Một cánh rừng xanh ngát bất tận, nổi bật tại trung tâm là một cây đại thụ.
Đại thụ chống lên bầu trời, bóng cây che trở cho vạn sinh linh, trong mắt đám sinh linh phía dưới, đại thụ chính là trời của bọn hắn.
Tôn Kỳ đạp gió cưỡi mây, đường đường chính chính đi vào lãnh thổ đối phương, khí tức tràn lan bừa bãi không chút kiêng nể, khi cách đại thụ trăm dặm thì bị nhận ra.
“Huyết Ngục Ma Thánh, thuộc hạ của ngươi vô duyên vô cớ xâm phạm lãnh thổ của ta, ta nể mặt ngươi, không tuyệt sát bọn chúng. Ngươi còn đến đây làm gì?” Cành cây rung rinh phát ra âm thanh.
Đám linh sinh phía dưới đại thụ rung động, hoàng của bọn hắn là thụ yêu thành hoàng, bình thường sống... như một cái cây, lặng yên che chở cho bọn hắn, cả đời bọn hắn cũng chẳng mấy khi nghe ngài mở lời mấy lần.
Hôm nay, Phồ Tang Hoàng lại lên tiếng, phải chăng là có đại sự? nghe ý tứ trong lời ngài thì kẻ đến không thiện.
Không để bọn hắn chờ lâu, Tôn Kỳ đã thình lình xuất hiện, đứng trên đầu đại thụ đưa mắt nhìn xuống, cười nói:
“Ta đến làm gì? Ngươi còn không đoán ra!”
“Chỉ là thuộc hạ va chạm, ngươi cần gì phải hùng hổ. Ta cũng chỉ giữ phần đất của mình, không giết hết bọn chúng đã là quá nể mặt.” Phồ Tang Hoàng lạnh nhạt, không kiêu không ti nói.
“Buồn cười, lãnh thổ ngươi nằm bên cạnh ta, đây chính là tội, đầy đủ lý do ta giết ngươi.” Tôn Kỳ ngang tàng cười nói: “Tất nhiên, nếu ngươi quy phục, ta sẽ tha cho ngươi.”
“Hừ, ngông cuồng!” Phồ Tang Hoàng hừ lạnh, đến mức độ này thì không nhịn được nữa.
Hắn không muốn gây chiến với Yêu Hoàng khác, chỉ cần giữ được mảnh đất nhà mình, những chuyện khác hắn không quan tâm, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Huyết Ngục muốn chiến vậy thì chiến thôi!
Yêu giới chính là như vậy, nói ít một lời có thêm một chút sức đánh nhau.
Tôn Kỳ đưa tay làm đao, khuấy đảo phong vân.
Trên trời cao, phong vân xoay tròn theo chiều tay của hắn, mây trắng hóa huyết sắc, cuồng phong rít gào như tiếng oan hồn.
Phong vân hội tụ, huyết đao vắt ngang bầu trời, Tôn Kỳ đưa tay hạ xuống, đao cũng theo đó mà hạ.
Huyết đao cắt ngang thiên địa. Đao hạ, chúng sinh diệt.
Vô số sinh linh phía dưới nhìn lên đao này, sắc mặt trắng bệch, tay chân cứng ngắc không chạy nổi, cảm giác như dù có chạy đến cùng trời cuối đất cũng không thể thoát được đao này.
Phồ Tang Hoàng không dám khinh thường, cành lá rung rinh, từng giọt sương bay trong gió phản chiếu ánh sáng giống như những viên ngọc bích, hoàn hảo vô khuyết.
Một lồng ánh sáng được dựng lên, che chở cho vạn vật phía dưới.
Tất cả sinh linh chợt cảm thấy tường hòa, lo lắng sợ hãi bị xua tan, tâm trí thanh minh, trong lòng hướng tới.
Oanh! huyết đao đánh vào lồng ánh sáng. Khí lãng càn quét thiên địa mây trời bị đánh tan tác, nhưng các sinh linh phía dưới vẫn bình yên vô sự. Bọn chúng nhìn thấy cảnh này mà lòng run lên. Cũng may được lồng ánh sáng bảo vệ.
Sau tiếng nổ lớn va chạm, là tiếng răng rắc đứt gãy.
Huyết đao xuất hiện đầy vết nứt, sau đó… xoảng! huyết đao vỡ vụn, trở lại thành mây gió phiêu tán.
Lồng ánh sáng cũng không lành lạnh, từng vết nứt trải dài như mạng nhện cảm giác như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
“Cũng có chút bản lĩnh.” Tôn Kỳ nhìn xuống cười nói, có chút thưởng thức.
“Đã biết như vậy, sao còn không lui?” Phồ Tang Hoàng vẫn muốn khuyên một lời, hắn thực sự chỉ muốn yên bình không muốn chiến.
“Vậy thì phải xem ngươi chịu được bao nhiêu đao?” Tôn Kỳ chẳng coi ra gì tiếp tục tụ đao thế.
“Ta có thể làm thế này cả ngày!” Phồ Tang Hoàng cũng không phải dạng tầm thường, hắn vừa dứt lời, cành lá rung rinh, giọt sương bay lên nhanh chóng bổ khuyết lại toàn bộ lồng ánh sáng. Hắn đúng là không nói đùa, hắn còn rất nhiều dư lực để duy trì lồng ánh sáng.
Tôn Kỳ cười lạnh, ngươi cho rằng ta chỉ có thế này!?
Lại một thanh huyết đao hoành ngang trời chém xuống, lồng bảo vệ rách toạc lung lay muốn sụp đổ, huyết đao cũng vỡ vụn thành những mảnh nhỏ.
Phồ Tang Hoàng vận yêu khí muốn bổ khuyết lồng bảo vệ, nhưng Tôn Kỳ sẽ không cho hắn cơ hội đấy.
Oanh! Một huyết luân theo sau giáng xuống.
Lồng bảo vệ vốn đã mỏng mảnh như tờ giấy bị huyết luân dễ dàng xé rách. Huyết luân thuận thế trực tiếp giáng lên đại thụ.
Phồ Tang Hoàng kinh ngạc pha chút hoảng loạn, hắn là thụ yêu thành hoàng, dựa vào thời gian chồng chất tăng lên tu vi, khả năng thực chiến của hắn so ra kém các Yêu Hoàng khác. Một chút phản ứng không kịp dẫn đến sụp đổ.
“Nhanh chóng thoát thân!” trong lúc nguy nan, Phồ Tang Hoàng vẫn nghĩ đến đám sinh linh dưới bóng của hắn, ra lệnh cho bọn chúng nhanh chóng rút lui. Còn hắn, một cành đại thụ hoành ngang đỡ lại huyết luân.
Oanh! huyết luân bị chặn lại, nhưng chưa phải là kết thúc, sóng chấn động tàn phá bừa bãi, đám sinh linh sống trên đại thụ bị nổ tung thành huyết vụ.
Huyết nhục thấm đẫm một mảng cành lá, máu tươi tong tong nhỏ xuống đất khiến cho đám sinh vật nhỏ sợ mất mật. Không còn dám suy nghĩ nhiều, tất cả đều cắm đầu chạy.
“Ngươi thật độc ác, cả những sinh linh nhỏ bé không sức chống cự ngươi cũng không tha.” Phồ Tang Hoàng nổi giận, mắng chửi Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ nhún vai làm như không quan trọng. Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Đây là thường tình.
Thấy bọn hắn đánh nhau, còn không chịu chạy, đứng đấy mà xem. Chết không đáng tiếc!
Cũng không thể hoàn toàn trách bọn chúng, bọn chúng sống dưới sự che chở của đại thụ từ đời này qua đời khác, cuộc sống vô cùng yên bình, đại thụ cho bọn hắn thức ăn, nước uống, chỗ ở, mọi thứ bọn chúng cần. Thậm chí là thiên tài địa bảo.
Thỉnh thoảng đại thụ còn tiết ra dịch nhựa, bên trong chứa yêu khí nồng đậm, chỉ kém một chút so với yêu hạch, nhưng quan trọng là dịch nhựa có rất nhiều, chỉ cần thu lượm không cần phải giết chóc để thu yêu hạch. Dịch nhựa này chính là yêu hạch đối với đám sinh linh sống quanh đại thụ.
Ngoài ra còn có cành lá, trái cây, bông hoa, hạt, rễ, vỏ… đều là bảo vật.
Dù sao đại thụ cũng là Yêu Hoàng, các bộ phận trên người Yêu Hoàng tất nhiên không phải bình thường.
Quan trọng nhất là vị Yêu Hoàng này rất dễ tính, cho bọn chúng tùy ý thu hoạch, chỉ cần không làm quá đáng đều không có việc gì.
Với nhiều Yêu tộc đây chính là thiên đường.
Đã từ rất lâu rồi bọn chúng chưa biết chiến tranh là gì? nên việc Tôn Kỳ xuất hiện bất thiện khiến bọn chúng tò mò nhiều hơn là lo lắng sợ hãi.
Ai cũng muốn nhìn một chút sự việc. Kết quả chết một đám!
Thấy thái độ không quan trọng của Tôn Kỳ càng khiến Phồ Tang Hoàng nổi giận hơn, tất cả cành lá đều đang rung động, yêu khí bùng nổ, khí tức Yêu Hoàng hoàn toàn phóng thích.
Đám sinh linh đang ào chạy như chim vỡ tổ bị khí tức Yêu Hoàng ép sập, rất nhiều con ngất xỉu tại chỗ, có con thậm chí bị ép vỡ tim chết tươi. Đám sinh vật rơi rớt như mưa từ trên đại thụ xuống đất, tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ.
Phồ Tang Hoàng dường như đã giận quá mất khôn, hắn hoàn toàn quên mất đám sinh vật nhỏ bé xung quanh hắn không chịu được Yêu Hoàng khí tức.
Một cành đại thụ như nắm đấm vươn ra, tấn công thẳng đến Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ thấy cảnh này có chút suy nghĩ, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của hắn.
Tôn Kỳ đưa tay vẽ một vòng tròn.
Một tấm gương máu hiện lên che trước mặt hắn.
Oanh! cự thủ đập vào tấm gương.
Tấm gương không vỡ vụn như suy nghĩ của Phồ Tang Hoàng, nó chỉ rung rinh gợn sóng, lực chấn động bị hấp thụ.
Tôn Kỳ cười nhạt: “Trả lại cho ngươi!”
Hắn tiện tay vẽ một vòng tròn khác ngay bên cạnh đại thụ, lực chấn động bị chuyển dời.
Ầm, ầm, ầm… lực chấn động trực tiếp đánh vào thân đại thụ, nhưng mà chỉ như muỗi chích sắt, đại thụ không một chút rung động, chỉ có chút vỏ ngoài bị trầy xước. Chịu khổ vẫn đám sinh vật nằm ngất phía dưới cây.
Tôn Kỳ hơi nhíu mày, lực phòng ngự này cũng thật cường đại.
“Chỉ là trò vặt!” Phồ Tang Hoàng phát ra tiếng trào phúng.
Hai cự thụ vươn ra vỗ Tôn Kỳ như vỗ một con muỗi.
Ầm! tiếng nổ kinh trời, khí lãng càn quét.
Phồ Tang Hoàng từ từ mở tay.
Trống không!
Ngay lúc này, tại bên thân cây có giọng nói.
“Ta xem ngươi cứng đến mức độ nào!”
Thì ra Tôn Kỳ đã sớm tránh thoát cú vỗ của Phồ Tang Hoàng, xuất hiện ngay bên cạnh thân cây cách mặt đất mười dặm.
Hắn thu bàn tay, lấy chỉ làm kiếm. Huyết kiếm hình thành.
Phốc! lưỡi kiếm đâm vào thân cây, nhưng chỉ đâm vào được mười thước thì không thể tiến thêm.
Tôn Kỳ nhíu mày cảm thấy có chút cứng.
Không chỉ cứng mà còn rất dày, hắn vẫn chưa thể đâm xuyên qua được lớp vỏ cây.
Đây là lực lượng thời gian năm tháng chồng chất tạo nên.
Ai cũng biết thời gian, không gian là một trong những đại đạo chí tôn, nhưng có thể vận dụng, hiện thực hóa thì chẳng mấy ai làm được.
Đại thụ này là minh chứng phần nào cho sức mạnh thời gian.
Không thể gây tổn thương lớn, Tôn Kỳ lập tức biến chiêu.
Huyết kiếm lập tức hóa lỏng biến thành huyết dịch. Huyết dịch thấm vào trong thân cây, muốn ô nhiễm thân cây.
Phồ Tang Hoàng đoán được mục đích Tôn Kỳ, hắn cười lớn:
“Chỉ như muỗi chích!”
Sau đó hắn đưa tay vỗ ầm một tiếng. Tôn Kỳ đã không tại chỗ đó.
Từ trên lỗ thân cây, huyết dịch mà Tôn Kỳ chích vào bị ép chảy ra ngoài. Tôn Kỳ nhíu mày, cách này cũng không được sao.
Phồ Tang Hoàng cười lớn:
“Vô dụng! ta không có máu huyết làm sao có thể bị huyết dịch của ngươi làm cho ô nhiễm.
Huyết Ngục, ngươi không nhận ra gì sao?
Ta chính là khắc chế của ngươi. Tất cả chiêu thức thủ đoạn của ngươi đối với ta đều vô dụng.”
Tôn Kỳ không vui khi nghe lời này, nhưng cũng không thể phủ nhận, lời này chính xác.
Phồ Tang Hoàng chân thân là một cái cây, trong thân chỉ có dịch nhựa, không có huyết dịch. Tôn Kỳ dùng huyết dịch ô nhiễm hắn, nhưng huyết dịch với dịch nhựa như nước với dầu không thể hòa trộn nên huyết dịch dễ dàng bị ép ra ngoài.
Hắn cũng không thể hút huyết dịch từ vết thương giống như đã từng làm với Lộc Lực Hoàng.
Thế mạnh huyết thuộc tính của hắn coi như bị phế một nửa.
Còn lại chỉ có thể dùng hóa huyết cụ hình: huyết luân, huyết đao, gương máu… nhưng xem ra cũng không mấy tác dụng. Đúng là chỉ như muỗi chích với Phồ Tang Hoàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...