Phong Vương gật đầu, không che giấu sự tự hào nói:
“Yêu tộc chúng ta đúng là không gì làm không được.”
Tôn Kỳ cười cười không đáp. Hắn đang cố đè nén lại cảm xúc, ổn định tinh thần.
Sứ Thanh Giang nói tiếp:
“Hiện nay trên vách Thiên Nhai vẫn còn treo xác Kiêu, kế bên là Núi Sọ và Cánh Đồng Máu. Các ngươi có thể đến tận mắt nhìn xem.”
“Lời Sứ Thanh Giang chúng ta tin tưởng.” Bằng Vũ nói.
Đám Yêu tộc gật đầu đồng ý.
Lạc Bá lúc này cười hắc hắc nói:
“Để đề phòng vạn nhất chi bằng chúng ta tiêu diệt hết Nhân tộc.”
Đám Yêu tộc lại một lần nữa gật đầu đồng ý với lời này.
Nhân tộc hiện nay cũng chỉ là thứ súc sinh, tuy chỗ nào cũng có nhưng rất yếu ớt. Yêu tộc chỉ cần huy động một chút lực lượng đủ để quét sạch Nhân tộc khỏi Yêu giới.
Sứ Thanh Giang lắc đầu:
“Ta hiểu suy nghĩ của các ngươi. Nhưng mà không thể.
Các ngươi nên biết thời điểm Kiêu làm loạn, ý muốn tiêu diệt Nhân tộc của bọn ta còn mãnh liệt hơn nhiều lần các ngươi. Nhưng khi suy nghĩ kỹ bọn ta quyết định không làm.
Vì hai nguyên do:
Thứ nhất Nhân tộc không chỉ có tại Yêu giới, mà còn có tại Ma giới, Thần giới, khu vực bình nguyên. Giết hết Nhân tộc tại Yêu giới cũng không khiến Nhân tộc tuyệt diệt được.
Thứ hai Nhân tộc là một bộ phận quan trọng của chuỗi thức ăn, không còn Nhân tộc, rất nhiều tiểu yêu tộc sẽ mất đi nguồn thức ăn, từ đó có thể ảnh hưởng đến thượng tầng Yêu tộc.”
“Nếu Sứ Thanh Giang đã nói vậy thì đành thôi.” Lạc Bá tỏ ra hơi tiếc nuối nói.
Hắn xưa nay là kẻ khát máu, nếu như kế hoạch diệt Nhân tộc được thông qua, hắn nguyện đi đầu chém giết để thỏa mãn thú vui.
Nhưng chuyện không diệt Nhân tộc là cộng đồng ý kiến của Sứ Thanh Giang, Tứ Phương Thần Thú và các Yêu Hoàng. Hắn không có tư cách để đòi xét lại.
“Chỉ là âm điệu quen thuộc, đây chưa chắc đã là đồng dao của con người. Chúng ta nên mở rộng suy nghĩ, xem có hay không manh mối khác.” Liệt Xà lúc này lên tiếng, kéo tất cả khỏi chủ đề Nhân tộc.
Dù sao Nhân tộc cũng quá nhỏ bé, sinh ra được một cái Kiêu đã là quá kỳ diệu. Kỳ tích cũng không thể liên tục lặp lại.
Đám Yêu tộc cảm thấy lời của Liệt Xà vô cùng hợp lý, bọn hắn nên từ các góc độ khác nhau nhìn vào bài sấm, không nên bị trói buộc bởi âm điệu.
“Thần… Thánh… hạt cải… thành cây... triều bái… có thể lời sấm nhắc đến một thụ yêu sẽ thành thần thánh, khiến cho tất cả Yêu tộc đến triều bái.” một tên Bồ Thụ Đằng lẩm bẩm, nhưng giọng nói không nhỏ, hiển nhiên là muốn tất cả nghe thấy.
“Ta thấy lời này có lý.” một tên Đảm Hương Yêu Thụ ngay lập tức hưởng ứng.
Yêu tộc vốn gồm nhiều chủng tộc hợp thành từ chim, thú, cá, côn trùng, bò sát… đến cây cối, nước, đá, bùn, đất… chỉ cần sinh ra yêu khí đều được gọi là Yêu tộc.
Dù gọi chung là một tộc nhưng địa vị có nhiều tầng phân chia.
Thụ yêu luôn thuộc tầng trung hạ trở xuống, địa vị không cao.
Hôm nay bất chợt bắt gặp câu sấm nhắc đến cây cối, mà lại là câu sấm vô cùng quan trọng ảnh hưởng đến toàn bộ Yêu tộc, bọn Thụ yêu làm sao có thể bỏ qua cơ hội.
Các loại Thụ yêu sau đó nhao nhao tiếp lời, đều khẳng định tương lai Yêu giới hoàn toàn phụ thuộc vào Thụ yêu bọn chúng.
Các tộc khác cảm thấy ngứa mắt không quen, lên tiếng phản bác.
“Thụ yêu các ngươi chỉ là tộc nhỏ, thực lực bình thường làm sao có thể là “thánh” trong câu sấm.” một con chồn lên tiếng.
“Hừ! khinh thường Thụ yêu các tộc bọn ta sao? nói cho ngươi biết Thụ yêu bọn ta trải rộng khắp Yêu giới, không đâu mà không có, bọn ta có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh sống. Nếu một ngày Yêu giới không còn Thụ yêu, thì Yêu giới chắc chắn sẽ hủy diệt. Nhưng nếu đám chồn các ngươi biến mất thì chỉ gây một chút rắc rối cho Yêu giới mà thôi.” một tên Thụ yêu ngay lập tức cường thế đáp trả.
Tên chồn yêu mặt giận tím tái, nhưng cũng không lời nào phản bác được.
“Các ngươi mặc dù trải rộng khắp Yêu giới, nhưng huyết mạch tương đối thấp, cao nhất chỉ mới đến cao đẳng huyết mạch hạ cấp, chưa bao giờ sinh ra siêu cấp cường giả. Thật khó tin các ngươi sẽ sinh thánh.” một tên U Hỏa Độc Hạt khinh thường nói.
“Sao lại không thể, các ngươi cũng đừng quên Nhân tộc thậm chí còn thấp kém hơn tộc bọn ta vẫn có thể sinh ra một kẻ như Kiêu. Vả lại các ngươi không nhớ đám Hải yêu tôn thờ một cái cây sao? Ngươi mạnh hơn Hải Vương sao? Vậy mà bọn chúng vẫn tôn thờ Thế Giới Thụ? ngươi thì tính là cái gì?” một tên Thực Nga Thụ ngay lập tức đối lại, trong lời nói không quên miệt thị đối phương.
Đám Yêu tộc giận vô cùng, nhưng không biết nói lại làm sao.
Đám Thụ yêu tỏ ra đắc ý, chưa bao giờ các tộc Thụ yêu lại đoàn kết như lúc này.
“Cũng có lý. Vậy ngươi nói xem cây cải là tộc nào?” Bằng Vũ liếc nhìn đám Thụ yêu hỏi.
Đám Thụ yêu đang dương dương đắc ý khi bị hỏi thì khựng lại, bọn chúng nhìn nhau trao đổi ánh mắt, tất cả đều nhẹ lắc đầu, bọn chúng không biết cây cải là tộc nào, thậm chí còn không biết trong tất cả các loài cỏ cây có hay không cây cải.
“Bọn ta không biết. Nhưng có thể là do hiện nay chưa có tộc này, tương lai sẽ có hoặc cũng có thể đây là một cái tên riêng không phải tên tộc.” một tên Thụ yêu nhanh chóng chống chế.
Đám Thụ yêu gật đầu đồng ý, trong đó có mấy tên cáo già trong đầu đã nghĩ đến việc khi trở về phải đổi lại tên tộc.
“Hoặc cũng có thể chỉ là cách nói biểu tượng.” Bằng Vũ lạnh nhạt đáp lời.
“Phải… phải… hạt cải rất có thể ám chỉ một tộc nhỏ bé sau đó quật khởi trở thành bá chủ.” một tên Yêu tộc tiếp lời.
“Có lý! còn một điểm nữa là tộc này có thể sống ở đầm lầy, vì bài sấm có đoạn “một hạt cải nhỏ mọc lên từ trong bùn”. Ta thấy rất có thể bài sấm ý chỉ tộc đỉa bọn ta.” một con đỉa nhanh miệng nói.
“Hừ! vậy thì “khi nó lớn lên lại là cây lớn nhất trong số tất cả các loại cây” ngươi giải thích thế nào?” một tên Thụ yêu bắt bẻ.
“Cái này...” tên đỉa yêu bối rối, hắn không thể tìm ra một lời giải thích hợp lý.
“Còn không rõ ràng, đây là ám chỉ một cái cây sao? chỉ có Thụ yêu tộc chúng ta mới phù hợp với bài sấm.” tên Thụ yêu này ngay lập tức kết luận.
“Nếu hạt cải chỉ là cách nói biểu tượng, thì câu “khi nó lớn lên lại là cây lớn nhất trong số tất cả các loại cây” cũng là cách nói biểu tượng. Ý là một tộc nhỏ nhanh chóng quật khởi.” một tên sóc yêu nhanh miệng nói.
“Bài sấm rõ ràng chỉ Thụ yêu các tộc bọn ta.”
“Là đỉa tộc mới đúng.”
“Ngạc ngư tộc bọn ta cũng sống trong bùn vậy. Sao không thể là tộc ta.”
“Thủy Ngưu tộc bọn ta thường xuyên ngâm bùn, có khi nào là tộc bọn ta.”
“Nếu Thủy Ngưu tộc có thể thì Thiết Tê tộc bọn ta cũng có thể.”
“Đừng quên Vân Quy tộc bọn ta.”
“Ta thấy các ngươi đều cưỡng từ đoạt lý, nói đến sống trong bùn thì ai còn qua được tộc lươn bọn ta.”
“Bồ Nông tộc bọn ta thường xuyên đứng trong bùn bắt lươn ăn, có khi là bọn ta lắm chứ!”
Tộc Lươn nghe lời này thì ánh mắt sắc bén liếc nhìn đám Bồ Nông.
Đám Bồ Nông không né tránh, cười cười nhìn đám lươn.
Hai tộc bọn chúng thiên sinh đã định là kẻ thù, trong lời nói và tác phong luôn chống đối lẫn nhau.
Đám Yêu tộc nháo nhào tranh cãi, ai cũng không chịu thua, phải kiếm bằng được dây mơ rễ má liên quan đến câu sấm thì mới vừa lòng.
Phong Vương liếc cả tộc, nhíu mày một cái.
Không cần hắn mở miệng, đám Báo Đốm hiểu ý, tộc bọn hắn cũng không thể chịu thua, phải kiếm ra bằng được mối liên hệ.
Hắn không nghĩ ra, các tộc viên khác có trách nhiệm nghĩ thay.
Đám tộc viên không phải là không muốn nghĩ, mà là nghĩ không ra, bọn chúng vò đầu bứt tai, khuôn mặt nhăn nhó, trong đời bọn hắn chưa bao giờ phải dùng não nhiều như hôm nay. Nhưng mà vẫn không thể nghĩ ra cái gì.
Lĩnh Nam lúc này lên tiếng:
“Thủ lĩnh, không phải tộc chúng ta có một chủng tính tránh truy sát gọi là Cải Phương Vị sao?”
Phong Vương nghe lời này thì mắt sáng rỡ, cười nói:
“Rất tốt! khi về ta sẽ trọng thưởng.”
Sau đó hắn quay lên, lớn tiếng nói:
“Tộc Báo Đốm ta có chủng tính Cải Phương Vị, bài sấm rất có thể là nhắc đến tộc ta.”
Mấy tộc xung quanh liếc hắn khinh thường, đây cũng là mối liên quan được sao?
Nhưng mà bọn chúng cũng phản bác được, dù sao đây là nói chuyện tương lai, mà tương lai thì không ai biết được, khả năng gì cũng có thể xảy ra.
Có vài tộc lại cũng có chút ngưỡng mộ, vì ít nhất Phong Vương tìm được mối liên quan, còn bọn hắn đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, cố rặn ra một cái liên quan gì đó, giống như tộc Báo Đốm cũng được.
Phong Vương lúc này mặt tươi phơi phới, liên tục lặp lại mấy lời kia với đám tộc đang nhăn mặt suy nghĩ.
Phong Vương mặc dù lời nói hùng hồn, nhưng trong lòng tự biết khả năng là tộc của hắn rất thấp, còn thấp hơn khả năng con lừa mọc cánh biết bay.
Nhưng hắn vẫn bám víu lấy sợi tơ hy vọng này, vì đây là đại thế.
Phần lớn Yêu tộc đã nhận bài sấm nói về mình, nếu tộc bọn hắn đứng ngoài, tương lai sẽ bị các tộc cô lập.
Điều đó chắc chắn không tốt một chút nào.
Các tộc khác cũng nhận ra điều này nên tất cả đều nhăn mặt nhăn mày nghĩ ra bằng được liên hệ.
Tương lai ai cũng không biết trước, nếu như có thể ảo tưởng trong lúc này vậy thì cứ ảo tưởng đi.
Chợt có một tiếng hừ lạnh, kèm theo đó là một cỗ áp lực khổng lồ đè xuống, giọng Ma Sư Hoàng vang lên:
“Ồn ào! sấm truyền há có thể lý giải linh tinh như các ngươi. Không biết thì im miệng hết đi.”
Đám Yêu tộc bị trấn cho sợ hãi, bọn chúng im miệng cúi đầu. Bọn chúng im miệng cũng không phải vì đuối lý trước lời của Ma Sư Hoàng, mà là bọn chúng sợ lực thực của Ma Sư Hoàng.
Nếu như đổi lại một cái Yêu tộc khác nói lời này, không nghi ngờ gì sẽ bị mắng chửi hội đồng.
Sứ Thanh Giang lên tiếng:
“Được rồi! tạm thời bỏ qua chuyện này. Tiếp theo mới là chuyện chính.”
Nghe đến “chuyện chính” khiến đám Yêu tộc tỏ ra ngạc nhiên, bọn chúng vẫn cho rằng chuyện chính lần này là sấm Yêu tộc. Vẫn còn có chuyện quan trọng hơn sấm Yêu tộc sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...