Nhân Tổ

Bạch Dã vẫn quay lưng về phía Chương Đình Vương, nói:

“Ngươi không sợ phụ vương ta biết sao?”

“Hắc… hắc… tại đây ngăn cắt không gian, âm thanh không xuất, hình ảnh không thấy. Bệ hạ làm sao biết ta giết bát điện hạ. Ta sẽ nói bát điện hạ bị huyễn ảnh mê thất, tự trầm mình xuống hồ, ta dù rất cố gắng nhưng không thể nào cứu kịp.” Chương Đình Vương cười gian xảo nói.

“Là ai sai ngươi?” Bạch Dã chậm rãi quay đầu nhìn Chương Đình Vương hỏi.

“Hắc… hắc… nói cho bát điện hạ cũng không sao? là đại điện hạ Cao Minh. Chắc bát điện hạ cũng không bất ngờ.” Chương Đình Vương bình thản nói.

Bạch Dã gật đầu:

“Là Cao Minh thì không bất ngờ. Nhưng không phải trước đó ta đã nhắc Chương Đình Vương không nên xếp hàng quá sớm sao? Cao Minh đã cho ngươi lợi ích gì mà khiến ngươi manh động như vậy?”

“Là lợi ích không thể chối từ. Đại điện hạ muốn bát điện hạ nằm lại nơi này mãi mãi.”

Bạch Dã nhìn thẳng Chương Đình Vương, cả hai đối mắt một lúc, Bạch Dã lắc đầu thất vọng nói:

“Chương Đình Vương, ngươi nói dối. Đi vào Hải Táng đã là cửu tử nhất sinh ngay cả phụ vương cũng không nắm chắc toàn mạng trở ra, Cao Minh không cần phải rắc rối như vậy, vả lại ngươi chết thì tất cả những lợi ích Cao Minh đã hứa đều vô nghĩa. Ngươi đủ thông minh để không làm việc vô nghĩa như vậy. Ta thấy thứ có giá trị nhất với ngươi hiện giờ chính là mạng sống.”

“Ồ!” Chương Đình Vương ồ lên nói: “Nếu đúng như lời bát điện hạ nói thì sao?”

“Là Tây Á và Minh Giang sai ngươi giết ta.” Bạch Dã nói.

Chương Đình Vương hơi kinh ngạc, sau đó thở dài nói:

“Bát điện hạ quả là thông minh trác tuyệt. Nơi đây nguy hiểm trùng trùng, nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Đám lính bị đem ra làm vật hy sinh, ta không biết lúc nào sẽ đến phiên mình. Để giữ mình, ta chỉ có thể nhận lời hai vị điện hạ. Bọn họ hứa sẽ bảo mạng cho ta.”

“Ngươi tin bọn họ?” Bạch Dã lại hỏi.

“Tất nhiên là không thể tin. Nhưng ta biết ít nhất ta sẽ là lựa chọn cuối cùng nếu như cần có hy sinh, như vậy là đủ tăng cơ hội sống cho ta. Mà lại việc bọn hắn giao cũng không quá khó.” Chương Đình Vương nói đến đây thì nở nụ cười âm hiểm.

Bạch Dã nhìn hắn nói:


“Xem ra ngươi đã nắm chắc chiến thắng trong tay.”

“Tất nhiên là vậy rồi. Trước thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế tất cả đều vô dụng.” Chương Đình Vương tự tin nói.

“Vậy vì sao Chương Đình Vương còn chưa ra tay mà nói nhiều như vậy?” Bạch Dã mỉm cười hỏi.

“Vì sao ư?” Chương Đình Vương hơi ngây người vì câu hỏi, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười: “Vì thứ này…”

Một cái vòi bạch tuộc từ lâu đã bí mật mò tới chỗ đầu thuyền, nơi đặt vỏ ốc chứa Nguyệt Thủy. Vút! Cái vòi nhanh chóng cuốn lấy vỏ ốc rồi thu về. Chương Đình Vương cười:

“Để tránh bát điện hạ làm liều cá chết lưới rách, Nguyệt Thủy để ta giữ vẫn an toàn hơn.”

Bạch Dã vẫn không hề hoảng loạn, mỉm cười hỏi:

“Vì sao Chương Đình Vương lại cho rằng trong vỏ ốc đấy có Nguyệt Thủy?”

Chương Đình Vương sắc mặt hơi kinh, hắn bóp nát vỏ ốc bên trong hoàn toàn trống rỗng, sắc mặt hắn kinh sợ nhìn Bạch Dã.

“Ngươi nói nhiều như vậy để câu giờ để lấy Nguyệt Thủy. Còn ta lúc lên thuyền đã sớm có ý đồ thu lấy Nguyệt Thủy, nãy giờ nói nhiều là để ta có thêm thời gian hấp thụ. Bây giờ không có Nguyệt Thủy cung cấp dưỡng khí, tất cả các ngươi đều sẽ chết, chỉ còn ta còn sống.” Bạch Dã lạnh lùng nói.

“Ngươi đã nuốt Nguyệt Thủy?” Chương Đình Vương kinh hãi.

Bạch Dã gật đầu.

Chương Đình Vương vội há miệng hút hết những dưỡng khí còn sót lại rồi lập tức bế khí.

Đám binh lính trên thuyền không có dưỡng khí, lập tức ngã xuống hôn mê rồi chết đi. Bọn chúng vẫn còn trong huyễn ảnh, dù chết nhưng trên mặt bọn chúng vẫn giữ nụ cười, đây cũng coi như một cái chết êm đẹp.

Chương Đình Vương hừ lạnh:

“Ngươi nuốt Nguyệt Thủy chưa lâu, ta giết ngươi xong thu hồi Nguyệt Thủy, kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi.”


Bạch Dã lắc đầu cười:

“Ngươi có tám cái não nhưng không ngờ lại ngu ngốc như vậy.”

Chương Đình Vương bị cười nhạo thì tức giận, khí thế cuồng nộ, tám chân bước tới. Một cái vòi giơ lên đập xuống, hắn tự tin với thực lực của mình dùng một vòi là đủ, nếu dùng quá nhiều lực hắn sợ chiếc thuyền sẽ bị hư.

Bạch Dã nhếch mép cưới, vận lực xuống chân. Tiếng răng rắc vang lên, sàn thuyền bị nứt ra một đường.

Chương Đình Vương vội dừng xúc tu, sắc mặt khó coi, điều hắn lo sợ cuối cùng vẫn diễn ra: Bạch Dã muốn cùng đồng quy vu tận.

Bạch Dã cười nói:

“Chương Đình Vương, ngươi không muốn chết, ta cũng vậy. Đã trên cùng một con thuyền chi bằng chúng ta hợp tác cả hai cùng sống có phải tốt hơn không.”

“Đến lúc này, còn có thể hợp tác sao?” Chương Đình Vương nghi ngờ.

Bọn hắn đã đi tới bước sống chết làm sao có thể quay đầu hợp tác, hắn không tin Bạch Dã rộng lượng như vậy.

“Trước tính mạng, chuyện gì cũng có thể hợp tác, một chút mâu thuẫn sau khi qua vành đai chân không chúng ta có thể tính tiếp.” Bạch Dã mở miệng thuyết phục.

Chương Đình Vương suy nghĩ một chút rồi nói:

“Muốn hợp tác cũng có thể, giao ra Nguyệt Thủy.”

Bạch Dã cười khẩy:

“Chương Đình Vương, ngươi không cho rằng ta là kẻ ngốc đấy chứ. Đưa Nguyệt Thủy cho ngươi chẳng khác nào tự sát.”

“Không có Nguyệt Thủy làm sao ta sống được, đây là thành ý muốn hợp tác của bát điện hạ sao?” Chương Đình Vương không vui nói.

“Chương Đình Vương tu vi cao, lại vừa hút hết dưỡng khí trên thuyền, bây giờ bế khí có thể tiếp tục duy trì đến khi ra khỏi vành đai chân không, cần gì Nguyệt Thủy nữa.” Bạch Dã cười cười nói.


“Hừ! ai biết được còn phải đi bao xa. Biết đâu bát điện hạ đợi ta hết dưỡng khí sẽ ra tay.” Chương Đình Vương hừ lạnh.

Bạch Dã suy nghĩ một chút, cười nói:

“Chương Đình Vương nói cũng có lý, vậy thì ta chia ra một nửa Nguyệt Thủy cho ngươi. Thế nào?”

Chương Đình Vương mắt đảo mấy vòng, xem ra đây cũng là một giao dịch tốt, hắn gật đầu: “Được!”

Bạch Dã vỗ bụng, ọe ra một quả cầu không khí bên trong có mấy giọt nước. Hắn đẩy nhẹ bong bóng bay về phía trước.

Bong bóng từ từ bay về phía Chương Đình Vương. Hắn nhíu mày nghi ngờ, Bạch Dã chẳng lẽ dễ đàm phán như vậy, có trá gì chăng?

Chương Đình Vương vẫy xúc tu nhẹ nâng bong bóng khi trên tay. Hắn chăm chú nhìn quả cầu, mong tìm ra được điểm bất thường, nhưng thứ hắn nhận được là bong bóng hoàn toàn bình thường.

“Ta thành ý hợp tác, Chương Đình Vương sao còn nghi ngờ?” Bạch Dã không vui hỏi.

“Bát điện hạ tấm lòng quảng đại, tại hạ bội phục, làm sao mà lại không tin. Chỉ là bây giờ chưa cần thiết dùng. Đến lúc cần tự nhiên sẽ dùng.” Chương Đình Vương cười cười nói.

“Vậy sao? hay là để ta giúp Chương Đình Vương một tay.” Bạch Dã cười nói, búng tay một cái.

Chương Đình Vương cảm thấy bất thường vội ném bong khí ra xa nhưng đúng lúc này bóng khí nổ tan.

Bộp! nước bên trong văng tung tóe, dính lên đầy người Chương Đình Vương.

Hắn cảm thấy thân thể nhớp nháp, hành động chậm chạp, hắn sợ hãi nhìn Bạch Dã:

“Ngươi đã làm gì?”

“Chỉ là một chút tiểu thuật mà thôi.” Bạch Dã nhếch mép cười, nói: “Từ lần trước, ngươi nghe theo Cao Minh tìm cách hạch tội ta thì ta đã tìm biện pháp đối phó ngươi. Đây là Thược Lược Dịch, được bào chế từ hơn trăm loại dược dịch nhằm khống chế ngươi.”

“Ngươi… ngươi thật độc ác…” Chương Đình Vương cảm thấy cơ thể tê dần, yêu khí bế tắc, hắn gằn giọng tức giận: “Ta có chết cũng không tha cho ngươi.”

Hắn dùng hết sức bình sinh đập xuống đáy thuyền. Tiếng rắc rắc vang lên, một đường nứt toạc trải dài.

Bạch Dã hừ lạnh phất tay, một phong đao chém tới.

Phốc! phong đao dễ dàng chém bay nửa đầu của Chương Đình Vương đang không một chút khả năng phản kháng.


Mặc dù mất đi nửa đầu, Chương Đình Vương vẫn không dừng hành động, tám cánh tay vẫn liên tục đập xuống đáy thuyền. Hắn đã mất đi ý thức, nhưng chấp niệm cuối cùng khiến hắn cố chấp đập thuyền.

Toạc! đáy thuyền vỡ ra một lỗ hổng lớn, Chương Đình Vương ngay lập tức rơi xuống dưới.

Thân xác hắn bị hồ nước nuốt chửng, một chút bọt nước cũng không bắn lên. Mặt hồ vẫn phẳng lặng yên tĩnh như một tấm gương.

Nước tràn vào thuyền. Con thuyền từ từ chìm xuống.

Bạch Dã hừ lạnh, phất tay cuốn lấy một tên lính.

Một tay hắn nắm lấy cổ, một tay hắn cắm vào eo lưng. Hắn vận sức.

Xoạt! hắn kéo ra cả cột sống, máu thịt vương vãi, nội tạng tung tóe.

Hắn cầm cái đầu nhét vào lỗ hổng ngăn nước tràn vào.

Không đủ.

Hắn lại rút xương thêm mấy tên lính nữa vá lại lỗ hổng.

Thời gian trôi qua. Các thuyền xương từ từ ra khỏi màn sương đen.

Bạch Dã đã phát hiện các thuyền còn lại vẫn bình yên, số lượng đầy đủ, xem ra chỉ một mình hắn gặp chuyện.

Trên các chiếc thuyền, đám Vũ Đông nhanh chóng nhận ra trên thuyền chỉ còn mình Bạch Dã, Chương Đình Vương đã không thấy tung tích, đám lính nằm chết la liệt, đáy thuyền còn một mảng xương tươi nhuốm máu.

Bọn hắn đủ thông minh để đoán ra bảy tám phần diễn biến trên thuyền.

Bạch Dã ánh mắt sắc bén nhìn hai huynh của hắn.

Tây Á hừ lạnh, quay mặt đi hướng khác.

Minh Giang thì cười cười, gật đầu đáp lễ.

Vũ Đông coi như không có chuyện gì. Bốn vị Hải Vương còn lại cười cười đầy ẩn ý.

Đúng lúc này trên thương khung, xuất hiện hình ảnh một hòn đảo lơ lửng, trên đó còn có một bóng cây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui