Bạch Dã hai tay liên tục kết ấn, gió mưa sóng biển theo từng đạo ấn của hắn mà cuốn động.
Bạch Dã hai tay ngang hông, gồng sức nâng lên. Theo thế nâng của hắn, sóng biển cuộn trào, nước biển dâng cao.
Khương Dung nhíu mày, lập tức đoán ra Bạch Dã định làm gì, hắn đang định dâng nước nhấn chìm Đoạn Trường Nhai.
Bình thường mà nói khó có Hải tộc đại năng nào làm được điều này, trừ khi là Hải Vương, nhưng nếu Hải Vương ra tay sẽ có Yêu tộc đại năng xuất hiện kiềm chế.
Bạch Dã không có khả năng Đằng Vân Ngự Hải của Hải Vương, nhưng hắn dựa thế cơn bão, lại thêm đã mò ra một chút môn đạo của Đằng Vân Ngự Hải nên việc có thể dâng nước nhấn chìm Đoạn Trường Nhai là hoàn toàn có thể.
Khương Dung cảm thấy không thể để Bạch Dã hoàn thành thi pháp, hắn bước lên một bước nói với thuộc hạ sau lưng:
“Ta đi ngăn Bạch Dã, các ngươi ở lại thủ vững trận địa. Nhớ! Lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến.”
“Tuân lệnh tướng quân!” đám thuộc hạ đồng loạt chắp tay nói.
Khương Dung đạp bước trên không, khí thế cuộn trào, cơ bắp phình to, móng vuốt dưới tay từ từ mọc dài.
Hắn hét lớn giậm bước lao tới Bạch Dã, móng vuốt giơ lên cao giáng xuống.
Liệt Thiên!
Móng vuốt khắc vào không khí, cắt ra không gian khiến cho không gian bị rách ra đừng đường dài giống như mạng nhện.
Bạch Dã cảm thấy cực độ nguy hiểm, bị chiêu này cắt trúng chỉ sợ hắn sẽ thành ba khúc.
Bạch Dã vội ngừng thi pháp, hai tay biến hóa vẽ ra trước mặt một tấm màn nước.
Thủy Mạn!
Phốc! một tiếng nhỏ vang lên, Liệt Thiên cắt vào Thủy Mạn, hằn in vết trảo nhưng màn nước rất nhanh khôi phục như cũ.
Khương Dung hai tay chắp lại, yêu khí tụ lại, hắn từ từ tách lòng bàn tay, bên trong là một quả cầu năng lượng đang không ngừng bành trướng.
Quả cầu năng lượng có hai lớp: lớp ngoài màu trắng sáng, lõi màu tím sậm, năng lượng bị nén lại đạt tới bán kính một trượng, Khương Dung lập tức ném ra.
Diệt Thiên Địa!
Bạch Dã phất tay liên tục tạo ra vô số Thủy Mạn chồng chất lên nhau, bao trùm lại toàn bộ không gian hắn đang đứng.
Phong Tuyệt Không Gian!
Diệt Thiên Địa va chạm với Phong Tuyệt Không Gian ầm ầm nổ vang, các tấm màn nước bị đánh nát, quả cầu năng lượng cũng hao hết năng lượng mà tự hủy.
Phá vỡ Phong Tuyệt Không Gian, Khương Dung được thế lấn tới, hắn muốn cận thân chiến đấu với Bạch Dã.
Móng vuốt giơ cao, lại là một chiêu Liệt Thiên.
Bạch Dã không dám khinh thường, tay vuốt một cái, thủy kích lập tức xuất hiện trong tay.
Không một chút chần chừ, Bạch Dã đâm thẳng thủy kích va chạm trực diện với Liệt Thiên.
Oanh!
Thủy Kích bị đánh thành bãi nước, Bạch Dã loạng choạng lui về sau. Khương Dung hơi khựng lại thân hình.
Qua một lần đối chiến đã thấy rõ ai mạnh ai yếu, Khương Dung không hổ là tướng quân lão luyện của Yêu tộc, Bạch Dã mặc dù mang huyết mạch cao quý, nhưng tuổi đời còn có chút trẻ, chưa thể phát huy hết sức mạnh của huyết mạch.
Khương Dung và Bạch Dã trên không chiến đấu, phía dưới đám quân lính cũng bắt đầu lao vào nhau.
Khương Dung đạp bước đằng không, một cỗ áp lực nặng nề đè ép không gian.
Không gian đang rung lắc, có dấu hiệu bị nứt ra.
Mỗi bước hắn tiến lên, không gian lại thêm trầm xuống.
Trấn Thiên Địa!
Bạch Dã lưng cũng bắt đầu cong xuống, có thể thấy áp lực đè lên Bạch Dã là lớn thế nào.
Khương Dung tỏ vẻ thân thiện nói:
“Bát điện hạ, lui binh đi! Ta quý tài không muốn giết bát điện hạ tại đây, dù sao bát điện hạ tương lai còn dài, thất bại lần này vẫn còn lần sau. Bát điện hạ, lui binh đi!”
Khương Dung lời này nửa thật lòng nửa dối trá. Hắn quả thực không muốn giết Bạch Dã, không phải vì quý tài mà vì bài học của Ngư Tinh vẫn còn đó.
Giết con Hải Vương thì dễ, nhưng sau đó thế nào đối phó với Hải Vương trả thù mới là vấn đề. Hắn không biết trong lòng Vũ Đông địa vị Bạch Dã bao lớn nhưng tốt nhất vẫn là không nên giết.
Khiến cho Bạch Dã thấy khó mà lui là tốt nhất.
Nhưng Bạch Dã không biết ý Khương Dung, ánh mắt hắn lạnh lùng sắc bén nhìn Khương Dung, nói:
“Chỉ một chút như vậy cũng muốn khuất phục ta sao?”
Nói rồi, hai tay Bạch Dã đưa ra, một chỉ thiên, một chỉ địa, hai tay vẽ một vòng tròn. Trên đầu và dưới đuôi hắn sinh ra hai vòng xoáy.
Thôn Thiên Thực Địa!
Lực trấn áp bị hai vòng xoáy hóa giải, Bạch Dã thẳng lưng cảm thấy hoàn toàn thoải mái, không một chút áp lực.
Bạch Dã hai tay vũ động, nói:
“Ngươi cũng thưởng thức chiêu này đi. Cự Lãng Thôn Thiên!!!”
Sau lưng Bạch Dã sóng biển ầm ầm bọt tung trắng xóa, bão tố cuồng phong, một con sóng lớn từ từ dâng lên.
Sóng lớn cao trăm trượng và không ngừng cao thêm, thế sóng hung hãn như muốn bao trùm trời đất. Đổ xuống đầu Khương Dung.
Khương Dung khuỵu gối, thân hình trầm xuống, tụ lực vào hai tay. Hắn hét lớn một tiếng, tung ra liên hoàn đấm.
Tinh Lạc Quyền!
Quyền ảnh xuất hiện vô số trùng trùng điệp điệp đánh vào Cự Lãng Thôn Thiên sóng lớn.
Quyền đánh vào nước chỉ vẩy lên bọt nước rồi lập tức bị nước nuốt chửng. Nhưng mà quyền ảnh nhiều lắm, liên miên bất diệt, sóng lớn bị đánh thành bọt nước vỡ tan.
Nước bắt tung tóe, che mất tầm mắt của Khương Dung.
Đúng lúc này, không một dấu hiệu báo trước, những mảng nước xung quanh Khương Dung tụ hình hóa thành những thanh tiểu thủy kích, từ bốn phương tám hướng kích xạ Khương Dung.
Khương Dung hừ lạnh, thân hình cuộn tròn, tay ôm lấy hai gối, đầu cúi sát ngực. Yêu khí cuốn quanh thân, bộ lông nổi lên những hình đồ án hoa văn hoàng kim sáng chói.
Tiểu thủy kích bay tới gần, chưa kịp chạm vào bộ lông thì đã vỡ nát thành những giọt nước.
Đột nhiên, một mũi kích nhọn hoắc vô thành vô tức xuyên qua những giọt nước đâm về phía lưng Khương Dung.
Khương Dung lúc này đang cuộn tròn mình, ngũ giác bị những nước xung quanh cản trở, dường như không biết được nguy hiểm đang đến.
Bạch Dã ẩn trong màn nước thấy vậy thì nhếch mép cười.
Khi thủy kích chỉ còn cách lưng Khương Dung vài tấc thì chợt dừng lại, nhìn rõ mới thấy cái đuôi bọ cạp đã chặn lại thủy kích.
Bạch Dã hừ lạnh, dấn thân tiến tới, tung chưởng đánh vào chuôi thủy kích, quyết lấy mạng Khương Dung.
Khương Dung đột nhiên vươn mình hét lớn, một cỗ trọng trường khuếch tán.
Bạch Dã chưa kịp phản ứng đã rơi vào phạm vi ảnh hưởng của Trấn Thiên Địa, khiến cơ thể hắn trầm xuống động tác chậm chạp, thủy kích trong tay cũng có dấu hiệu tan rã trở lại thành nước.
Khương Dung quay đầu, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lượn lờ sát khí, hắn gằn giọng nói:
“Ta kính Bạch Dã điện hạ là bực kỳ tài, chỉ có ý đuổi đi, không muốn giết chết. Nhưng bát điện hạ ra tay quá độc ác, muốn lấy mạng ta. Vậy thì ta cũng không nương tay nữa.”
Khương Dung đạp bước không trung.
Mỗi bước đi, trọng lực đều tăng gấp đôi. Không gian đã bắt đầu vỡ ra, tiếng kêu răng rắc.
Bạch Dã động tác chậm chạp, hắn cảm nhận áp lực gấp đôi trước đó, Khương Dung lần này quả thực đã tức giận mà dùng toàn lực trấn áp.
Bạch Dã vẽ ra hai vòng xoáy Thôn Thiên Thực Địa, muốn dùng cách cũ phá giải Trấn Thiên Địa.
Nhưng mà hắn quá khinh thường Khương Dung. Khương Dung hừ lạnh, một chân đạp xuống, hai vòng xoáy chưa kịp phát huy tác dụng đã bị trấn vỡ nát.
“Bạch Dã điện hạ vô ích thôi, trong phạm vi ảnh hưởng của Trấn Thiên Địa ngươi chẳng khác nào cá nằm trên thớt, ta muốn giết ngươi thế nào thì giết. Ngươi từ bỏ đi.”
Bạch Dã ánh mắt kiên cường, hắn sẽ không dễ dàng nhận thua. Tay hắn chậm chạp kết ấn hình thành những bức màn nước. Phong Tuyệt Không Gian!
Khương Dung nhếch mép cười, giống như đang nhìn một tên hề làm trò. Hắn đạp bước.
Không gian trầm xuống, Bạch Dã và những bức màn nước cũng trùng xuống.
Khương Dung không muốn tiếp tục dây dưa, hắn đạp mạnh lao tới, hai tay vung lên.
Liệt Thiên!
Lần này Liệt Thiên xuất ra mạnh hơn trước đó nhiều lần, không gian bị cắt đứt, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Bạch Dã sắc mặt tái mét, theo bản năng hai tay bắt chéo bước mặt chống đỡ.
Đầu tiên là những tấm màn nước xung quanh hắn vỡ nát, tiếp đến Liệt Thiên va chạm vào cơ thể hắn.
Bạch Dã hét lên một tiếng lớn, thân hình hắn đổ sụp.
Khương Dung vội thu tay lại nhưng đã không kịp. Sắc mặt của hắn lúc trắng lúc đen, hắn thật không ngờ lại giết chết được Bạch Dã, Bạch Dã sẽ không chết như vậy chứ? giết con của Hải Vương sẽ gặp hậu quả thế nào? là tốt hay xấu. Hắn lúc này có chút bối rối.
Đúng lúc này có giọng nói vang lên:
“Ngươi tưởng chỉ có như vậy là giết được ta sao?”
Khương Dung ngẩng đầu nhíu mày, trong lòng vừa vui vừa buồn. Vui là Bạch Dã chưa chết, vậy thì còn có đường lui. Buồn là Bạch Dã chưa chết, Bạch Dã vậy mà có thể giả chết lừa gạt qua hắn.
Khương Dung hừ lạnh:
“Bát điện hạ liệu có thoát được lần thứ hai?”
Khương Dung đạp bước nghịch thế tiến lên, Trấn Thiên Địa khuếch tán bao lại Bạch Dã, hắn định dùng lại chiêu cũ nhưng lần này sẽ không cho Bạch Dã thoát được.
Bạch Dã cười lạnh:
“Ngu xuẩn!”
Bạch Dã đưa tay lên trời.
Trên trời cao vẫn giăng đầy sấm sét, một tia sét đánh xuống bị Bạch Dã nắm trong tay. Bạch Dã dùng sức kéo mạnh tia sét giống như kéo một tấm lưới.
Sấm sét theo thế kéo ầm ầm bổ xuống.
Trấn Thiên Địa của Khương Dung bị sấm sét đánh nát.
Lôi thuộc tính nổi danh là cuồng bạo, hủy diệt, một chút lực trấn áp của Khương Dung làm sao có thể chống nổi.
Sấm sét đánh lên thân Khương Dung khiến lông hắn cháy két, da thịt đỏ tấy. Khương Dung sắc mặt khó coi, nói:
“Nhân Ngư tộc làm sao có được chủng tính thuộc tính lôi?”
Bạch Dã cười lạnh:
“Nhân Ngư tộc không có chủng tính thuộc tính lôi, nhưng ta đã học được một ít Đằng Vân Ngự Hải, đủ sức để ảnh hưởng đến giông bão sấm sét.
Ngươi hãy thưởng thức món quà mà ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đi!”
Bạch Dã liên tục phất tay vũ động, sấm sét gió bão bị hắn cuốn tới. Bạch Dã đưa tay nhấn một cái, tất cả tụ lại phong ấn Khương Dung.
Bạch Dã phất tay rời đi để lại một câu:
“Ngươi ở đây chơi tiếp đi! Ta đi diệt Đoạn Trường Nhai.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...