Nhân Tổ

Khương Dung bị cuốn vào tâm bão, chật vật mãi không thể thoát ra, ngược lại còn bị cuốn ra xa bờ.

Bạch Dã lại không để ý hắn, thời gian giam cầm Khương Dung không có nhiều, phải tranh thủ khoảng thời gian này đánh xuống Đoạn Trường Nhai.

Bạch Dã lao vào đám Yêu tộc như hổ vào bầy dê, có hắn ưu thế nghiêng hẳn về phía Hải tộc.

Bão càng lúc càng lớn, lại thêm tác động từ Bạch Dã khiến nước biển dâng cao, đã ngập đến một phần ba Đoạn Trường Nhai.

Nước lên thì Hải tộc lên theo, ép sát căn cứ trong vách đá của Yêu tộc.

Ba ngày sau, nước đã tràn vào căn cứ của Yêu tộc, Hải tộc lao vào tấn công.

Yêu tộc không còn cách nào khác ngoài bỏ căn cứ trong vách đá lui lên đỉnh Đoạn Trường Nhai.

Hai ngày sau, bão tố gió biển vẫn gào thét, nước tiếp tục dâng đến đỉnh Đoạn Trường Nhai, Hải tộc thuận thế nước tiến công, hai bên giao chiến kịch liệt trên đỉnh Đoạn Trường Nhai.

Cũng trong lúc này, Khương Dung thoát khỏi cơn bão, trở lại Đoạn Trường Nhai.

Khương Dung đứng lơ lửng trên không, Bạch Dã đứng dưới đất, hai bên mắt đối mặt.

Khương Dung sắc mặt âm trầm, ánh mắt lượn lờ sát khí.

Bạch Dã hất mặt kiêu ngạo, ánh mắt khiêu khích.

Khương Dung mắt nhìn toàn cục, cảm thấy thế trận đã mất.

Lúc này bão tỗ vẫn đang càn quét dữ dội, không có dấu hiệu sẽ kết thúc sớm, lấy cứng chọi cứng với Hải tộc lúc này là không khôn ngoan, hắn ra lệnh Yêu tộc phải bỏ Đoạn Trường Nhai lui về lục địa trăm dặm.

Bạch Dã cũng không thuận thế truy kích, mà ra lệnh cho quân lính dựng tuyến phòng thủ, quyết định cắm rễ lâu dài.

Trận bão kéo dài thêm mười ngày nữa mới kết thúc.

Lần đầu tiên những tia nắng xuyên qua được màn mây đen báo hiệu ngày mới đã đến.

Nước biển bắt đầu rút trở về, Hải tộc cũng đã xây dựng xong tuyến phòng thủ.

Mấy tên Hải tộc ngự không đứng trên cao quan sát. Sau đó một tên trở lại báo cáo với Bạch Dã:

“Điện hạ, trận bão vừa dứt Yêu tộc đã nhanh chóng tập hợp binh lực, đóng quân cách đây ngàn dặm, số lượng khoảng một triệu quân. Có dấu hiệu Yêu tộc viện quân xuất hiện, số lượng khoảng năm trăm ngàn và đang tiếp tục tăng lên.”


Bạch Dã gật đầu phất tay cho hắn lui.

Một tên khác đi lên báo cáo:

“Điện hạ, chúng ta còn bảy trăm ngàn quân, số Hấp Huyết Thạch no máu khoảng một trăm ngàn.”

Đám tướng quân ngồi đấy rì rầm bàn tán, vẫn là lão tướng quân lên tiếng:

“Vừa rồi nhờ có cơn bão mà chúng ta tránh được hao tổn binh lính quá lớn nhưng vẫn chiếm được Đoạn Trường Nhai. Sắp tới quyết chiến chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.”

“Biết là vậy, nhưng tướng quân cũng đừng quên mục tiêu của chúng ta là khiến Hấp Huyết Thạch no máu, không phải chiếm Đoạn Trường Nhai. Địch đông càng có lợi cho chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.” một tên tướng khác nói.

“Nhưng nếu địch quá đông, chúng ta đều bị nghiền nát, vậy ai sẽ thu lại Hấp Huyết Thạch.” Một tên tướng hình con sam nói.

“Lão cho rằng chúng ta nên xây dựng tuyến phòng thủ vững vàng, đánh chậm thủ chặt, chờ đến khi tất cả Hấp Huyết Thạch đều no máu thì lập tức lui binh.” Tên lão tướng lại nói.

“Lời này có lý, chúng ta chỉ cần tận dụng địa lợi phòng thủ, có thể lấy ít địch nhiều, tiêu hao dần binh lực địch.” Một tên tướng gật đầu đồng ý.

Đám tướng quân có vẻ đều đồng tình với quyết định thủ chặt tiêu hao dần sinh lực địch đến khi tất cả Hấp Huyết Thạch đều no máu thì rút đi.

Nhưng Bạch Dã ngồi trên chủ tọa, sắc mặt vẫn không hề thư giãn.

Lão tướng quân dường như đoán ra gì đó, nói:

“Chúng ta cũng có thể tăng thêm quân, mặc dù bệ hạ cho chúng ta một triệu quân, nhưng bệ hạ cũng không cấm chúng ta điều động thêm quân đội riêng. Dùng một triệu quân khiến một triệu Hấp Huyết Thạch no máu là rất khó. Các vị điện hạ khác hẳn là cũng dùng quân đội riêng.”

Bạch Dã gõ nhẹ từng ngón tay lên thành ghế nhắm mắt suy tư. Đám tướng quân im phăng phắc không dám lên tiếng.

Một lúc sau, hắn từ từ mở mắt, ra lệnh:

“Tất cả chuẩn bị tấn công!”

“Điện hạ như vậy không tốt, chúng ta sẽ bị nghiền nát bởi chênh lệch hai bên quá lớn!” lão tướng quân vội ngăn cản.

“Hừ! lúc này không đánh thì không còn cơ hội để đánh nữa. Ta cho các ngươi nửa canh giờ chuẩn bị. Kẻ nào bất tuân, giết!” Bạch Dã lạnh lùng nói.

Đám tướng không hiểu, nhưng cũng không dám phản đối chỉ có thể cúi đầu thi lệnh.


Bạch Dã tầm mắt không phải đám tướng này có thể hiểu được.

Đoạn Trường Nhai là một cứ điểm quan trọng, Yêu tộc tuyệt không thể để mất, hắn tạm thời chiếm được là do may mắn.

Yêu tộc đại năng vẫn còn chưa ra mặt vì ngại phía sau hắn cũng có Hải tộc đại năng yểm trợ.

Nhưng nếu thời gian qua lâu, Yêu tộc nhận ra hắn không có thêm quân viện trợ cũng không có Hải tộc đại năng đứng sau. Vậy thì hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Còn hiện tại, nhân lúc Yêu tộc còn chưa tập hợp đủ lực lượng, chưa thành lập thế trận, tấn công còn có hiệu quả. Nếu để Yêu tộc ổn định quân tình, với số lượng gấp nhiều lần của Yêu tộc thì bọn hắn chỉ có thể bị nghiền ép.

Lúc này Đoạn Trường Nhai còn đang chịu ảnh hưởng của cơn bão, trong không khí nồng đậm hơi nước, Hải tộc vẫn cảm thấy thoải mái khi ở trên bờ. Nếu thời gian qua quá lâu, không khí trở lại hanh khô, vậy thì Hải tộc sẽ bị suy yếu chiến lực.

Suy đi tính lại chỉ có thể đánh một trận liều chết, không thể để lâu.

Một tiếng còi hú dài vang vọng trời đất.

Khương Dung đang điểm binh thì nhíu mày, hắn biết tiếng còi này có ý nghĩa gì. Không ngờ Bạch Dã lại ngay lúc này tấn công, hắn cho rằng Bạch Dã sau khi chiếm được Đoạn Trường Nhai sẽ ra sức củng cố phòng thủ, chờ đợi viện binh tiếp ứng. Nếu là hắn thì hắn sẽ tìm mọi cách kéo dài thời gian, làm con rùa rụt cổ, phòng thủ không chiến.

Nhưng tại sao Bạch Dã lại chọn khai chiến lúc này?

Khương Dung tròng mắt đảo một vòng, chợt lóe sáng. Hắn đoán ra được: Bạch Dã không còn nhiều quân, mà quân tiếp viện chỉ sợ không có. Vậy nên mới liều mạng đánh một trận.

Vậy mục đích là gì? Phải chăng đúng như lời Bạch Dã nói hắn chỉ muốn rèn luyện, đánh xong một trận đẹp mặt rồi lui về. Lúc trước hắn không tin Bạch Dã chỉ muốn rèn luyện nhưng tình hình hiện nay, nhiều khả năng là như vậy.

Khương Dung nắm bắt tình hình rất nhanh, hắn lập tức ra lệnh tiến quân.



Trên một cánh đồng cỏ, hai bên lao vào quyết chiến, không hề có bất cứ chiến thuật nào được đưa ra, chỉ có một lệnh: chém giết, toàn lực chém giết!

Chiến thuật là dùng để đắc thắng, giết nhiều kẻ địch mà hạn chế hao tổn quân ta.

Bạch Dã muốn không phải là thắng, thứ hắn muốn là máu. Máu địch hay máu ta đều được.

Ngay vừa mới bắt đầu đã là tổng lực chém giết.


Hải tộc giống như lũ điên, không hề có mở màn, vừa mới bắt đầu đã là toàn lực chém giết.

Yêu tộc nhất thời bị khớp bởi chiến thuật này.

Bạch Dã và đám tướng quân cũng không ngồi yên chỉ huy, bọn hắn đều lao vào chém giết.

Bạch Dã phất tay, thủy kích xuất hiện đầy trời, hắn chỉ tay xuống, thủy kích như mưa trút lên đầu đám Yêu tộc.

Máu tươi tung tóe đầy trời, Yêu tộc ngã xuống như rạ.

Khương Dung nhíu mày, trận chiến này có gì đó không đúng, nhưng mà hắn không còn thời gian suy nghĩ. Bạch Dã đang tại trong quân tàn sát, không ai có thể địch.

Khương Dung đạp bước, lập tức lao đến chỗ Bạch Dã hét lớn:

“Bạch Dã xem lần này ngươi có thể chạy đi đâu? Có giỏi thì cùng ta đại chiến ba trăm hiệp.”

Bạch Dã liếc nhìn Khương Dung không thèm quan tâm, hắn không muốn bị Khương Dung dây dưa, hắn cần tiếp tục giết Yêu tộc.

Khương Dung hừ lạnh quay đầu tàn sát Hải tộc trả thù, buộc Bạch Dã phải đối chiến. Nhưng mà Bạch Dã vẫn không quan tâm đến hắn, để mặc hắn giết Hải tộc.

Bạch Dã liên tục dùng chủng tính công kích rộng, tiêu diệt rất nhiều Yêu tộc.

Khương Dung bực tức, hắn không có chủng tính công kích rộng nên bị thiệt thòi so với Bạch Dã, hắn quay đầu đuổi theo Bạch Dã, buông lời khiêu khích.

Bạch Dã vẫn không quan tâm, tại trong loạn quân chạy vội, liên tục ra tay tiêu diệt Yêu tộc.

Khương Dung tức giận không làm gì được Bạch Dã, chủng tộc của hắn không thiện tốc độ, Bạch Dã lại trơn trượt như một con lươn.

Hắn hừ lạnh:

“Ngươi muốn giết sao? Được! vậy ta cho ngươi giết!”

Hắn phất tay ra lệnh, toàn quân xông lên, viện quân cũng được điều động.

Yêu tộc lúc này đã tăng lên hơn một triệu quân, Hải tộc còn không tới bảy trăm ngàn quân. Mà lại không ngừng có Yêu tộc đổ quân vào chiến trường.

Hải tộc điên cuồng chém giết, giết đến quên mất trời đất thời gian, càng chiến khiến bọn chúng càng điên. Yêu tộc cũng không khác gì.

Cả hai đều chém giết đến quên mất lý trí.

Mặt đất đã thấm đẫm máu tươi, không khí ngập mùi tanh tưởi, mảnh thịt nát vương vãi khắp nơi.

Bạch Dã ngẩng đầu nhìn trời, lúc này đã là giữa trưa.


Trận chiến đang bước vào tàn cục, cứ một Hải tộc phải đánh với hai đến ba Yêu tộc. Tất cả đều đã sức cùng lực kiệt.

Bạch Dã nhún thân bay lơ lửng giữa chiến trường, hắn lớn tiếng ra lệnh:

“Rút quân!”

“Hừ! còn muốn đi sao?” Khương Dung hừ lạnh, hắn thực sự rất tức giận, đánh đến lúc này Yêu tộc đã tổn hại nghiêm trọng, nếu không toàn diệt Hải tộc, hắn không nguôi được cơn giận.

Bạch Dã nhếch mép cười:

“Khương Dung tướng quân hình như giận quá mất khôn. Nếu muốn đánh tiếp ta sẽ cho toàn quân tự bạo cùng hủy diệt với Yêu tộc.”

Khương Dung nghe vậy hơi khựng lại, mắt đảo một vòng, tâm đã động. Nhưng tức giận này không chỉ vài lời nói có thể dừng được hắn:

“Muốn bạo thì cứ bạo, chỉ cần lấy được mạng của bát điện hạ, trả giá bằng cả đội quân cũng xứng đáng.”

“Lấy mạng ta?” Bạch Dã cười khẩy: “Vậy sau đó tướng quân định đối phó với phụ vương ta thế nào?”

Khương Dung sững lại, hắn lo lắng chính là điều này, nhưng cũng không thể đơn giản bỏ qua như vậy.

Bạch Dã cười nói tiếp:

“Tướng quân chẳng phải chỉ muốn lập công thôi sao?”

Bạch Dã dứt lời, tay phải nắm lấy vai trái, kéo soạt một cái, tay trái đứt rời tận vai. Bạch Dã miệng vẫn treo nụ cười, cầm cánh tay ném cho Khương Dung.

Khương Dung sững sờ, theo bản năng bắt lấy cánh tay, nhíu mày hỏi:

“Bát điện hạ đây là ý gì?”

Hắn thực sự không hiểu động cơ của Bạch Dã, lúc đánh nhau thì điên cuồng, lúc rút lui thì bất chấp. Đây không giống như là muốn rèn luyện.

“Không phải ta đã nói chỉ muốn rèn luyện sao?” Bạch Dã cười nói.

Sau đó, Hải tộc nhanh chóng thu lại Hấp Huyết Thạch và Yêu hạch của đồng đội đã chết nuốt vào bụng, rồi gấp rút lui quân.

Một tên tướng đến gần Khương Dung hỏi:

“Có muốn truy sát?”

“Giặc cùng đường chớ đuổi!” Khương Dung lắc đầu, nhìn cánh tay Bạch Dã, hắn nói: “Vả lại ta cũng có chiến tích để giao phó bên trên, không cần đuổi cùng giết tận.”

Khương Dung cảm thấy trong chuyện này có trá, ẩn sau đó chỉ sợ còn có âm mưu lớn hơn, nhưng hắn không dám tra xét tường tận, hắn sợ sau lưng Bạch Dã còn có đại năng, nếu hắn bước qua lằn ranh sẽ ngay lập tức mất mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui