Đám Ma Sư tộc hồi hộp chờ xem.
Ngạc Hoán vân vê viên đang trong tay, trong đầu hiện lên vô vàn suy nghĩ.
Lạc Bá nằm gần đó, hắn nhìn chăm chú viên đan, mày nhíu một cái. Viên đan này nhìn quen quen, hình như hắn đã gặp qua thì phải.
Chợt! lông mày hắn nhảy lên một cái. Hắn đã nhớ ra viên đan dược này là gì? chính là Tạo Thể Đan của hắn.
Nhưng cũng không hoàn toàn là Tạo Thể Đan, nói đúng hơn viên đan này sao chép Tạo Thể Đan, hình dáng bên ngoài, sắc vị đã được thay đổi, nhưng cốt lõi vẫn là Tạo Thể Đan.
Xem ra lúc tại Ma giới luyện đan có kẻ đã sao chép đan phương của hắn, kẻ này kiến thức, trí tuệ không tầm thường, có thể làm giống tới tám phần lại biến hóa màu sắc mùi vị thêm thu hút, nếu không phải là hắn luyện ra, hắn cũng bị lừa.
Vì hắn nhận ra đan của mình, hắn chắc chắn đan này không thể kích thích huyết mạch, khiến cho bản năng Yêu tộc sinh ra thèm muốn. Đan này đã được biến đổi, Ma tộc dùng để lừa Ma Sư Hoàng sao? hắn không chắc.
Ngạc Hoán nhìn viên đan, rồi nhìn đám Thiên Tằm, cân nhắc từng lời nói, hắn không tin đám Thiên Tằm tốt bụng khuyên hắn như vậy, nếu đan này có hại cho hắn vậy thì bọn chúng càng lên để hắn dùng đan này. Hắn chết đi rồi, không còn ai khống chế Ma Sư tộc, bọn chúng có thể thoải mái bồi dưỡng Lạc Bá thành Yêu Hoàng.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy có trá! nhất định là có trá! đám Ma Sư tộc này không ngờ lại âm hiểm như vậy, đúng là di truyền của Ma Sư Hoàng có khác, thực lực không ra gì nhưng âm hiểm có thừa.
Nghĩ đến đây, hắn khẳng định đám Ma Sư tộc muốn lừa mình. Viên đan này nếu chỉ luyện dành riêng cho Ma Sư Hoàng thì không lý gì, tất cả Yêu tộc bản năng đều thèm khát.
Ngạc Hoán nắm viên đan trong tay, chợt khóe miệng cong lên nhếch mép cười, nói:
“Các ngươi định lừa ta sao? Đan này nếu chỉ dành riêng cho Ma Sư Hoàng, không lý gì huyết mạch của ta lại cảm thấy thèm khát.”
Đám nhị thế tổ tái mặt, Thiên Tằm vội giải thích:
“Ngạc Hoán Hoàng, lời bọn ta nói toàn là sự thật, xin ngài...”
Không đợi Thiên Tằm nói hết, Ngạc Hoán đã ra tay, hắn phất tay một cái bóp lấy cổ một con sư tử.
Tại trong lễ viếng, phần lớn là Ma Sư tộc, nhưng vẫn có một phần nhỏ các yêu sư khác như Thái Doãn, Nguyệt Cơ. Bọn chúng làm dâu Ma Sư tộc, cũng coi như một bộ phận Ma Sư tộc nên được phép vào cung điện viếng xác.
Trùng hợp kẻ bị tóm là Nguyệt Cơ, nàng cố giãy giụa nhưng hoàn toàn vô vọng.
Ngạc Hoán nhếch mép cười, nói:
“Ngươi ngoan ngoãn một chút, nếu không ta mạnh tay một chút, ngươi sẽ hóa thành bãi máu.”
Nguyệt Cơ gồng lên cố không run sợ, nhưng cơ thể nàng tự động run bần bật không chịu nghe điều khiển, hàm răng va vào nhau lách cách.
“Yên lặng đi!” Lạc Bá nằm bên cạnh lạnh lùng nói, thân thể của Nguyệt Cơ lập tức cứng đờ, cơ thể của nàng thậm chí còn sợ hắn hơn sợ nàng.
Ngạc Hoán liếc mắt, hắn cảm thấy hai kẻ này có chút thú vị. Hắn đưa tay xoẹt! một cái cắt ra một đường máu trên chân Nguyệt Cơ, đưa móng vuốt dính máu lên miệng liếm, Ngạc Hoán chẹp lưỡi một cái rồi phun ra, giống như vừa nếm phải thứ khó ăn.
Hắn bóc một lớp vỏ mỏng trên viên đan rồi nhét vào miệng Nguyệt Cơ.
Đan dược vừa mới vào miệng, cơ thể Nguyệt Cơ lập tức bùng cháy, huyết mạch sôi sục, bộ lông trở nên bóng mượt đỏ tươi giống như ngọn lửa, xương khớp phát ra tiếng rắc rắc, trên thân ẩn ẩn xuất hiện hỏa hoa văn. Nguyệt Cơ thật giống như đang bước vào quá trình tiến hóa.
Nhưng chỉ được một thoáng thì dược lực hết, cơ thể nàng trở nên ảm đạm, hỏa hoa văn chưa kịp in dấu đã biến mất, màu lông cũng không còn đỏ tươi. Nguyệt Cơ nghẹo đầu sang một bên ngất đi, nàng đã hao tổn quá nhiều năng lượng.
Phốc! Ngạc Hoán móng vuốt chọc một cái vào vai, Nguyệt Cơ rên lên một tiếng nhưng vẫn không tỉnh lại. Ngạc Hoán đưa lưỡi liếm giọt máu, gật đầu:
“Quả nhiên huyết mạch có sự biến đổi, không hề có lẫn ma khí.”
Hắn đưa mắt nhìn đám nhị thế tổ.
Đám nhị thế tổ cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của Ngạc Hoán. Tuy không nói nhưng đã thừa nhận, bọn hắn đã nói dối về Cực Huyết Tâm Đan.
Ngạc Hoán nhếch mép cười, không còn nghi ngờ gì nữa suy đoán trước đó của hắn hoàn toàn đúng. Hắn vậy mà suýt nữa bị đám mèo đen này gạt.
Ngạc Hoán thẳng tay quăng Nguyệt Cơ sang một bên.
Nguyệt Cơ đập mình vào vách tường rồi bật ngược lại, miệng rên lên một tiếng khóe miệng trào máu, sau đó ngất lịm. Thái Doãn cùng Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết tới đỡ lấy. Kiểm tra một hồi, Thái Doãn thở ra một hơi, nói:
“Chỉ bị ngoại thương nhẹ, không vấn đề gì. Các ngươi yên tâm.”
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết lau nước mắt gật đầu.
Ngạc Hoán cười nhếch mép, nói:
“Các ngươi còn lời nào nữa không?”
Đám nhị thế tổ cúi đầu, Thiên Tằm nhỏ giọng cầu xin:
“Ngạc Hoán Hoàng cần gì phải ép bức tộc ta như vậy. Bọn ta đã phụng ngài làm chủ, xin để lại cho bọn ta một tia hy vọng.”
“Hy vọng!?” Ngạc Hoán há miệng ngửa mặt cười lớn: “Ta muốn các ngươi đời đời kiếp kiếp làm nô. Ta không chỉ lấy đi hy vọng của các ngươi, ta còn muốn các ngươi tuyệt vọng.”
Ngạc Hoán tâm trạng bành trướng, tinh thần hưng phấn.
“Ta sẽ để các ngươi tận mắt cảm nhận sự tuyệt vọng.”
Nói xong, Ngạc Hoán ném Cực Huyết Tâm Đan vào miệng, ực một cái nuốt xuống bụng.
Máu huyết trong người hắn sục sôi, yêu khí bừng bừng tràn ra bên ngoài cơ thể, cơ bắp căng phồng, các loại thuộc tính như nước lũ ào ào đổ vào người hắn.
Ngạc Hoán giang rộng hai tay đón lấy, ngửa mặt nhắm mắt từ từ hưởng thụ quá trình biến đổi, cơ thể hắn từ từ bay lên khỏi mặt đất lơ lửng giữa không trung.
Lấy hắn làm tâm điểm, một vòng xoáy hình thành hút lấy ngoại giới tất cả năng lượng và các thuộc tính tự nhiên.
Ngạc Hoán cảm nhận năng lượng trong người đang tăng lên một cách nhanh chóng, từng chiếc vảy tỏa ra lục quang sáng chói, thủy hoa văn ẩn hiện trên từng chiếc vảy.
Chỉ một thoáng khí tức hắn đã đạt đến mức khủng bố, tăng gấp mười lần so với lúc toàn thịnh. Khí tức tự động tỏa ra như những cơn sóng nhiệt tạt vào mặt đám Ma Sư tộc, khiến bọn chúng đông đông lùi lại.
Sắc mặt bọn chúng cực độ khó coi, Ngạc Hoán trước đó đã vô cùng mạnh, bọn chúng không thể đối phó. Bây giờ hắn lại nuốt Cực Huyết Tâm Đan, thực lực hắn đã đạt tới mức khó mà tưởng tượng được, nếu như hắn có thể tiến hóa thành công thật đúng là ngày tàn của Ma Sư tộc, vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được.
Trong Ma Sư tộc, một số tên trên nét mặt đã lộ ra sự tuyệt vọng, còn lại nét mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nhưng mà vẫn có kẻ khác biệt!
Đó là chín tên nhị thế tổ, bọn hắn nét mặt bình tĩnh, thậm chí khóe môi còn hơi cong lên một đường rất nhỏ. Giống như mọi thứ vẫn luôn trong tầm kiểm soát của bọn hắn.
Ngoài chín tên nhị thế tổ ra còn có Lạc Bá nét mặt như không vì hắn biết rõ đan này có tác dụng gì.
Tạo Thể Đan giúp cho Ma tộc tự tạo thể, thành phần quan trọng nhất của đan là các loại thảo dược có tính kích thích như kích thích tạo cơ, kích thích tạo xương, kích thích tạo huyết…
Biến cơ thể thành một cái đan lô hấp thụ tất cả năng lượng xung quanh để tạo thể. Nhưng do cơ thể có hạn, chỉ tiếp nhận được một lượng ngoại giới năng lượng nhất định, nếu vượt quá sẽ khiến năng lượng lãng phí hoặc bạo thể mà chết.
Năng lượng mà cơ thể có thể nhận vào sẽ không đủ để hoàn thành tất cả các quá trình tạo thể, nên chỉ có thể tập trung năng lượng tạo trước một bộ phận nào đó.
Cơ chế của Tạo Thể Đan là vậy, nhưng kẻ tạo ra Cực Huyết Tâm Đan chỉ chú trọng đến khả năng kích thích huyết mạch và hấp thụ năng lượng mà bỏ qua các phương diện khác. Nên đan này chắc chắn không dùng được trong thực tế.
Lạc Bá nhận định không sai.
Sau trăm tức thời gian hưởng thụ, mặt của Ngạc Hoán bắt đầu nhăn lại, hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Năng lượng ồ ạt đổ vào người hắn khiến hắn không kịp chuyển hóa năng lượng. Đám năng lượng này như những con ngựa mất cương chạy loạn xạ trong huyết mạch, cơ thịt, xương cốt…
Khuôn mặt hắn vặn vẹo tỏ rõ sự đau đớn.
Đúng lúc này chợt tất cả năng lượng ngoại giới đột ngột giảm mạnh, lúc trước ào ào như cơn lũ, bây giờ lại róc rách như dòng suối.
Điều này khiến Ngạc Hoán cảm thấy bớt đi đau đớn do năng lượng chạy loạn. Nhưng chỉ được một thoáng hắn lại cảm thấy khó chịu bứt rứt, vì dược lực vẫn không ngừng kích thích hấp thụ thêm năng lượng.
Sự bứt rứt này giống như con nghiện đến cữ bị cắt thuốc. Ngạc Hoán cào mặt đau đớn, hét lớn ra lệnh:
“Yêu hạch, tất cả các ngươi nhanh lấy ra yêu hạch.”
Thiên Tằm nhếch mép cười:
“Cần gì yêu hạch, bọn ta còn có thứ khác tốt hơn cả yêu hạch.”
Dứt lời hắn phất tay ra lệnh:
“Khởi trận!”
Đám nhị thế tổ vỗ tay xuống mặt đất, tất cả mạch xung sáng lên.
Tại trung tâm sảnh đường, một cái hố bán kính một thước sụp xuống, sau đó liên tiếp các hố bán kính nhỏ hơn sụp theo tạo thành một đường đi xuống hình bậc thang.
Máu Yêu tộc trước đó bị giết theo các rãnh nhỏ đổ vào hố trung tâm, các vòng trong trong hố cực tốc xoay chuyển. Máu Yêu tộc bị nghiền ép thành những sợi năng lượng lượn lờ bay lên.
Nhìn thấy năng lượng, Ngạc Hoán không hề nghĩ suy, há miệng hút tất cả vào trong bụng.
Có được dồi dào năng lượng, cơn nghiện của hắn được giải tỏa, nhưng lại khiến cho năng lượng xung đột bên trong cơ thể bùng phát dữ dội.
Ngạc Hoán ngã lăn xuống đất, cơn đau đớn còn dữ dội hơn lúc trước. Vì năng lượng từ máu của Yêu tộc không chỉ có năng lượng mà còn lẫn cả khí huyết, tạp chất, oán niệm, chướng khí…
Hắn đang rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Nếu không hấp thụ năng lượng, hắn sẽ cảm thấy bứt rứt khó chịu. Nếu hấp thụ năng lượng thì cơ thể hắn chuyển hóa không kịp, sẽ khiến năng lượng xung đột.
Ngạc Hoán lăn lộn quằn quại dưới đất, hét lên:
“Lũ khốn! các ngươi đã làm gì ta?”
Thiên Tằm nhếch mép cười:
“Con cá sấu ngu ngốc! phụ thân dự đoán về ngươi không sai một chút nào. Tất cả hành động, lời nói, suy nghĩ của ngươi, sớm đã bị phụ thân ta nhìn thấu.
Phụ thân biết sau khi ngài mất, kẻ thù đến gây chuyện, ngươi sẽ là kẻ dẫn đầu.
Từ mấy ngàn năm trước, phụ thân đã bắt đầu sắp đặt cái bẫy để tự ngươi chui đầu vào.
Cực Huyết Tâm Đan là phụ thân tại Ma giới nhờ luyện đan đại sư làm. Dâng lễ đại thọ là vở kịch phụ thân bày ra. Cao hứng tiết lộ thông tin Cực Huyết Tâm Đan cũng là phụ thân cố tình.
Dùng mỡ gà để rán gà. Bọn ta chẳng mất một tơ sức lực mà vẫn có thể tiêu diệt hết được kẻ thù. Phụ thân đúng là liệu sự không sai vào đâu được.”
“Các ngươi… Aaa...” Ngạc Hoán ôm đầu la hét: “Ma Sư Hoàng! ta hận ngươi!”
Hắn không thể nào ngờ được, hắn bị Ma Sư Hoàng tính kế. Trước đó mắng Ma Sư Hoàng ngu ngốc, bây giờ tương phản, hắn cỡ nào đần độn.
Trong cơ thể hắn phát ra tiếng nổ lốp đốp. Yêu hạch bị nung đỏ, răng rắc xuất hiện những vết nứt. Tất cả mạch máu nổ tung, thất khiếu trào máu. Trong đầu hắn tràn ngập những âm thanh hỗn loạn có oán ghét, có căm thù, có giận dữ, có hối hận… tất cả đều là chấp niệm của đám Yêu tộc trước đó bị giết. Khiến cho đầu óc của hắn mộng mị, không còn tỉnh táo.
“Ma Sư Hoàng! ngươi đã muốn ta chết, vậy thì ta sẽ kéo theo tộc của ngươi cùng chết.” Ngạc Hoán ôm đầu hét lên.
Dứt lời, hắn dồn tất cả năng lượng vào trong yêu hạch.
“Không được! ngăn hắn lại! hắn muốn tự bạo!” Đám nhị thế tổ lập tức bay tới ngăn cản.
Nhưng đã muộn, Ngạc Hoán nhếch mép cười lần cuối.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một đám mây hình nấm xuất hiện, năng lượng khổng lồ bùng nổ, sóng nhiệt khuếch tán thiêu rụi mọi thứ trên đường đi. Toàn bộ Ma Sư Vực rung chuyển, tất cả đều bị phá hủy, mọi sự sống đều bị quét sạch.
Vụ nổ kinh khủng đến nỗi, cách xa Ma Sư Vực vạn dặm vẫn nhìn thấy cột mây hình nấm, âm thanh rít gào bên tai, mặt đất dưới chân run bần bật.
Ma Sư Vực hoàn toàn bị xóa sổ khỏi Yêu giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...