Nhân Tổ

Tên lão tổ vừa giận vừa sợ, không thể tấn công từ xa, cận thân chiến đấu cũng không được.

Hắn ra lệnh ba mươi tên Thiết Bối Nha cùng hắn phối hợp bao vây Tôn Kỳ.

Bọn chúng chạy vòng quanh, cắt chéo, nhảy lên nhảy xuống.

Vút! một tên lao tới.

Tôn Kỳ phất tay chém hắn đứt đôi.

Vút! lại một tên khác lao tới. Kết quả vẫn không khác ngoài cái chết.

Tôn Kỳ liên tục ra chém liền mấy tên, những tên còn lại chẳng tỏ ra sợ hãi, vẫn tiếp tục di chuyển theo chiến thuật.

Tôn Kỳ cũng nhanh chóng nhận ra có vấn đề, nhưng hắn lười suy đoán. Trước thực lực tuyệt đối âm mưu quỷ kế gì đều vô dụng. Hắn cũng muốn xem đám Thiết Bối Nha có thể giở trò gì.

Một thoáng sau, lại có hơn hai mươi tên Thiết Bối Nha bị giết.

Tên lão tổ dường như cảm thấy đã đủ, hắn giơ tay ra lệnh ngừng công kích.

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Rút lui đi! nếu không lát nữa ngươi muốn chạy cũng không có cơ hội.”

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn hắn, cảm thấy hứng thú, tuyệt chiêu gì lại khiến tên này tự tin thế này.

Nãy giờ giao chiến, hắn chắc chắn phải nhìn ra Tôn Kỳ rất mạnh, ít nhất cũng là đỉnh phong Yêu Tướng. Khác với hắn đỉnh phong Yêu Tướng gần đất xa trời, Tôn Kỳ còn rất trẻ nên cùng là đỉnh phong Yêu Tướng khoảng cách hai bên vẫn khá lớn.

Tôn Kỳ vẫn thong dong đứng tại chỗ, không vội không sợ.

Thấy vậy, tên lão tổ biết Tôn Kỳ định hòa giải. Hắn hừ lạnh một tiếng, đưa móng vuốt cắt ngang lòng bàn tay để máu chảy xuống.

Hắn vỗ tay xuống đất, hét lớn:

“Tổ tiên ngàn đời Thiết Bội Nha phù hộ, hôm nay con cháu mượn uy danh tổ tiên đánh giết kẻ địch.”

“Hồi Quang Tái Hưng!”


Mặt đất ầm, ầm run lên.

Cả ba ngọn núi ong, ong… phát ra những âm thanh cực trầm như tiếng cá heo.

Đám Thiết Bối Nha đôi mắt trở nên xích hồng, cảm xúc phẫn nộ, huyết mạch sôi trào. Ngược lại đám Hoàng Kim Thử cảm thấy một cỗ áp chế lực khó hiểu.

Đám Thiết Bối Nha bị Tôn Kỳ giết, máu thịt vương vãi xung quanh Tôn Kỳ. Đột nhiên máu thịt nổi bọt như nước sôi.

Ùng ục, ùng ục…

Trong đống máu, từng sợi máu ngoe nguẩy cuốn lấy các mảnh thịt. Từ từ tạo thành một con Huyết Nhục Thiết Bối Nha to lớn, ánh mắt vô hồn nhưng tỏa ra uy áp cường đại.

Là uy áp của một Yêu Vương!

Thì ra những Thiết Bối Nha vừa rồi hy sinh là có mục đích, huyết nhục của bọn chúng được dùng làm chất dẫn để triệu hồi tổ tiên.

Đám Thiết Bối Nha quỳ sụp xuống bái lạy, rưng rưng nước mắt:

“Tổ tiên hiển linh! tiêu diệt kẻ thù.”

Mặc dù bọn chúng biết đây không phải tổ tiên thật, chỉ có hình dạng nhưng mà cảm xúc vẫn vô cùng kích động.

Ngược lại, đám Hoàng Kim Thử sắc mặt tái mét. Yêu Vương xuất hiện, còn đánh cái gì nữa. Không ngờ con bài tẩy của tộc Thiết Bối Nha không phải tên lão tổ mà chính là Hồi Quang Tái Hưng.

Thiết Bối Nha tổ tiên năm xưa đúng là một Yêu Vương, tuổi trẻ hăng hái đánh ra một mảnh trời nhỏ, sau đó thành lập Thiết Bối Nha tộc.

Dùng huyết nhục triệu hồi chỉ có được ba thành thực lực của chính chủ, nhưng như vậy là đủ giải quyết Tôn Kỳ.

Tên lão tổ lúc này sắc mặt trắng bệch, miệng không ngừng lẩm bẩm chú ngữ. Hắn dùng ánh mắt tràn ngập hận thù nhìn Tôn Kỳ, nghiến răng nói:

“Là ngươi ép ta! Ngươi đi chết đi!”

“Giết!”


Tên lão tổ ra lệnh, Huyết Nhục Thiết Bối Nha như một khôi lỗi lao lên tấn công.

Tôn Kỳ vẫn lạnh nhạt, lấy tay làm đao phất chéo một cái.

Tên Huyết Nhục Thiết Bối Nha bị chém một đường từ vai xuống hông, thân thể tách rời. Nhưng không như tưởng tượng thân thể đổ sụp, từng sợi huyết nhục từ hai phần thân thể mọc ra như những con dòi cuốn lấy nhau khép lại vết thương.

Tên lão tổ cười lớn:

“Ngu ngốc! Tổ tiên bọn ta từ huyết nhục mà sinh cho dù có bị chém thành trăm ngàn mảnh cũng có thể hồi sinh nguyên vẹn. Ngươi sẽ không bao giờ giết được tổ tiên bọn ta, thứ chờ đợi ngươi chỉ có cái chết.”

“Tổ tiên vô địch! tổ tiên uy vũ!” đám Thiết Bối Nha đồng thanh hét lên tung hô.

Tôn Kỳ không thèm để ý hắn.

Huyết nhục hồi sinh? có gì đặc biệt chứ! hắn trước đó cũng đã chơi nhiều rồi.

Thứ làm hắn hứng thú chính là thuật triệu hồi. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một chủng tính kỳ lạ như vậy.

Vô tình đến đây, không ngờ lại gặp được thứ thú vị. Hắn có thêm lý do phải bắt lại bằng được đám Thiết Bối Nha.

Ngay lúc này Huyết Nhục Thiết Bối Nha lại lao tới. Tôn Kỳ đưa tay vỗ một cái.

Oanh! tên tiên tổ vỡ nát, máu thịt bay tung tóe, nhưng chưa rơi xuống đất đã nhanh chóng tụ lại. Huyết Nhục Thiết Bối Nha lại hoàn nguyên như trước, nó lại lao tới Tôn Kỳ, rồi lại bị Tôn Kỳ một vỗ đánh nát, rồi lại hoàn nguyên.

Qua ba mươi lần, huyết nhục của đám Thiết Bối Nha hy sinh trước đó đã gần hết, tên tiên tổ lực lượng giảm thấy rõ.

Tên lão tổ mặt không còn giọt máu, hắn là đỉnh phong Yêu Tướng, điều khiển một Yêu Vương đúng là quá sức. Chỉ mới qua ba mươi chiêu mà trông hắn già đi thấy rõ, cách cái chết càng gần.

Huyết Nhục Thiết Bối Nha có thể vô hạn hoàn nguyên nhưng hắn yêu khí không thể. Vậy nên tiêu hao đến lúc này, hắn bại không thể nghi ngờ.

Oanh! Huyết Nhục Thiết Bối Nha một lần nữa bị đánh tan nhưng lại chậm chạp không có hồi phục.


“Cực hạn rồi sao?” Tôn Kỳ lạnh nhạt hỏi, có hơi thất vọng.

“Ngươi… ngươi… ngươi đừng vui mừng quá sớm!” tên lão tổ vừa nói vừa thở hồng hộc: “Đừng ép yêu quá đáng! đừng ép tộc ta dùng tất cả huyết nhục liều mạng với ngươi, lúc đó cá chết lưới rách, ngươi cũng không được tốt đẹp.”

“Vậy sao các ngươi không đầu hàng đi, cần gì phải dùng tính mạng của cả tộc liều mạng với ta?” Tôn Kỳ thấy hơi lạ hỏi: “Kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh không phải rất thường tình sao? các ngươi việc gì phải phản kháng mạnh như vậy?”

Nghe lời này tên lão tổ hơi khựng lại.

Đúng như vậy a! kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh, việc gì phải phản kháng.

Nhưng ngay lập tức hắn lắc đầu, hắn không thể thuần phục Tôn Kỳ.

Hắn không thể thắng được!

Không thể thắng nhưng không đồng nghĩa với chịu thua, hắn còn một chuẩn bị cuối cùng, một sự chuẩn bị mà hắn không muốn dùng tới.

Hắn hét lớn:

“Đại Lực Vương, bọn ta nguyện thuần phục!”

Đám tiểu Yêu ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì thì phương xa có tiếng cười vang động đất trời.

“Hắc, hắc… ngươi đã có lựa chọn đúng đắn, đáng lẽ ngươi nên làm như vậy từ lâu.”

Theo ngay sau tiếng cười là một con gấu xám khổng lồ, trước ngực có hai vệt lông trắng bắt chéo. Mỗi bước đi của nó khiến mặt đất rung rinh, đá sỏi nhảy múa.

Chớp mắt một cái, con gấu đã đến trước mặt tên lão tổ Thiết Bối Nha. Thân hình nó to lớn, phủ bóng lên đầu tên lão tổ.

Tên lão tổ Thiết Bối Nha nhìn như đứa trẻ khi đứng trước mặt hắn. Ngước đầu nhìn hắn, tên lão tổ run sợ, vội quỳ xuống, nói:

“Đại Vương, tộc Thiết Bối Nha nguyện thuần phục.”

Đám Thiết Bối Nha nghe vậy trong lòng đau xót, không cam tâm nhưng bất lực, không thể làm gì khác.

Bọn họ muốn yên ổn sống tiếp, nhưng thiên hạ đại loạn, ai có thể được bình yên. Bọn họ chỉ như chiếc lá bị thời đại cuốn trôi, sớm hay muộn cũng phải chọn phe mà đứng.

Không quỳ trước Đại Lực Vương cũng phải quỳ trước Tôn Kỳ.

Đại Lực Vương, bọn chúng càng tin tưởng hơn. Thực lực, uy danh đều đã được chứng minh. Còn Tôn Kỳ… không đáng tin, lại do tộc Hoàng Kim Thử mới tới, bọn hắn thuần phục có thể có kết cục tốt.


Tộc Thiết Bối Nha nằm tại giao giới địa bàn bốn vị Yêu Vương. Chưa bị đánh chiếm là do không vị Yêu Vương nào muốn lật mặt gây chiến toàn diện, tạm coi lãnh thổ Thiết Bối Nha là vùng đệm chiến tranh.

Nhưng gần đây Hoàng Kim Thử tấn công bất ngờ, Thiết Bối Nha bị thiệt hại nặng, buộc phải gọi lão tổ xuất thế.

Mặc dù đánh đuổi được ngoại xâm nhưng bọn chúng biết nguy cơ vẫn còn. Quả nhiên sau đó không lâu, cả bốn vị Yêu Vương đều phái sứ giả đến thuyết phục quy hàng.

Nói là thuyết phục nhưng thực ra là đe dọa.

Thiết Bối Nha mặc dù vẫn muốn trung lập, nhưng cuối cùng vẫn phải chọn đứng thành hàng. Điều kiện mà Đại Lực Vương đưa ra có vẻ ổn nhất, lão tổ bọn chúng đã đồng ý.

“Tuyệt chiêu này không phải chuẩn bị cho ta đi?!” Đại Lực Vương cười nói, nửa đùa nửa thật.

Tên lão tổ Thiết Bối Nha sắc mặt tái đi, nhưng rất nhanh phản ứng, trả lời:

“Đại Vương nói đùa, làm sao có thể? Bọn ta đã thề hiệu trung với Đại Vương, xin Đại Vương không cần nghi ngờ!”

Hắn đúng là định dùng chiêu Hồi Quan Tái Hưng với Đại Lực Vương, vì Đại Lực Vương thực lực mạnh nhưng tính hiếu chiến nhất trong số các Yêu Vương, gặp được Huyết Nhục Thiết Bối Nha, hắn sẽ quyết chiến đến cùng.

Thiết Bối Nha có thể dùng lực lượng toàn tộc mài chết Đại Lực Vương. Còn các vị Yêu Vương khác, rất có thể quay đầu tạm tránh mũi nhọn, đợi chủng tính mất đi sẽ quay lại tấn công.

Đám Thiết Bối Nha vận dụng Hồi Quang Tái Hưng cần có chuẩn bị, không phải cứ thích là dùng.

Đại Lực Vương ngoài mặt khô kệch, bên trong tinh tế, liếc một cái đã nhìn ra âm mưu của đám Thiết Bối Nha.

Nhưng hắn cũng không cần trực tiếp vạch mặt, Thiết Bối Nha tộc đã thuần phục, không cần đẩy nhau vào tình huống khó xử.

Hắn cũng thầm cảm ơn Tôn Kỳ, nhờ có Tôn Kỳ mà Thiết Bối Nha dứt khoát thuần phục, đồng thời thăm do ra át chủ bài của Thiết Bối Nha tộc. Hắn tự nghĩ nếu hắn bị dính chiêu này chỉ sợ cũng có chút mệt.

Tốt lắm! Tôn Kỳ đã giúp hắn làm hết, kẻ tốt như vậy trên đời còn mấy ai! Haizz, hắn thật muốn ôm hôn Tôn Kỳ.

Hắn phải trả ơn Tôn Kỳ, và cách trả ơn tốt nhất là để Tôn Kỳ ra đi một cách nhẹ nhàng, không phải chịu đau khổ quằn quại.

Nghĩ đến đây hắn nở nụ cười tươi nhìn Tôn Kỳ.

“Ngươi tên là gì? ta giúp ngươi làm cái bia mộ.”

“Huyết Ngục Ma Thánh!” Tôn Kỳ đáp.

“Tên nghe ghê quá nhỉ?! hy vọng thực lực của ngươi không quá yếu, cho ta một chút thử thách, nếu không sẽ rất chán. Vạn dặm xa xôi đích thân đến đây, đánh một trận sảng khoái để không uổng phí chuyến đi này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui