Âm ba khuếch tán, mặt biển cũng bị hõm xuống một hố sâu, tạo thành con sóng thần.
Các xúc tu cũng bị đánh rớt xuống nước.
Đám Hải tộc trừng mắt quan sát: thành công rồi sao? âm ba có thể khắc chế các xúc tu sao?
Nhưng ngay lúc bọn hắn sáng lên một tia hy vọng thì phốc… phốc… phốc… hàng trăm xúc tu phá nước ngoi lên tấn công trực diện đám Hải tộc.
Đám Hải tộc tỏ vẻ tuyệt vọng, tất cả các loại tấn công từ xa đến gần, từ trực diện đến gián tiếp, dùng tất cả các loại thuộc tính đều không có hiệu quả với đám xúc tu, vậy thì còn đánh cái gì nữa.
Trong đầu đám Hải tộc lúc này đều hiện lên một suy nghĩ: chạy! đánh không lại thì chỉ có chạy.
Có ngốc mới ở lại đánh tiếp.
Đúng lúc này, có tiếng Bắc Khôi vang lên:
“Tất cả rút lui! Để ta yểm trợ!”
Trong lúc nói, hắn đã hành động, hắn hai tay kết ấn, các quả cầu bạc trước đó được hắn bố trí theo sự điều khiển của hắn rơi xuống mặt biển.
Quả cầu bạc vừa chạm nước ngay lập tức vỡ ra, hàn khí lan tràn, mặt biển nhanh chóng đóng băng.
Mặt băng lan rộng dần, cuối cùng đóng băng cả một vùng biển, các xúc tu cũng bị đông cứng.
“Đi!” các Hải Vương dẫn đầu lần lượt phóng về phương xa, chạy khỏi chỗ này.
Hai mươi tức hơi thở sau, mặt băng phát ra tiếng răng rắc, rồi sau đó vỡ ra từng mảng, các xúc tu bị đóng băng cũng nhanh chóng lấy lại sự linh hoạt.
Các xúc tu phe phẩy tìm kiếm nhưng đã không còn thấy bóng dáng của đám Hải tộc đâu.
Tại một chỗ nào đó rất xa chỗ các xúc tu. Đám Hải tộc dừng lại thở dốc.
“Những thứ kia rốt cuộc là cái gì?” một tên nào đó hỏi.
Cả đám đều lắc đầu, bọn hắn đều không rõ thứ kia là gì, có chăng là thấy hơi giống với quả bóng mềm bọn hắn đã từng giết.
“Có phải là cha mẹ của thứ chúng ta đã giết, bây giờ trả thù chúng ta.”
Cái này… suy luận này cũng có chút có lý, cả hai thứ đều có nét giống nhau, bọn hắn giết quả cầu nhỏ sau đó thứ này đuổi theo trả thù.
Nhưng điều này có đúng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phải đối phó với thứ kia thế nào?
“Cái thứ kia có thể hấp thụ mọi loại công kích của chúng ta, khả năng phòng thủ của nó lại vô cùng mạnh. Các vị nói xem có cách gì không?” Bắc Khôi hỏi.
Cả đám trầm mặc thở dài.
Sau đó bọn hắn tiếp tục lên đường, vòng qua vùng biển có đám xúc tu, chỉ mong biển này không có quá nhiều thứ quái vật như vừa rồi.
Nhưng bọn hắn đã lầm, tiếp tục tiến lên bọn hắn gặp càng nhiều cổ bào xúc tu. Bọn chúng càng lúc càng mạnh, càng lúc càng khó chơi, thiệt hại của đám Hải tộc bắt đầu thấy rõ.
Tại một chỗ nào đó trên biển, đám Hải tộc dừng lại thở dốc sau khi chạy trối chết khỏi đám cổ bào xúc tu.
Đúng lúc này, Minh Giang lên tiếng, hắn vừa nói vừa liếc nhìn Bạch Dã cười cười nói:
“Lúc nãy đánh nhau, ta thấy thật tuyệt vọng, dù có dùng cách gì cũng không tránh được mấy cái xúc tu. Nhưng mà lúc đó, bát đệ hình như hơi thảnh thơi, xúc tu hình như không thích tấn công bát đệ mà cứ nhăm nhăm vào bọn ta. Hắc… hắc… hắc… bát đệ nói xem bát đệ có cách gì hay vậy.”
Lời của Minh Giang khiến tất cả ánh mắt đều tập trung vào Bạch Dã.
Minh Giang từ sau vành đai băng hỏa lưỡng cực thì luôn luôn để ý đến Bạch Dã, cho dù trong tình trạng đánh nhau sống chết, hắn vẫn luôn dành một phần chú ý cho Bạch Dã.
Minh Giang cười cười nửa thật nửa đùa nói tiếp:
“Bát đệ cũng đừng nói với ta bát đệ vận khí may mắn nha.”
Minh Giang đây là muốn chặn mọi đường giải thích của Bạch Dã. Cho dù sự thật có là vận khí của Bạch Dã thì sẽ không ai chấp nhập câu trả lời này.
Không khí đang chán chường, chợt trở nên căng thẳng, mọi ánh mắt dồn về Bạch Dã, đám Hải Vương tỏa ra nhè nhẹ khí thế áp bức lấy Bạch Dã.
Đúng lúc này, Vũ Đông bước ra đứng trước mặt Bạch Dã, khí thế nở rộ càng quét áp bức của các Hải Vương khác, hắn ân cần hỏi:
“Bát nhi, phát hiện ra gì sao?”
“Có một chút. Nhưng không biết có đúng không, vì vậy trước đó hài nhi không dám mở miệng nói, chỉ sợ bị các vị Hải Vương chê trách.” Bạch Dã không còn cách nào khác, gật đầu nói.
Thật tâm trong lòng hắn không muốn nói ra, hắn muốn để Hải tộc toàn bộ chết tại đây. Nhưng trong tình huống này, không cho phép hắn nói không.
“Hắc… hắc… hắc… trong tình huống này ngươi không cần quá giữ lễ nghĩa, có ý tưởng gì hay đều nói ra. Bọn ta đều không trách phạt.” Lôi Bạc cười nói.
Đám Hải Vương kia gật đầu đồng ý.
“Vì sao đám xúc tu không tấn công ngươi?” Vy Dương mất kiên nhẫn hỏi.
“Các vị bá phụ còn nhớ lời dặn của Bỉ Dinh?” Bạch Dã hỏi ngược lại.
Đám Hải Vương nhìn nhau, lời của Bỉ Dinh bọn hắn tất nhiên là nhớ, nhưng vấn đề là bọn hắn không hiểu lời này ý gì. Bọn hắn có vài chuẩn bị, nhưng có vẻ đều vô dụng, đều không thể đối phó được với đám xúc tu.
“Ngươi hiểu lời của Bỉ Dinh sao?” Bắc Khôi hỏi.
Bạch Dã gật đầu:
“Hiểu ra một chút. Các vị có thấy càng mạnh các xúc tu càng tập trung tấn công nhiều, càng yếu thì càng ít bị tập trung?” Bạch Dã lại hỏi.
“Đúng vậy.” đám Hải Vương trả lời.
Quả thực là khi đánh nhau đa phần các xúc tu đều tập trung vào năm bọn hắn, sau đó mới đến yêu vương, hoang tử hoàng nữ, rồi cuối cùng là hải tướng.
Bọn hắn cho rằng cổ bào có trí tuệ biết cầm tặc cầm vương. Nhưng theo ý Bạch Dã xem ra không phải như vậy.
Bạch Dã gật đầu:
“Bọn chúng bị thu hút bởi năng lượng. Nơi năng lượng càng lớn bọn chúng càng tập trung nhiều, ngược lại nơi càng ít năng lượng càng bị ít tập trung. Các vị tấn công càng mạnh sẽ càng thu hút bọn chúng. Còn ta chỉ đơn giản là thu lại yêu khí, tiết chế năng lượng tiết ra.”
“Ha… ha… vậy thì đơn giản rồi, chúng ta chỉ cần thu lại yêu khí, vậy thì có thể an toàn qua vùng biển này.” Tây Á hứng khỏi nói, hai tay vỗ vào nhau.
Bạch Dã lắc đầu:
“Không đơn giản như vậy.”
Đám Hải tộc vừa dấy lên hy vọng thì lại bị dội một gáo nước lạnh.
“Rốt cuộc là sao?” Vy Dương bực mình nói.
“Chuyện này…” Bạch Dã nhỏ lại giọng, mắt đảo xung quanh.
Vũ Đông hiểu ý phất tay một cái, một lồng yêu khí xuất hiện bao lại Bạch Dã và các Hải Vương.
“Ngươi nói được rồi chứ?” Vũ Đông nói.
Bạch Dã chậm rãi giải thích:
“Trong trời đất này mọi vật đều có năng lượng, đều thực hiện quá trình hấp thụ và thải ra năng lượng. Chúng ta cũng thế, cũng nhận và thải năng lượng.
Nhưng chúng ta chỉ hấp thụ được một số dạng năng lượng nhất định như yêu khí từ yêu hạch, dược tính từ thảo dược, máu thịt từ các loài khác…
Con quái vật kia thuần túy hơn chúng ta, nó có thể hấp thụ mọi loại năng lượng.
Mỗi lần chúng ta tấn công chính là khống chế một loại năng lượng công kích. Chính năng lương công kích khiến nó hứng thú. Tấn công càng mạnh càng thu hút nó.”
“Vậy thì không phải chỉ cần chúng ta không tấn công, không tỏa ra năng lượng thì sẽ không bị tấn công sao?” Bành Tổ nói.
Bạch Dã lắc đầu:
“Bản thân chúng ta chính là một khối năng lượng. Trong mắt của quái vật chúng ta như những ngọn đèn trong đêm. Bọn chúng giống như thiêu thân lao đến hấp thụ chúng ta.”
“Vậy thì phải làm sao?” Vy Dương hỏi.
“Bọn chúng ở dưới biển, chúng ta phải bay trên không và dùng thứ hấp dẫn hơn thu hút bọn chúng.” Bạch Dã trả lời.
Đám Hải Vương nhìn nhau, thoáng trao đổi ánh mắt, lập tức biết tiếp theo nên làm gì.
Vũ Đông phất tay mở ra lồng yêu khí.
Đám Hải tộc nhìn bọn họ trông ngóng, chờ đợi biện pháp giải quyết.
Lôi Bạc nhìn bọn chúng cười nói:
“Bọn ta đã có cách đối phó đám xúc tu, các ngươi chỉ cần nghe theo hiệu lệnh của bọn ta là được.”
Đám Hải tộc thờ phào nhẹ nhõm, trong mắt không giấu được vẻ vui mừng.
Tiếp theo lên đường, bọn chúng không ngờ rằng mình chính là vật tế.
Mỗi lần gặp xúc tu tấn công, đám Hải Vương lại ném một tên Hải tộc ra ngoài dụ địch, còn bọn chúng thu lại yêu khí ẩn mình.
Quả nhiên có hiệu quả, ít nhất là đám xúc tu không còn tập trung vào bọn hắn nữa. Chỉ với một ít xúc tu, bọn hắn dễ giải quyết hơn.
Đám hải tướng cũng dần nhận ra bọn chúng trở thành vật tế. Nhưng bọn chúng không chạy được, đám Hải Vương sẽ không cho bọn hắn cơ hội chạy trốn, cho dù có chạy được, tại vùng biển này cũng là thập tử vô sinh, đi cùng với nhau còn có cơ hội sống.
Bọn hắn chỉ có cách ở lại tuân lệnh, với mong muốn kẻ bị chọn tiếp theo không phải là bọn hắn.
Nhưng hy vọng của bọn hắn dần dần tan vỡ, vì quãng đường tiếp theo xa xôi vạn dặm nhìn không thấy đích, còn quái vật thì càng lúc càng mạnh, càng lúc càng đông.
Các hải tướng đều bị đem ra sử dụng.
Bọn hắn đang cẩn trọng tiến lên.
Bỗng nhiên, phốc! một xúc tu bất ngờ phá nước lao lên, Lôi Bạc giật mình, hắn đã không kịp tránh né. Nhưng hắn đã từng nghĩ đến trường hợp thế này, nên tay hắn lúc nào cũng trong thế sẵn sàng bắt lấy đứa con bên cạnh hắn.
Ngay khoảng khắc xúc tu đâm vào sườn hắn, hắn đã nắm đứa con đưa ra cản lại.
Phốc! xúc tu tâm xuyên ngực đứa con.
Vị hoàng tử này thất kinh:
“Phụ vương, vì sao?”
“Vì đại kế Hải tộc, chúng ta đều phải hy sinh.” Lôi Bạc vừa nói vừa lùi về sau, đám Hải tộc cũng nhanh chóng tránh xa.
Vị hoàng tử thân thể đang dần khô héo, hắn ngửa mặt cười lớn, hai dòng nước mắt chảy xuống.
“Ha! Ha! Ha! Đại kế… đại kế… vì đại kế…”
Bùm! Vị hoàng tử tự bạo, thân thể nổ thành từng mảnh nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...