Tật Phong Điểu thiện tốc độ. Trong quân đội thường giữ chức vụ liên lạc.
Tên Tật Phong Điểu này thực lực cực mạnh, tự nhận Yêu sứ, đứng trên không trung ngạo nghễ nhìn xuống, thấy một đám Yêu Vương tụ tập, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Yêu Vương bình thường là sẽ không tụ tập như vậy, có chuyện gì sao?
Không quan trọng!
Bọn chúng tụ tập ở đây cũng đỡ cho hắn phải thông báo nhiều lần.
Tôn Kỳ nhìn hắn đôi chút đăm chiêu: Yêu tộc không phải một cái chỉnh thể thế lực, sẽ không có đại diện phát ngôn, tên Tật Phong Điểu này tự nhận Yêu sứ, chứng tỏ Yêu tộc đã thành lập liên minh.
Xem ra trước mối nguy từ sinh vật Vực Sâu, Tứ Phương Thần Thú và một đám cầm đầu các đại tộc đã nhanh chóng đạt thành nhất trí. Chuyện này không ngoài dự đoán của hắn.
Tôn Kỳ ngước mắt nhìn con chim: chán ghét! Dám đứng trên đầu ta.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay nắm lấy không khí.
Tên Tật Phong Điểu đứng hiên ngang giữa trời, thái độ ngạo mạn. Thông báo xong! không thèm nghe bọn chúng trả lời, hắn liền muốn bay đi đến tộc tiếp theo.
Nhưng khi hắn quay đầu thì chợt cảm thấy không gian đông kết, một lồng giam vô hình đang siết chặt lấy hắn.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là: đám Yêu Vương phía dưới dám ra tay với hắn.
“To gan!” Hắn quát lên một tiếng, yêu khí bùng nổ, trăm lưỡi phong nhận loạn xạ phóng ra.
Bộp… bộp… bộp… phong nhận va phải vật chắn vô hình, bị đánh tan. Tên Tật Phong Điểu sắc mặt trầm xuống, kẻ ra tay thực lực không yếu.
Hắn đưa mắt nhìn xuống đám Yêu Vương quát:
“Các ngươi dám trái Yêu tộc lệnh, muốn diệt tộc sao?!”
Đám Yêu Vương bị mắng chỉ biết cười khổ, một bên là Yêu tộc chung lệnh, một bên là Yêu Hoàng. Bọn ta có thể làm gì.
Bọn chúng cũng thực sự không hiểu tại sao Tôn Kỳ lại ra tay với Yêu sứ, hình như chỉ có một lý do là Yêu sứ dám đứng trên đầu hắn, nhưng đây là thời điểm đặc biệt, Tôn Kỳ nên đặt Yêu tộc tồn vong lên làm đầu, không nên tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Bọn chúng nhìn Tôn Kỳ thấy hắn thái độ vẫn là lạnh nhạt, không hiểu hắn đang muốn làm cái gì?
Vị Yêu Hoàng này thật khó hầu a!
Tôn Kỳ siết chặt bàn tay, tên Tật Phong Điểu lúc này mới ý thức được kẻ bên dưới muốn giết mình, hắn hét lên:
“Cha! cứu ta!”
Bốp! tên này bị bóp nát, máu thịt rơi lộp bộp.
Đám Yêu Vương thấy vậy lạnh cả xương sống. Vị này giết Yêu Vương như giết con kiến! đáng lo ở chỗ giết không lý do, đơn giản là muốn giết thì giết. Bọn hắn sợ rơi vào hoàn cảnh tương tự. Đây là thỏ chết hồ bi.
Tại xa xôi phương bắc, đột nhiên có tiếng hét phẫn nộ:
“To gan! kẻ nào dám giết con ta!”
Sóng âm chấn động, càng quét mặt đất kèm theo khí tức kinh khủng. Đám tiểu yêu đổ rạp miệng phun máu tươi. Đám Yêu Vương đầu óc quay cuồng, hơi thở nặng nhọc.
Một vị Yêu Hoàng nổi giận thật là đáng sợ!
…
Tại phương bắc 36 đỉnh, chiến trận giữa Yêu tộc và sinh vật Vực Sâu đã lan tràn xuống trung du sông Thương Lan.
Tứ Phương Thần Thú cùng đại lão các Yêu tộc đang hội họp.
Trận chiến đã qua giai đoạn cường cường quyết đấu, đỉnh cấp đấu đỉnh cấp, nếu có thể tiêu diệt đối thủ chiến tranh sẽ nhanh chóng kết thúc. Nhưng đều là đỉnh cấp chiến lực há có thể đơn giản bị giết. Hai bên đánh tới lưỡng bại câu thương, cuối cùng vì tiếc mạng, không dám liều tới cùng, đỉnh cấp hai bên đều vô hình đạt thành nhất chí, chuyển sang giai đoạn chiến tranh toàn diện.
Chiến tranh toàn diện sẽ huy động mọi nguồn lực tiến hành chiến đấu kéo dài, xem ai bị tiêu hao hết trước.
Đỉnh cấp chiến lực sẽ lui về phía sau thực hiện lãnh đạo, chỉ huy, áp trận. Binh sĩ các cấp sẽ được đưa lên chiến trường chém giết.
Trước đó là thuần túy đấu chiến lực, bây giờ còn thêm đấu trí, đấu dũng, đấu tài nguyên, đấu tinh thần…
Đám Tứ Phương Thần Thú lộ rõ vẻ mệt mỏi trên mặt, đang cùng đám đại Yêu bàn kế sách.
Bọn chúng bàn tới bàn lui, đều cảm thấy không mấy khả quan.
Phía đông đang chống Hải tộc, phía bắc Ma tộc lăm le, phía tây Thần tộc thần bí, không rõ bọn hắn ý nghĩ, có hay không trong thời khắc mấu chốt cho bọn hắn một dao. Nay lại thêm sinh vật Vực Sâu xuất hiện giữa lòng Yêu giới.
Thật là đau đầu!
Huyền Vũ đưa mắt nhìn Thông Ngôn Đại Thánh, hỏi:
“Đại Thánh! Sứ Thanh Giang thế nào rồi?”
Nghe Huyền Vũ hỏi, đám Yêu tộc cũng dồn ánh mắt về phía Thông Ngôn Đại Thánh. Trận chiến lần này vô cùng quan trọng nhưng lại không thấy Sứ Thanh Giang hiện thân, bọn chúng có chút không yên.
Không nói Sứ Thanh Giang thực lực cao cường, kinh nghiệm phong phú bao nhiêu, quan trọng nhất vẫn là thuật tiên tri.
Hiểu ý đám này, Thông Ngôn Đại Thánh tiếc nuối, nói:
“Sứ Thanh Giang đã trở về Bạch Vân Sơn. Ta trước khi đến đây có ghé qua hỏi ý kiến. Sứ Thanh Giang nói hắn còn thương trong người không thể tham chiến, nhưng vì tương lai Yêu tộc, hắn chịu thêm thương bói ra một quẻ.”
“Quẻ bói nói gì?” đám Yêu tộc tỏ ra sốt sắng.
“Hắn nói đại nạn này là hậu quả từ thời thượng cổ, sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện. Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được. Họa này tuy lớn nhưng không đến mức diệt Yêu tộc.” Thông Ngôn Đại Thánh ôn tồn thuật lại lời Sứ Thanh Giang: “Cuối cùng hắn khuyên một câu: Tam phân thiên hạ, hợp sơn cự vực.”
“Tam phân thiên hạ, hợp sơn cự vực...” đám Yêu tộc lẩm bẩm nhắc lại câu này, bọn chúng biết lời Sứ Thanh Giang tất nhiên có huyền cơ trong đó, chỉ là không biết phải giải hoặc như thế nào.
Tứ Phương Thần Thú liếc nhìn nhau, nói họa này là “hậu quả từ thời thượng cổ” có phải ý chỉ tổ tông bọn chúng năm xưa cưỡng ép mở ra phong ấn lén lút đi vào Nguyên Sơn thăm dò khiến cho phong ấn bị hao tổn, lại thêm bọn hắn đôi khi mở ra phong ấn thả Yêu tộc vào trong, dẫn đến phong ấn bị phá?
Có thể lắm!
Được rồi! chuyện này không cần nói ra!
Sứ Thanh Giang có biết chuyện này? nếu biết vậy thì tìm cơ hội thủ tiêu hắn. Bí mật này không thể bị ai biết.
Tứ Phương Thần Thú chúng ta mãi là biểu tượng vinh quang của Yêu tộc.
Tứ Phương Thần Thú nghĩ nhiều, hậu quả mà quẻ bói nói đến là hậu quả của Con Rắn làm lên. Sứ Thanh Giang cũng không biết gì, chỉ theo quẻ bói nói chuyện.
Đúng lúc này, Tật Phong Điểu tộc trưởng đột nhiên bừng bừng nổi giận, khí tức tràn lan.
“Chuyện gì?” Thanh Long nhíu mày hỏi.
“Có kẻ giết con ta. Ta vừa mới sai Tật Phong Điểu khắp nơi truyền lệnh Yêu giới chiêu quân, con ta lại bất ngờ bị giết. Kẻ ra tay hẳn là Yêu Hoàng, lại ở gần đây.” Tật Phong Điểu tộc trưởng đơn giản tường thuật, sau đó hai cánh giang rộng, yêu khí bùng nổ, đập cánh một cái, thân hình hắn biến mất tại chỗ, bay vút lên trời cao.
…
Tôn Kỳ sau khi giết xong tên Tật Phong Điêu truyền tin, ngay lập tức một luồng yêu khí cường đại phóng thích, sát khí tập trung đến chỗ hắn. Tật Phong Điêu không hổ là bộ tộc thiện tốc độ, đến rất nhanh.
Tôn Kỳ bình thản đứng dậy, đằng không bước tới, hắn không sợ chiến, thậm chí còn có chút hưng phấn, đây có thể là cái thứ hai Yêu Hoàng hắn chiến.
Theo mỗi bước chân của hắn, thân hình phóng to gấp đôi. Chẳng mấy chốc hắn khôi phục bản thể, chân đạp đại địa, đứng sừng sững giữa trời giống như một ngọn núi.
Đám Yêu Vương thấy vậy hít một hơi sâu, quả nhiên đúng như bọn hắn đoán vị này thân thể phải cao tới ngàn trượng.
Khi Tôn Kỳ triển khai toàn bộ thân hình, một bóng chim cũng xuất hiện trước mặt hắn.
“Là ngươi giết con ta!?” Tật Phong Điểu tộc trưởng chắc chín phần mười là Tôn Kỳ ra tay nhưng vẫn mở miệng hỏi một câu.
“Hắn không biết nói chuyện nên ta giết hắn.” Tôn Kỳ lạnh nhạt đáp.
Tật Phong Điểu tộc trưởng nổi giận bừng bừng, đây là cái chó gì lý do chứ?! rõ ràng là cố ý muốn giết con ta, nói nữa cũng không được gì. Không cần biết ngươi là ai! Ngươi chắc chắn phải chết.
Phốc!
Tôn Kỳ sờ ngang cổ có một vết cắt, máu tươi chảy xuống nhưng rất nhanh vết thương lành miệng, cổ họng lại hoàn hảo như ban đầu.
Thân hình Tật Phong Điểu tộc trưởng hiện ra cách đó không xa, trên cánh còn vương máu đỏ. Ngay chiêu đầu tiên đã đắc thủ, nhưng hắn chẳng thể vui được.
Phòng thủ mạnh như vậy, không thể cắt đứt cổ họng.
Năng lực hồi phục cũng mạnh không kém!
Tên này khó dây dưa.
Tên này thân hình đồ sộ, tốc độ phản ứng không nhanh, thiên phú hẳn là phòng ngự, loại hình cận chiến.
Còn hắn thiên về tốc độ, loại hình ám sát.
Trên lý thuyết, hắn khắc chế Tôn Kỳ, có thể dùng tốc độ đẩy Tôn Kỳ vào thế phòng thủ, sau đó mài chết Tôn Kỳ, vết thương nhỏ chồng chất cũng thành vết thương lớn.
Có thể là đối mặt với Tôn Kỳ hắn cảm thấy khó chơi.
Khả năng hồi phục của Tôn Kỳ, liệu hắn có thể mài chết được?!
Oanh! trong một giây hắn ngẩn ngơ suy nghĩ. Tôn Kỳ ra tay.
Một đấm hoành thiên đấm nát không gian, kéo theo một vết nứt.
Tật Phong Điểu tộc trưởng giật mình, vội vàng lay động thân hình biến mất tại chỗ, chỉ là… chậm một nhịp.
Đấm của Tôn Kỳ không trực tiếp đánh trúng hắn, nhưng vết nứt không gian quét qua, hắn bị chém một đường dài ngang lưng, hắn kêu lên một tiếng, máu tươi ào ào chảy ra.
Tôn Kỳ hừ lạnh được thế không buông. Đánh nhau với ta còn dám phân tâm, ngươi hẳn là cho rằng ta chỉ biết phòng thủ, tốc độ chậm chạp. Sai!
Ta mạnh! rất mạnh, nên ta đánh theo ý ta!
Ngươi nhanh nhưng cũng chỉ nhanh hơn Xà Hoàng một chút, mà lực đánh của ngươi lại kém xa Xà Hoàng.
Ta trước đó còn chưa quen thuộc thân thể đã có thể đánh chết Xà Hoàng, huống chi bây giờ. Một con chim nhỏ mà thôi. Dám trước mặt ta huênh hoang.
Tật Phong Điểu tộc trưởng vừa mới ổn định lại thân hình thì chợt lông vũ dựng ngược, nổi cả da gà. Một nắm đấm như cự sơn đã ngay trước mặt hắn.
Không thể né tránh, Tật Phong Điểu tộc trưởng gồng lên yêu khí, hét lớn:
“Phong Trảm...”
Răng rắc… chủng tính chưa kịp thi triển đã bị đánh vụn, Tật Phong Điểu tộc trưởng cuồng huyết bay ngược, lồng yêu khí tan nát, toàn thân ê ẩm.
Đang lúc hắn bay ngược thì bầu trời tối sầm, nhìn kỹ mới biết là cự chưởng hạ xuống che khuất bầu trời.
Tật Phong Điểu tộc trưởng sắc mặt kịch biến, sợ nhưng chưa hoảng, hắn xoay tròn thân hình, đạp không lao chếch xuống mặt đất. Nhưng ngay lập tức một chưởng khác từ dưới đất vỗ lên, đây giống như là động tác đập ruồi.
Hắn lúc này hoảng thực sự, đầu óc cấp tốc suy nghĩ tìm cách phá vây. Nhưng quá khó. Khoảng cách thực lực quá lớn, mưu kế đều vô dụng.
Đúng lúc này có một tiếng hét lớn:
“Thủ hạ lưu tình!”
Một mai rùa cực tốc xoay tròn bay thẳng tới chỗ Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ hừ lạnh, một tay thu hồi, siết thành nắm đấm.
Oanh! mai rùa và nắm đấm chạm vào nhau.
Tôn Kỳ loạng choạng lui lại, nhìn lại nắm tay, rơm rớm chảy máu.
Mai rùa bay ngược, tốc độ cực nhanh, khó mà dừng lại. Nhưng ngay lúc này có một bạch trảo vươn ra định trụ mai rùa.
Cùng lúc đó Thanh Long phất đuôi cuốn lấy Tật Phong Điểu tộc trưởng.
Tôn Kỳ giữ vững thân hình, ánh mắt băng hàn, nhìn mấy kẻ trước mặt. Tứ Phương Thần Thú!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...