bọn họ phụ trách bỏ phiếu bầu chức vị Tế Tư, Phó Tế.
Nói tóm lại Thần tộc tạo dựng cơ chế lãnh đạo cho Nhân tộc khá rắc rối, đan xen, các bên kiềm chế lẫn nhau.
Vị Tế Tư vì muốn con trai nối nghiệp nên đã để con trai theo Tôn Kỳ làm chân chạy.
Mấy vị lão giả bên cạnh trong lòng thầm mắng: lão hồ ly.
“Tiểu nhân tên là Hồi, rất vinh hạnh được phục vụ ngài.
Thần tử, không biết ngài muốn đi ngựa, đi xe hay đi bộ?” tên con trai này tỏ ra lanh lợi.
“Đi xe đi.” Tôn Kỳ đơn giản nói.
“Vâng!” hắn phất tay, một chiếc xe ngựa xa hoa được đưa lên.
Hắn ngồi lên chỗ đánh xe, nói: “Phàm giới đường xá gập ghềnh không so được với Thần giới, dùng xe này sẽ êm hơn.”
Bọn họ lên xe.
Theo sự chỉ dẫn của A Hoàng, chiếc xe lái đến nhà nàng.
Tôn Kỳ nhìn ra cửa sổ, Nhân tộc tại Phàm giới cuộc sống có vẻ tốt hơn, sung túc hơn những nơi hắn đã từng đi qua.
Quy mô mỗi khu vô cùng lớn, diện tích có thể gấp năm, gấp mười nhất đảo trùng thiên, dân số từ 80 đến 100 triệu, tương đương với cả dân số Thần tộc.
Thông Thiên Tháp là trung tâm, nhà cửa xây xung quanh, càng gần Thông Thiên Tháp, địa vị càng cao.
Nhà cửa chủ yếu là nhà lá, giàu hơn thì bằng bùn đất nung, giàu nhất là từ đá.
Tất cả các nhà đều là nhà trệt, không được xây quá 1 tầng.
Tất nhiên cũng có người nghèo đến mức không có nhà để ở, phải vào trong rừng núi sống.
Xe ngựa đưa bọn họ đến một ngôi nhà lá vùng ven.
Xe ngựa dừng trước nhà, hàng xóm tò mò trố mắt nhìn, có thể dùng xe ngựa chắc chắn là nhân vật quan trọng.
A Hoàng, A Tú bước xuống xe.
“Kia có phải A Hoàng và A Tú?” mấy bà hàng xóm bắt đầu túm tụm tám chuyện.
“Mấy năm trước nghe nói đi thi tuyển làm hạ Thần.”
“Hai đứa nó là bị đuổi về sao?”
“Không giống lắm! bị đuổi về sao có được xe ngựa xa hoa thế này.”
“Năm năm trước có nhiều người từ Thần giới hạ phàm thu mua gà, cũng không như vậy xa hoa.”
Tôn Kỳ bước xuống xe.
“Nhìn! vị kia là...”
“Thần tử! trời ơi là Thần tử.”
“Lần đầu tiên trong đời ta gặp một vị Thần tử.”
Đám người đồng loạt quỳ gối dập đầu.
Tôn Kỳ nhìn bọn họ, phất tay cho miễn lễ.
Sau đó hắn cùng A Hoàng, A Tú vào trong nhà, Hồi ở ngoài coi xe.
— QUẢNG CÁO —
Trong nhà chỉ có đơn sơ một chiếc giường, một bộ bàn ghế cũ kỹ, chân cập kênh, nhà tranh vách lá, nhiều nơi thủng dột, gió luồn cửa trước ra cửa sau.
Trên giường một người phụ nữ trung niên nằm thở hắt hấp hối.
A Hoàng và A Tú vội chạy lại bên giường, ôm mẹ khóc thút thít.
Người mẹ cũng thật bất ngờ khi hai đứa con gái trở về.
Bà cứ nghĩ nhờ người báo tin một cái mà thôi, cũng không mong gì nhiều, có khi tin tới tai hai con thì bà đã đi lâu rồi.
Biết được cùng về còn có Tôn Kỳ, bà lật đật dùng hết sức còn lại bật dậy quỳ nghênh đón nhưng Tôn Kỳ phất tay cho miễn lễ.
Hắn nhìn ra người phụ nữ này bị sốt rét, một căn bệnh phổ biến ở Phàm giới, giết rất nhiều người.
Hắn có thể một cái búng tay cứu người phụ nữ này, nhưng hắn không làm.
Giờ của hắn chưa đến.
Tôn Kỳ để lại A Hoàng và A Tú, cho ba mẹ con bọn họ có thời gian riêng với nhau.
Hắn lên xe ngựa tiếp tục tham quan.
Những cánh đồng xanh mát, những vườn trái cây trĩu quả, những khu chăn nuôi lớn… Hồi vừa chỉ vừa tự hào.
Những thứ này đều là để tiến dâng Thần tộc.
Đặc biệt khu 8 có một đặc sản mà không khu nào có, rất được Thần tộc yêu thích, chính là trái vải.
Tôn Kỳ đã từng thưởng thức qua, thật sự rất tuyệt, trong số tất cả những loại trái cây phàm giới, vải có thể xếp vào trong hàng đầu.
Đi đến một khu chợ đông đúc, Tôn Kỳ để lại xe ngựa xuống đi bộ.
Mặc dù không gióng trống khua chiêng nhưng nhìn thấy hắn, mọi người nhận ra ngay là Thần tộc.
So với con người thì Thần tộc quá đẹp, quá xuất chúng.
Tất cả mọi người quỳ rạp xuống không dám ngẩng đầu.
Tôn Kỳ cho bọn họ miễn lễ, cứ như bình thường sinh hoạt.
Tất nhiên bọn họ không thể nào bình thường sinh hoạt được.
Tôn Kỳ bước tới một gian hàng, cầm lên một chiếc vỏ sò hỏi:
“Đây là cái gì?”
“Thưa Thần tử, đây là vỏ sò lấy từ Đông Hải, là vật dùng trao đổi hàng hóa.” Hồi nhanh chóng trả lời.
Tôn Kỳ gật đầu, vỏ sò cũng giống như điểm của Thần tộc vậy.
“Các ngươi có thể tới Đông Hải lấy vỏ sò sao?”
Thần giới phía tây cách Đông Hải xa xôi vạn dặm, Nhân tộc là không thể nào tới Đông Hải.
“Bẩm Thần tử, tất nhiên là không ạ! đây là do Thần tộc phát cho.
Mỗi lần dâng đồ lên Thần tộc như trái vải, gạo, gà, vịt… hoặc phục vụ Thần tộc như A Hoàng, A Tú thì được trả công bằng vỏ sò.
Sau đó Nhân tộc lại dùng vỏ sò giao dịch với nhau.”
A Hoàng, A Tú phục vụ hắn thì ra cũng được trả lương, hắn không biết điều này vì hắn có bao giờ trả đâu.
Thần tộc có một bộ phụ trách việc này.
Tôn Kỳ gật đầu, thì ra là vậy, đây là công bằng kiểu Thần tộc.
Thần tộc có thể tùy tiện tới Đông Hải nhặt vỏ sò, lại dùng thứ vô giá trị này trả cho công sức của con người, đây là một kiểu khống chế rất tinh vi.
Không giống với Ma tộc và Yêu tộc, Thần tộc dùng phương pháp cây gậy và củ cà rốt đối với Nhân tộc, khiến Nhân tộc cam tâm tình nguyện phục vụ Thần tộc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...