Lúc này, Tôn Kỳ hoàn toàn thúc thủ vô sách. Hồn cư của hắn bị một cỗ hồn lực xâm lấn.
Hắn tưởng như mình sẽ phải chết. Vì vài lời bất kính mà bị giết, Vũ Đông cũng thật quá bá đạo.
Nhưng chỉ một thoáng sau, Vũ Đông thu tay lại, ánh mắt đã dịu hơn, bớt đi vẻ bá đạo lạnh lùng.
Tôn Kỳ chưa chết, nhưng bị dọa hồn phách lên mây, sắc mặt hắn trắng bệt.
Vũ Đông thu lại khí thế, vị nương nương bơi tới bên giường xem xét Tôn Kỳ, thấy hắn không sao, nàng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, quỳ gối cúi đầu nói:
“Là thiếp dạy dỗ con không tốt, xin bệ hạ trách phạt mà tha cho con nhỏ.”
“Ta chỉ kiểm tra vết thương của bát nhi, các ngươi không cần khẩn trương, đứng lên đi!” Nói rồi, hắn cúi xuống xoa đầu Nhân Nhân nói: “Còn không dừng tay! Bát ca của ngươi không việc gì.”
Nhân Nhân nước mắt dàn dụa, vùng vằng thoát khỏi bàn tay của Vũ Đông, rồi chạy vụt lên giường ôm lấy cổ Tôn Kỳ siết chặt như sợ mất đi bát ca của mình.
Vũ Đông thấy cảnh này, có chút buồn trong lòng, nhưng rất nhanh lấy lại khí thế của bậc đế vương, hắn quay đầu đi. Khi qua bậc thềm, hắn dừng lại, nói:
“Chiến dịch vừa rồi thành công. Tất cả đều đã có thưởng chỉ còn bát nhi. Chừng nào thấy khỏe thì đến chỗ ta nhận thưởng.”
Vị nương nương vội cúi đầu:
“Đa tạ bệ hạ ban ân, bát nhi khỏe sẽ lập tức đến.”
Vừa nói vị nương nương vừa nhấn đầu Tôn Kỳ xuống, nói nhỏ:
“Nhanh cảm tạ phụ vương đi!”
Tôn Kỳ vừa mới suýt chết, hắn tất nhiên không dám cương, vội cúi đầu:
“Đạ tạ phụ vương, bát nhi nhất định sẽ đến.”
Vũ Đông thấy vậy, trong lòng như kim châm, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ sự lạnh lùng, hắn đi để lại một câu nói:
“Ta là Hải Vương cũng là một người cha, vẫn có câu hổ dữ không ăn thịt con, các ngươi không cần quá lo lắng.”
Đế vương chi lộ là một con đường cô độc, hắn đã chọn thì không hối hận, một chút mủi lòng không thể khiến hắn quay đầu.
Hắn tự nói nhỏ trong lòng: xem ra đúng là bát nhi, không phải là hắn.
Vũ Đông có một nghi ngờ trong lòng, vậy nên hôm nay hắn mới đến kiểm tra Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ nhìn theo bóng lưng xa dần của Vũ Đông mà thở dài trong lòng, thầm kêu may mắn.
Vũ Đông lúc đó đã tiến vào hồn cư thăm dò hồn phách của hắn, cũng may trước đó hắn đã biến hóa hồn phách giống như thân xác này khiến cho Vũ Đông không chút nghi ngờ.
Mặc dù không bị phát hiện nhưng đây là bài học đắt giá cho hắn: không được khinh thường thiên hạ, kẻ địch tu vi càng cao, tâm tư càng đáng sợ.
Sau đó vị nương nương và Nhân Nhân rối rít hỏi thăm hắn, nghe hắn nhiều lần khẳng định không sao, bọn họ mới yên lòng.
Mấy ngày sau, sau rất nhiều lần năn nỉ, Tôn Kỳ cuối cùng cũng được “mẹ” cho ra ngoài.
Nhân Nhân nhảy nhót vui vẻ kéo tay Tôn Kỳ đi tới đi lui.
Tôn Kỳ cảm thấy sầu khổ trong lòng, hắn biết điểm yếu của hắn hiện giờ là không có trí nhớ của thân xác, nhất thời có thể dùng lý do mất trí nhớ để qua mặt bọn họ, nhưng không thể cứ như vậy mãi, sớm hay muộn cũng sẽ lộ ra chân ngựa.
Vậy là hắn đã nghĩ ra một kế hoạch có thể che đậy điểm yếu này.
Năn nỉ mãi mới được ra ngoài, không ngờ lại dính theo cái đuôi Nhân Nhân, khiến hắn bó tay bó chân không biết phải làm sao.
Biết bát ca bị mất trí nhớ, Nhân Nhân đi phía trước tích cực giới thiệu về mọi thứ.
Nơi bọn hắn đang sống gọi là Thủy Cung.
Thủy Cung là một tổ hợp kiến trúc gồm nhiều cung nhỏ. Phụ vương của bọn hắn ở tại cung Kiến Hòa, bọn hắn thì ở tại cung Phương Nghi, mỗi vị nương nương đều sống tại cung riêng, có thể sống cùng con hoặc các con cũng có thể sống tại cung riêng.
Các công trình kiến trúc được xây dựng từ san hô, đá nguyên khối, đá núi lửa, rong biển, tảo biển, vỏ sò…
Tôn Kỳ được một phen mở rộng kiến thức, thật không thể tưởng tượng nổi lại có thể xây dựng một tổ hợp kiến trúc lớn như vậy tại đáy biển, bọn Hải tộc rốt cuộc đã làm thế nào mà có thể xây được, riêng việc kiếm được những tảng đá khổng lồ nguyên khối, lại còn cắt gọt thành những cột trụ đã là một chuyện không dễ.
Trên các cột trụ khắc họa những hoa văn sắc nét có mây, hoa, sông, núi, sóng biển, gió bão… nhưng đa phần đều mô tả những chiến công của các đời Hải Vương.
Hải tộc khá ưu chuộng dùng chân châu, san hô, ngọc trai, những vật lấp lánh để trang trí. Thủy Cung tại dưới đáy biển nhưng vẫn sáng lấp lánh như một viên châu trong cát.
Nhân Nhân dắt Tôn Kỳ bơi trên một con đường lát ngọc trai. Nếu như Ma tộc thấy số ngọc trai này chỉ sợ bọn hắn sẽ phát điên lên mà cào cấu cả mặt đất. Nhưng tại Thủy Cung, ngọc trai không khác gì đá sỏi trên đất liền.
Nhân Nhân chỉ tay phía trước nói:
“Bát ca nhìn! Kia là Hải Liễu, nghe nói Hải Liễu không bao giờ nở hoa, chỉ đến khi gần chết nó mới nở hoa tiếp tục lưu giống. Kia là Bát Nhã hoa, một lần nở năm mươi năm mới tàn, hoa này mới nở được hai mươi năm. Kia lại là…”
Nhân Nhân say sưa giới thiệu cho Tôn Kỳ những loại cây trong vườn thượng uyển.
Đúng lúc này có giọng nói vang lên:
“Nhân Nhân muội, sao hôm nay có nhã hứng thăm vườn thượng uyển vậy?”
Nhân Nhân nghe gọi thì mặt sầm xuống, nàng biết kẻ lên tiếng là ai? là kẻ nàng không thích.
“Hừ! ta muốn đi đâu thì kệ ta!”
“A! Nhân Nhân muội, hôm nay gan muội thật lớn, gặp tỷ tỷ không chào một tiếng, lại còn dám hỗn. Phụ vương mà biết sẽ không thích đâu.” Vị tỷ tỷ của Nhân Nhân cười nói, trong nụ cười có tàng đao.
Nhân Nhân mặt hơi tái, nhớ đến vị phụ vương nghiêm khắc, nàng biết nàng đã bị gài, không thể không cúi đầu.
“Miên Hoa tỷ bình an!”
Miên Hoa cười đắc ý, đưa tay muốn xoa đầu Nhân Nhân. Nhân Nhân vội lùi lại. Miên Hoa tay cuốn một cái, nước xung quanh hóa thành một vòng xoáy cuốn lấy Nhân Nhân, cố định Nhân Nhân tại chỗ không cho chạy trốn.
Khi tay của Miên Hoa sắp chạm lên đầu Nhân Nhân thì chợt dừng lại, bị một cánh tay rắn chắc bắt lại.
Miên Hoa kinh ngạc ngửng đầu nhìn, một hình ảnh nằm trọn trong tròng tử của nàng không ai khác chính là Tôn Kỳ.
Miên Hoa vùng vẫy cánh tay cố thoát nhưng mà vô ích, Tôn Kỳ cũng có chút ngạc nhiên vì sức mạnh của Miên Hoa sao lại yếu như vậy. Hắn đoán có thể do Miên Hoa là nữ nên không trọng chiến, khác với thân xác này được rèn luyện trong chiến tranh.
Miên Hoa vùng vẫy không được thì tức giận, một dòng nước xoáy từ tay nàng cuốn tới tay Tôn Kỳ muốn vặn nát tay Tôn Kỳ. Hắn đoán đây có lẽ là một chủng tính điều khiển nước biển đặc trưng của Hải tộc, hắn tất nhiên sẽ không chịu thiệt, hắn vội buông tay ra.
Miên Hoa nhìn hắn hằm hằm, xoa xoa cổ tay bị hằn in dấu bàn tay:
“Ngươi dám…”
“Có gì không dám…” Tôn Kỳ dùng ánh mắt ngạo nghễ đáp lời.
Đúng lúc này, một cỗ uy áp ập xuống bao trọn khu vực này, một giọng nói trầm vang:
“Bát đệ, xem ra mới lập được một chút công trạng đã không ai ra gì rồi.”
Một vị thanh niên Nhân Ngư tộc bơi tới, ánh mắt tự tin, trên môi có nụ cười nhạt.
Miên Hoa thấy tên thanh niên này thì vui vẻ ra mặt, vội bơi tới bên cạnh, cười nói:
“Ngũ ca, hắn ăn hiếp ta, ca nhất định phải đòi cho ta một cái công bằng.”
Nhân Nhân kéo tay Tôn Kỳ, nói nhỏ:
“Vị ngũ ca này gọi Mặc Đình là ca cùng một mẹ với Miên Hoa, thực lực của hắn rất mạnh, nếu là lúc trước bát ca không sợ hắn, nhưng bây giờ bát ca đang bị thương không nên cùng hắn đánh nhau.”
Tôn Kỳ xoa đầu Nhân Nhân, cười nói:
“Ca tự biết chừng mực.”
Không biết vì sao mà Nhân Nhân luôn cho những người xung quanh cảm giác muốn xoa đầu, Tôn Kỳ gần đây xoa đầu Nhân Nhân cũng đã sắp thành thói quen.
Mặc Đình nhoẻn miệng cười, phong thái ung dung, nói:
“Bát đệ sao không hiểu lễ nghĩa vậy? Nhân Nhân còn nhỏ không hiểu thì cũng thôi đi, bát đệ đã lớn sao cũng như vậy?”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, hai tay vỗ vào nhau:
“A! ngũ ca nghe nói lần trước bát đệ tham gia chiến tranh với Yêu tộc, trở về thì bị thương, đến bây giờ vẫn còn mất trí nhớ. Có phải vì vậy mà đệ đã quên hết lễ nghĩa.”
Nụ cười trên miệng hắn càng đậm:
“Hay là… để ngũ ca dạy cho đệ biết thế nào là lễ nghĩa…”
Tôn Kỳ thấy vậy thì nhếch mép cười, huynh đệ đấu đá hắn đã thấy qua quá nhiều. Liếc mắt một cái là biết chuyện gì đang xảy ra.
Hẳn là mấy ngày trước Vũ Đông đến thăm hắn, Vũ Đông lúc đó tỏ ra cưng chiều Nhân Nhân và hứa ban thưởng cho hắn, bởi vậy khiến vài kẻ nổi lên những suy đoán.
Mặc Đình và Miên Hoa rõ ràng đang giăng bẫy nhằm hạ nhục hắn và Nhân Nhân.
Chuyện gặp nhiều, tất nhiên cũng có nhiều cách đối phó, hắn cười nói:
“Dạy ta? Ngươi được không?”
Mặc Đình nghe Tôn Kỳ nói thì hơi ngạc nhiên, hắn cảm thấy một cỗ khí chất đặc biệt từ Tôn Kỳ.
Tự tin, vô cùng tự tin.
Lúc trước bát đệ cũng tự tin nhưng là tự tin ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng. Nhưng bây giờ lại giống một lão cáo già.
Khí chất này khiến hắn thấy khó chịu, quyết tâm làm nhục Tôn Kỳ càng lớn hơn trong lòng hắn.
Mặc Đình tiến lên, giải phóng toàn bộ khí thế ép về phía Tôn Kỳ.
Sắc mặt Tôn Kỳ trầm xuống, hắn lúc này đang bị thương muốn đối cứng là không thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...