Tứ tộc tranh đấu kéo dài từ thuở hồng hoang đến tận bây giờ vẫn chưa kết thúc. Trong trăm vạn năm nay, âm mưu quỷ kế, nội gián phản gián cái gì cũng đều sử dụng.
Thông tin về kẻ địch, tứ tộc đều nắm rõ trong tay.
Ngư Tinh lúc đó là con của Hải Vương, mang trong mình thân phận cao quý. Hắn từng nhiều lần lãnh quân tiến đánh các tộc khác.
Hắn đặc biệt có hứng thú với phương pháp luyện hồn của Ma tộc nên những lần tiến đánh Ma tộc, hắn đều bắt sống vài tù binh bắt khai ra ma pháp của bọn chúng.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản: Hải tộc mạnh về thân thể, truyền thừa chủng tính nhưng lại yếu về hồn phách, nếu như có được phương pháp luyện hồn của Ma tộc vậy thì sẽ bù đắp được khiếm khuyết của Hải tộc. Lúc đó chẳng phải Hải tộc sẽ hoàn hảo vô khuyết, trở thành bá chủ Đại Thế Giới cũng là trong tầm tay.
Nhưng mà ma pháp của Ma tộc là dựa trên hệ thống tu luyện, hệ thống ngôn ngữ, ấn ký… còn Hải tộc lại không hề có những thứ này, nên Hải tộc học ma pháp là gần như không thể.
Nhưng với tài trí thông minh của mình, Ngư Tinh vẫn mò ra được một vài điều.
Hắn nhận ra Ma tộc hay nuôi Nhân tộc để luyện hồn, vậy là hắn cũng thử ăn Nhân tộc để cường hóa hồn phách của hắn. Đó là lý do vì sao hắn sống tại cửa biển thích cắn nuốt Nhân tộc.
Sau rất nhiều thử nghiệm, hắn cuối cùng cũng có được một chút thành quả. Nhưng còn chưa kịp phát triển, truyền lưu thì bị một tên Nhân tộc giết chết.
Nhưng hắn đã dùng phương pháp tự sáng tạo phong ấn hồn phách của hắn trong hồn cư không để hồn phách tan rã theo thân xác đã chết. Nhờ vậy hắn bảo toàn được một mạng.
Nhưng mà đây chỉ là kiếp sống tạm, hắn không muốn sống dằn vặt như thế. Hắn muốn dục huyết trùng sinh, lại một lần nữa có được thân thể.
Tôn Kỳ đạp bước trên không từ từ lấn tới, Ngư Tinh sợ hãi co rụt nhưng vẫn mạnh miệng:
“Ngươi… ngươi đừng bước tới đây…. Nếu không…”
“Nếu không làm sao?” Tôn Kỳ mỉm cười dừng bước chân.
“Nếu không… nếu không… ta sẽ… sẽ… giết ngươi. Ngươi nên biết đây là hồn cư của ta, địa bàn của ta. Ta giết ngươi dễ như trở bàn tay.” Ngư Tinh cố trấn tĩnh, làm mặt dữ.
“Hồn cư của ngươi sao?” Tôn Kỳ đưa mắt ngó quanh một vòng, cười khẩy nói: “Màng thai này chẳng phải là ma pháp Phong Hồn của Ma tộc tạo thành sao? Đáng tiếc… đáng tiếc a!”
Ngư Tinh nghe lời này thì giật mình như bị nói trúng tim đen. Hắn từng bắt qua Ma tộc tra khảo để có được ma pháp, nhưng rất nhiều trong số đó hắn không dùng được.
Riêng chỉ có Phong Hồn qua cải biên của hắn là có thể dùng được. Nhờ có Phong Hồn mà hắn giữ được tính mạng đến lúc này.
“Ngươi… ngươi làm sao biết được?” Ngư Tinh lắp bắp hỏi.
Tôn Kỳ cười nhạt, phong khinh vân đạm nói:
“Ta sau khi giết ngươi đã chu du khắp Hải tộc, Yêu tộc lẫn Ma tộc. Những thứ ta biết, ngươi không tưởng tượng được đâu. Mấy tiểu ma pháp này trong mắt ta chỉ là trò con nít. Phong Hồn cũng chỉ là loại ma pháp cấp thấp, nhưng sau khi qua ngươi cải biên thì…”
Ngư Tinh nghe đến đây thì hai mắt sáng rỡ, giống như đứa con nít làm được điều gì đó chờ cha mẹ khen. Hắn đã tồn tại ở dạng hồn phách quá lâu rồi, tuy không chết đi nhưng hồn phách vẫn đang dần tiêu tán khiến cho linh trí của hắn không còn được bình thường.
Kiêu là kẻ thù không đội trời chung của hắn, là ngọn núi cao không thể vượt qua, là nỗi đau khắc sâu trong tâm hắn.
Hắn vừa sợ vừa hận nhưng cũng vô cùng ngưỡng mộ Kiêu. Đây là thực lực mang đến sự tôn trọng.
Phong Hồn chính là công trình hắn cảm thấy tự hào nhất cuộc đời này, nếu như có thể nhận được lời khen từ Kiêu vậy thì còn gì bằng.
“Ngươi… ngươi… thấy thế nào?” Ngư Tinh run run giọng hỏi.
Tôn Kỳ lạnh nhạt nói:
“Thật chẳng ra gì!”
Ngư Tinh nghe xong nổi giận đùng đùng, màng thai ông ông chấn động, từng sợi hồn lực chạy ngang dọc như những con rắn nhỏ. Ngư Tinh sắc mặt dữ tợn tiến lên như muốn ăn tươi nuốt sống Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ hừ lạnh, đưa tay búng một cái, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay hắn. Tôn Kỳ lạnh lùng nói:
“Năm xưa giết ngươi có chút vất vả, nhưng bây giờ chỉ cần một ngón tay là đủ.”
Ngư Tinh tập trung ánh mắt vào ngọn lửa kia, ngọn lửa cho nó một cảm giác nguy hiểm, có thể uy hiếp được hắn. Cũng phải thôi vì ngọn lửa này chính là từ Hỏa Hỏa luyện ra.
Tôn Kỳ lúc này thực sự không là đối thủ của Ngư Tinh nhưng nhờ ngụy tạo thành Kiêu, đồng thời có Hỏa Hỏa trợ giúp, hắn chẳng sợ Ngư Tinh.
Hắn bỗng nổi hứng đùa vui một chút.
Ngư Tinh tỏ vẻ sợ sệt, kiêng kỵ, trận chiến năm xưa vẫn còn hằn sâu trong tâm trí hắn.
Tôn Kỳ nhếch mép cười, chỉ hắn nói:
“Ngươi cải tạo Phong Hồn luyện hồn cư thành màng thai bảo vệ cho hồn phách của ngươi, nhưng cũng trở thành nhà tù giam ngươi mãi mãi.”
Ngư Tinh sửng sốt, một lời Tôn Kỳ nói toạc ra trọng điểm của Phong Hồn, hắn đúng là đang gặp trường hợp này, tự bảo vệ thành tự giam mình.
Hắn giương đôi mắt chờ Tôn Kỳ nói tiếp.
Tôn Kỳ cười thầm trong bụng, quả nhiên hồn phách Ngư Tinh trải qua thời gian đã không còn tinh khôn như trước, hắn có thể dễ dàng lừa được. Hắn chìm đắm nhiều năm tại Ma giới, sưu hồn vô số Ma tộc, số ma pháp hắn biết được nhiều khó đếm hết.
Một cái ma pháp Phong Hồn không làm khó hắn được.
“Hồn phách không thể thiếu cơ thể, Phong Hồn cũng chỉ là biện pháp kéo dài tồn tại hồn phách. Ngươi muốn thoát khỏi nơi đây nhất định cần phải có thân xác.”
Ngư Tinh nghe lời này gật đầu lia lịa.
“Nên ngươi đã cải tạo Phong Hồn có thể luyện hồn cư thành màng thai. Dùng màng thai để chế tạo lại thân xác. Ngươi lợi dụng tinh kim của ta để lại trong bụng ngươi luyện thành một viên Nguyệt Thạch, tụ Nguyệt Thủy để dụ những kẻ tham lam đến tranh đoạt.
Viên Nguyệt Thạch gắn liền với hồn phách của ngươi. Bất kỳ kẻ nào muốn đoạt Nguyệt Thạch sẽ bị ngươi kích phát uy năng bên trong Nguyệt Thạch đánh chết.
Bọn hắn chém giết lẫn nhau, máu thịt, tàn hồn, oán niệm của bọn hắn bị màng thai của ngươi hấp thụ. Ngươi muốn dùng máu thịt để dựng thân xác, tàn hồn, oán niệm để nuôi hồn phách ngươi.
Ta nói có đúng không?”
Ngư Tinh nghe lời này, không thể chối cãi chỗ nào, vẻ mặt hắn đầy mong đợi nói:
“Kế hoạch ban đầu là vậy, nhưng mà trải qua rất nhiều đợt chém giết, màng thai đã hấp thụ vô số máu thịt, tàn hồn. Kết quả thu được lại thật không đáng kể. Tốc độ hấp thụ hồn phách luôn chậm hơn tốc độ tiêu tán hồn phách. Ta lo sợ một ngày chưa kịp dục huyết trùng sinh thì đã hồn tiêu phách tán.
Ngươi nói cho ta biết, ta rốt cuộc sai ở chỗ nào?”
Tôn Kỳ cười thầm: trúng bẫy.
“Ngươi không sai nhưng ngươi thiếu.”
“Thiếu? thiếu thứ gì?” Ngư Tinh sốt ruột hỏi.
Tôn Kỳ mỉm cười, từ tốn giải thích.
Nói về hồn phách tạo thể khó ai có thể hiểu biết nhiều như hắn, ngay cả trong Ma tộc, hắn cũng tự tin không ai bằng hắn. Thậm chí tính cả lịch sử phát triển Ma tộc, có lẽ hắn chỉ kém mỗi Cổ Đế.
Hắn đã mổ xẻ vô số bộ phân thể của cả Ma tộc lẫn chủng tộc khác. Nhớ ngày đó tại Nộ Chiến Thành, Lý Thiên Hoa vô cùng chiều chuộng hắn, hắn muốn thứ gì Lý Thiên Hoa cũng đáp ứng, mỗi ngày hắn đều mổ xẻ cả chục bộ cơ thể. Thời điểm đó hắn chìm đắm trong nghiên cứu, những kiến thức hắn thu được thật sự rất nhiều.
Hắn giải thích thiên hoa loạn trụy, Ngư Tinh trố mắt lắng nghe như say như mê. Hắn tất nhiên sẽ không nói thật toàn bộ, chỉ cần tám phần thật hai phần giả cũng đủ khiến cho Ngư Tinh loạn trí.
Một lúc sau, Tôn Kỳ mỉm cười hỏi:
“Ngươi đều hiểu rồi chứ?”
Ngư Tinh lẩm bẩm, lấy tay ra đếm:
“Cần có cơ thể, tạo thể đan, thần thủy, thiên hỏa, thực cốt…”
Ngư Tinh kể một lượt 28 tám món, toàn là những thứ linh tinh Tôn Kỳ tự bịa ra.
Tôn Kỳ gật đầu:
“Đúng là những thứ đó. Nhưng xem ra ngươi không thể nào kiếm đủ được.”
Ngư Tinh ngước mặt nhìn Tôn Kỳ, chợt nở nụ cười ghê rợn:
“Ta không kiếm được nhưng không phải đã có ngươi kiếm cho ta rồi sao?”
“Ồ! Xem ra lần trước bị giết còn chưa sợ.” Tôn Kỳ kinh ngạc nói, rất dễ đoán ra ý của Ngư Tinh là muốn khống chế hắn ra ngoài kiếm nguyên liệu cho nó.
Ngư Tinh vẫn giữ nụ cười độc ác trên miệng nói:
“Không cần đóng kịch. Ngươi không phải là hắn. Thời gian đã qua rất lâu, với thọ nguyên của Nhân tộc thì hắn hẳn phải chết rồi. Cho dù không chết thì cũng bị các tộc truy sát, bọn hắn tuyệt sẽ không để một tên Nhân tộc như hắn tồn tại.
Ngươi cho rằng ta ngốc đến mức không phân biệt được ngươi và hắn sao? Hơi thở hồn phách của ngươi và hắn hoàn toàn khác nhau, của hắn tinh khiết như trẻ nhỏ, còn ngươi quá nhiều tạp niệm hỏa tính.
Hồn phách ngươi nhỏ bé yếu đuối như một con sâu, ngươi may mắn luyện được một chút hỏa tính nhưng trong mắt ta hoàn toàn không là gì. Ta nắm giữ thủy nguyên tố, còn sợ ngươi sao?
Hắc… hắc… hắc… bây giờ là ngoan ngoãn nghe lời, hay phải để ta dùng đến nắm đấm?”
Tôn Kỳ kinh ngạc với lời của Ngư Tinh, hắn tưởng đã nắm được tâm lý của Ngư Tinh không ngờ ngược lại bị tính kế. Hắn cười khổ trong lòng: tính toán qua lại, rốt cuộc ai mới là kẻ thông minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...