Nhân Nhân nước mắt ngắn dài, tiếng nấc không ngừng, nước mũi chảy xuống cằm, xịt! một cái lại hút vào trong mũi. Nước mũi lòng thòng, thụt ra thụt vào.
“Ngươi nín đi, ta chưa làm gì ngươi mà.” Lạc Bá xoa đầu nàng an ủi.
“Ngươi sẽ ăn ta...” Nhân Nhân nói trong tiếng nấc.
“Ta sẽ không ăn ngươi.” Lạc Bá dỗ.
“Thật chứ?” Nhân Nhân ngước đôi mắt to tròn, nước mắt ướt đôi mi nhìn hắn.
“Thật!” hắn còn có thể trả lời khác được sao.
“Ngươi sẽ không làm ta đau chứ?” Nhân Nhân lại hỏi, nàng sợ bị gạt, phải hỏi cho chắc ăn.
“Ta hứa sẽ không làm ngươi đau, không làm ngươi bị thương… Được chưa!” Lạc Bá cười khổ nói.
Nhân Nhân nghe xong mới chịu ngừng khóc, nhưng mũi vẫn sụt sịt, hỏi lại:
“Ngươi hứa chứ?”
“Ta hứa!” Lạc Bá khẳng định nói.
Nhân Nhân hai tay quẹt tới quẹt lui nước mắt nước mũi, khiến mặt nó càng thêm lấm lem. Nhân Nhân nở nụ cười trong sáng: “Ngươi đã hứa thì không được nuốt lời. Mẹ ta nói hứa mà không giữ lời thì đầu sẽ mọc nấm, một cây nấm to thật to, trông sẽ rất xấu xí.” Nhân Nhân vừa nói vừa diễn tả cây nấm mọc trên đầu.
Lạc Bá cũng bị sự trong sáng của nàng ảnh hưởng, hắn nở nụ cười.
Bắt gặp nụ cười của hắn, Nhân Nhân hơi khựng lại.
“Có chuyện gì sao?” thấy Nhân Nhân đột nhiên ngừng lại, Lạc Bá mở miệng hỏi.
“Bát ca! nhìn ánh mắt của ngươi, ta đột nhiên nhớ tới bát ca của ta.” Nhân Nhân sắc mặt trở nên ảm đạm: “Ta nhớ bát ca....” vừa mới ngừng khóc, nước mắt của nàng lại trào ra.
Lạc Bá cười khổ lại phải xoa đầu nàng an ủi.
Nhân Nhân nắm lấy bàn tay hắn, bàn tay nhỏ bé của nàng chỉ vừa cầm đủ hai ngón tay của hắn, nàng nói bâng quơ:
“Lúc trước bát ca cũng hay xoa đầu ta như vậy.”
Nàng đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt trong vắt không một gợn sóng, nàng hỏi với giọng nghiêm túc:
“Bát ca có phải là ngươi không?”
Lạc Bá hơi bất ngờ với thái độ của Nhân Nhân, nhưng hắn rất bình thản, cười hỏi:
“Sao ngươi lại nghĩ ta là bát ca của ngươi?”
“Vì ngươi không giết ta? Mẹ nói: trên đời này chỉ có gia đình là thật lòng đối tốt với ngươi, còn lại đều là ngươi lừa ta gạt, bọn hắn càng tốt thì càng phải đề phòng.” Nhân Nhân khẳng định nói.
“Sao ngươi biết được không phải ta đối tốt với ngươi là chuẩn bị lợi dụng ngươi?” Lạc Bá mỉm cười hỏi.
“Vì ta chẳng có giá trị gì đáng để ngươi lợi dụng, càng không đáng mạo hiểm để cứu ta.” Nhân Nhân trả lời.
“Lạc Nguyệt Vọng Ca thì sao?” Lạc Bá cười hỏi.
Nhân Nhân lắc đầu: “Nếu Lạc Nguyệt Vọng Ca đáng giá như vậy thì các ngươi cũng chẳng bỏ bọn ta lại mà chạy trốn.”
Lạc Bá trầm ngâm, hắn thật chẳng biết phải dùng lý do gì để giải thích việc hắn cứu Nhân Nhân.
Lúc này, khóe mắt Nhân Nhân lại trào nước, miệng mếu máo nói:
“Bát ca! xin ngươi đừng trốn tránh nữa! ngươi hãy nói mình là bát ca đi?! Nhân Nhân và mẹ rất lo cho ca. Mẹ đã…, hức… hức… Nhân Nhân bây giờ chỉ còn lại một mình ca thôi! xin ca đừng… chối bỏ Nhân Nhân...”
Lạc Bá nhìn Nhân Nhân không khỏi tránh được mủi lòng, hắn cảm thấy mình nên nói ra sự thật, chẳng vì lý do lý trí nào cả:
“Nhân Nhân, bát ca của ngươi đã chết rồi.”
“Không! ngươi chính là bát ca. Tại sao bát ca lại không chịu thừa nhận? Có phải tại Nhân Nhân không ngoan không nghe lời, nên bát ca không thích Nhân Nhân nữa.” Nhân Nhân khóc lớn, nhận hết lỗi về mình.
Lạc Bá thở dài, tội cho Nhân Nhân, nàng còn chưa đủ lớn để biết được thế gian hiểm ác. Hắn an ủi nói:
“Ta không ghét ngươi, bát ca của ngươi cũng không ghét ngươi. Nhưng bát ca của ngươi thật sự đã chết. Hắn đã chết trong trận chiến tại đảo Bạch Long Vĩ.”
Nhân Nhân ngơ ngác, quẹt đi nước mắt hỏi:
“Vậy ngươi là ai?”
Lạc Bá đảo mắt một vòng, câu chuyện tiếp diễn đến mức này, hắn cũng không biết phải nói tiếp thế nào? nói thật thân phận của hắn sao? không được, thân phận hắn là tuyệt mật, không thể nói ra với bất kỳ lý do nào. Vậy thì hắn phải nói dối, nhưng nên nói dối thế nào?
Đúng lúc này, Nhân Nhân đột nhiên vỗ tay, cười nói giống như vừa phát hiện ra được điều gì đó rất lớn lao:
“Ta biết rồi! ngươi là Thế Giới Thụ Chi Diệp!”
“Thế Giới Thụ Chi Diệp?” Lạc Bá nhíu mày hỏi, hắn chưa bao giờ nghe thấy cái tên này, nên tất nhiên hắn không thể nào là Thế Giới Thụ Chi Diệp gì đó.
“Mẹ ta kể: Từ xưa thật là xưa, câu chuyện được bà kể lại cho mẹ ta, bà ta lại được nghe từ mẹ của bà, mẹ của bà lại nghe được từ mẹ của bà của bà,... nói chung là rất xưa. Lúc đó thế giới đang yên bình thì có hai viên thiên thạch lao xuống Đại Thế Giới, gây ra thảm họa diệt chủng lớn chưa từng có. Tất cả sinh linh tưởng chừng đều bị hủy diệt. Lúc này Thế Giới Thụ xuất hiện ngăn cơn sóng dữ.
Sau khi Đại Thế Giới trở lại yên bình, Thế Giới Thụ trở lại Nguyên Đảo.
Từ trong hai hố thiên thạch sinh ra hai chủng tộc mới uy hiếp đến sự tồn tại của những sinh vật bản địa. Để ngăn cản sự phá hoại của hai tộc này, Thế Giới Thụ đã rụng xuống những chiếc lá, hóa thân thành những thủ hộ giả, âm thầm bảo vệ thế giới.
Bọn hắn được gọi là Thế Giới Thụ Chi Diệp hay Thủ Hộ Diệp. Bọn hắn xâm nhập vào các tộc, sống cùng các tộc viên. Có khi bọn hắn đứng ngay bên cạnh ngươi, cùng ngươi trò chuyện vui đùa, ngươi cũng không phát hiện được bất thường. Chỉ đến khi thế giới gặp nguy hiểm, bọn hắn sẽ không do dự mà bước lên tuyến đầu trước tiên đối mặt với nguy hiểm.”
Kể xong câu chuyện Nhân Nhân chăm chú nhìn Lạc Bá, hỏi:
“Ngươi có phải Thế Giới Thụ Chi Diệp?”
Nhìn ánh mắt của Nhân Nhân, hắn chẳng thể nói khác, đây có lẽ cũng là cách giải quyết tốt, vừa được lòng Nhân Nhân vừa không phải lộ ra bí mật của hắn. Lạc Bá gật đầu.
Được Lạc Bá xác nhận, Nhân Nhân vỗ tay cười:
“Nhân Nhân biết mà! khó như vậy nhưng Nhân Nhân vẫn đoán ra được, có phải Nhân Nhân rất thông minh không?”
Nhân Nhân đưa đôi mắt to tròn nhìn hắn, Lạc Bá không thể làm gì khác ngoài mỉm cười gật đầu, sau đó nói vài lời khen ngợi. Sau một hồi vui vẻ, Nhân Nhân làm ra vẻ nghiêm túc, dáo dác ngó nghiêng như sợ có ai đang nghe lén, nhưng đang ở trong hang động thì có thể có ai chứ? sau một hồi tra xét, Nhân Nhân yên tâm, lúc này nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi tên là gì?” Hỏi xong nàng lại xua tay: “Ngươi không nói cũng không sao. Ta biết Thế Giới Thụ Chi Diệp các ngươi phải bảo mật danh tín.”
“Ta gọi là Kỳ.” Lạc Bá dứt khoát đáp.
“Kỳ trong kỳ cục sao?” Nhân Nhân nở nụ cười trong sáng, nói đùa.
Lạc Bá gõ nhẹ đầu nàng, mắng yêu:
“Là Kỳ thôi!”
Nhân Nhân ôm đầu kêu oai oái, nàng rốt cuộc đã hoàn toàn tin tưởng Lạc Bá như Lạc Bá tin tưởng nàng. Nàng trở nên thân thiện hơn.
Lạc Bá nở nụ cười, hắn cảm thấy quyết định cứu Nhân Nhân hẳn là không sai. Thấy Nhân Nhân vui vẻ trở lại, hắn mới tò mò hỏi:
“Ngươi vì sao lại lưu lạc tới tình trạng này?”
Nụ cười trên môi tắt ngấm, nét mặt ảm đạm, Nhân Nhân u sầu kể lại:
“Sau khi bát ca và phụ vương đi xa, Cao Minh bắt đầu kéo bè kết đảng, xây dựng vây cánh, lộ rõ âm mưu thôn tính huynh đệ trở thành tân Hải Vương. Các vị ca ca, tỷ tỷ khác tất nhiên không nằm im chịu chết, bọn họ cũng bắt đầu hành động. Mẹ nói: Nhân Nhân còn quá nhỏ không đủ sức hiệu triệu, cũng không có khả năng tranh đoạt. Nếu như tiếp tục lưu lại sớm muộn gì cũng bị nuốt sống, vậy là mẹ lên kế hoạch cùng Nhân Nhân bí mật trở lại nhà ngoại.
Nhưng không biết vì sao tin tức bị lọt ra ngoài, chúng ta bị một đám cường giả giấu mặt truy sát. Chúng ta vất vả chống đỡ nhưng cuối cùng vẫn không thể địch lại. Mẹ liền quyết định đưa Nhân Nhân đi trước, còn mẹ ở lại cầm chân bọn chúng. Nhân Nhân đến bây giờ cũng không biết mẹ có còn sống hay không?”
Nói đến đây nước mắt của nàng không tự chủ trào ra, hai tay ôm mặt hức hức. Lạc Bá nhẹ lau đi nước mắt trên má của nàng, đợi một lúc cho nàng bình tĩnh lại thì hỏi:
“Sau đó thì sao? làm sao ngươi lại rơi vào tay Yêu tộc?”
“Nhân Nhân được mấy tên thuộc hạ hộ tống, bọn truy sát cũng phái ra một nhóm đuổi mãi không tha, quyết bắt cho bằng được. Nhân Nhân còn nghe bọn hắn nói phải bắt sống Nhân Nhân để lấy máu tươi. Nhân Nhân lúc đó đã rất sợ hãi, thuộc hạ từng tên từng tên ngã xuống, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Nhân Nhân.
Lúc đó Nhân Nhân tưởng mình đã phải chết nhưng đột nhiên có một cái vòi rồng xuất hiện, Nhân Nhân bị vòi rồng cuốn đi, lúc tỉnh lại thì đang ở một vùng biển xa lạ. Tại đó Nhân Nhân gặp được một số Nhân Ngư tộc.
Thì ra Nhân Nhân đã bị cuốn tới một vùng biển gần bờ, do Nhân Ngư tộc thống trị. Nhân Nhân tưởng rằng mình đã thoát nạn. Nhưng chẳng được bao lâu thì biến cố lại xảy ra. Có một con sư tử màu đen rất đáng sợ xuất hiện, nó một cái chụp tay tiêu diệt hơn nửa quân đội Nhân Ngư tộc, đánh cho Nhân Ngư tộc tan tác không thể chống đỡ.
Nhân Ngư tộc chỉ có thể đầu hàng, con sư tử đen ra lệnh: bắt hết Mỹ Nhân Ngư. Nhân Nhân sau đó bị nhốt vào trong cũi giải về Yêu giới.
Trên đường đi rất nhiều Mỹ Nhân Ngư đã chết, vì chống đối, vì không hợp khí hậu, vì không hợp nước… hoặc đơn giản bị Yêu thú giết để tiêu khiển. Sau chuyến hành trình đó, bọn muội bị nhốt vào một hang động bí mật không nhìn thấy ánh mặt trời, cứ cách vài ngày sẽ được cho một viên yêu hạch để cầm cự sống.
Sau đó, bọn muội bị nhốt vào trong những xe thùng bịt kín vải đen trở đi. Cho đến hôm qua mới là lần đầu tiên được nhìn thấy bên ngoài.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...