Nhân Tổ

Sa Bạo Vương sắc mặt âm trầm.

Huyết Bức Vương ngửa mặt huýt dài.

Từ phương tây một cỗ hắc vân tràn tới, nhìn rõ thì mới biết hắc vân do vô số con chim hợp thành.

Sa Bạo Vương ánh mắt sắc bén, liếc một cái đã biết được là thứ gì, hắn kinh ngạc lẩm bẩm:

“Hỏa Chi! Khắc tinh của Nga Phù. Nhưng làm sao có thể?! Sao các ngươi có thể chuẩn bị số lượng lớn Hỏa Chi như vậy? Hải tộc bí mật nuôi Nga Phù chỉ có cao tầng mới biết được. Chẳng lẽ… các ngươi cài nội gián?!”

Huyết Bức Vương há miệng cười lớn:

“Ha… ha… ha… Sa Bạo Vương, xem như ngươi không ngu ngốc. Nãy giờ ngươi xem ta đóng kịch có hay không?” hắn làm bộ sợ hãi lo lắng: “Ta sợ quá… ta sợ Nga Phù quá…”

Sa Bạo Vương mặt nổi gân xanh vô cùng tức giận, hắn lao tới như điên:

“Khốn kiếp!”

Tại phía dưới chiến trường, Hỏa Chi bất ngờ xuất hiện, bọn chúng ngay lập tức lao vào tấn công Nga Phù giống như là lao vào một bữa tiệc thịnh soạn.

Hỏa Chi quả thực là khắc tinh của Nga Phù. Nga Phù chưa kịp phát nổ đã bị Hỏa Chi nuốt trọn, cho dù Nga Phù có nổ tung thì độc dịch cũng không làm bị thương được Hỏa Chi.

Trên người Hỏa Chi phủ một lớp lông mịn chống thấm, độc dịch bắn lên lông thì lập tức trượt xuống không thể làm hại Hỏa Chi.

Nga Phù tốc độ bay chậm, nếu kẻ thù không sợ độc dịch của nó, vậy thì nó chỉ như món ăn ngon trên bàn.

Chẳng mấy chốc mà Nga Phù đã bị Hỏa Chi tiêu diệt gần hết.

Đám Yêu tộc tung hô vui mừng, lại lao đầu vào chém giết.

Hải tộc thì tinh thần có chút sa sút, nhưng mà bọn hắn không có thời gian để buồn rầu, chỉ có thể một lần nữa huyết chiến.

Lạc vẫn đang chiến đấu nhiệt huyết, cả người hắn chằng chịt những vết thương, nhưng hắn không cảm thấy một chút đau đớn hay mệt mỏi, hắn đang cảm thấy hưng phấn kích thích, giống như là ăn thuốc phiện.


Hắn càng đánh càng hăng, mỗi chiêu mỗi thức đều là dùng hết sức, mỗi lần vung tay đều là máu tưới không trung. Mùi máu tươi chính là chất kích thích với hắn lúc này.

Đột nhiên có giọng nói vang lên trong đầu hắn:

“Ngươi có phát hiện điều bất thường không?”

Tôn Kỳ: “Hả???”

Trong khoảng khắc phân tâm này, một móng vuốt sói xoẹt qua, Tôn Kỳ giật mình muốn né tránh nhưng đã quá muộn, chỉ có thể nghiêng thân.

Phốc! một vết cào dài sâu hoẳm bên cạnh sườn lòi ra cả nội tạng.

Tôn Kỳ ngã xuống, ngay lập tức đạp đất lùi xa. Con sói được thế nhào tới. Tôn Kỳ há miệng phóng gai nhọn bắn xuyên thủng đầu con sói.

Xác con sói đè lên thân hắn, chưa kịp thở dốc thì ngay lập tức một con hổ lao tới cắn đứt cuống họng hắn.

Tôn Kỳ hai mắt trợn trừng, máu từ cuống họng trào ngược lên miệng, hắn rên lên vài tiếng ư ư rồi tắt thở chết tươi.

Tại một hốc đất bí mật trong núi, hồn phách Tôn Kỳ đứng chống hông bực tức nói:

“Rồi! vừa lòng ngươi chưa! Sớm không lên tiếng, muộn không lên tiếng, lên tiếng đúng lúc ta đang quyết chiến!”

Hỏa Hỏa cười ái ngại, gãi gãi đầu cười nói:

“Ta làm sao biết ngươi đang quyết chiến. Ta lúc đó đang ngủ… à… đang tu luyện thì cảm thấy bất thường, nên ngay lập tức báo cho ngươi thôi!”

“Hừ! được rồi. Nói xem, ngươi thấy gì bất thường!?” Tôn Kỳ hừ lạnh, vẫn còn chưa nguôi giận.

“Ngươi không để ý sao? Máu của các ngươi đang thấm xuống đất…” Hỏa Hỏa làm ra sắc mặt nghiêm trọng nói.

“Máu thấm xuống đất?! Ngươi đùa ta sao? Máu không thấm xuống đất thì thấm đi đâu? Lên trời chắc!? tên khốn này, ngươi ngứa đòn rồi phải không?” Tôn Kỳ tức giận bốc khói, thật sự muốn đánh cho Hỏa Hỏa một trận. “Ngươi có biết vừa rồi ta bị giết đau đớn thế nào hay không?”


“Ấy… ấy… ấy… bình tĩnh đi. Ta chưa nói hết mà. Ý ta là không chỉ máu mà cả tàn hồn, oán niệm đều bị hòn đảo hấp thụ, là chủ động hấp thụ không phải là thẩm thấu bình thường.” Hỏa Hỏa vội giải thích.

Tôn Kỳ nghe xong chợt nhíu mày, hỏi lại:

“Ý ngươi là… hòn đảo này sống?!”

Hỏa Hỏa gật đầu:

“Không chỉ có thế. Ta còn cảm nhận được một hơi thở cổ xưa.”

“Hơi thở cổ xưa?!!!” Tôn Kỳ sắc mặt nghiêm trọng, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể có “hơi thở cổ xưa” ở đây? Đảo này nghe nói do Nhân tộc Kiêu chém xuống Ngư Tinh, vất xác tại đây mà thành đảo. Chẳng lẽ là…”

Tôn Kỳ quay sang Hỏa Hỏa gấp gáp hỏi:

“Ngươi có biết nó đang ở đâu không?”

“Sao lại hỏi ta câu đấy? ta chỉ cảm nhận được sự tồn tại, còn vị trí chính xác thì ta không biết.”Hỏa Hỏa trợn mắt.

“Vậy sao? vậy thì thật đáng tiếc.” Tôn Kỳ xoa tay tỏ ra tiếc nuối. Nếu như có thể gặp được hơi thở cổ xưa kia, hắn sẽ xác thực được một ít chuyện.

“Ta không được nhưng có người được?” Hỏa Hỏa thản nhiên nói.

“A! có người làm được sao? người ngươi nói là ai?” Tôn Kỳ đang nói thì bắt gặp ánh mắt chằm chằm của Hỏa Hỏa nhìn mình. “Này! ý ngươi không phải là ta đấy chứ?”

“Không là ngươi thì là ai?” Hỏa Hỏa nhún vai nói.

“Nhưng ta làm sao biết được nó ở đâu? Ta thậm chí còn không phát hiện ra nó, nhờ ngươi nói ta mới biết.” Tôn Kỳ nghi ngờ nói.

“Ta thấy ngươi làm thú quá lâu, sắp quên mất khả năng của mình. Ngươi không phải có thần thức sao? dùng thần thức tra xét, có thứ gì mà không ra.” Hỏa Hỏa nói.


Tôn Kỳ nghe xong thì sáng mắt, nắm tay đấm vào bàn tay:

“Phải ha! Ta có thần thức thì sợ gì tìm không ra.”

Tôn Kỳ đến Yêu giới đã được một thời gian, để có thể hoàn toàn hòa nhập vào Yêu giới, hắn đã tự quên đi rất nhiều khả năng vốn có, ngay cả thần thức đã từng mang cho hắn vô số lợi thế tại Ma giới cũng bị hắn bỏ quên.

Thời gian gần đây, hắn đã quen với việc chỉ dùng chủng tính, hắn đôi lúc đã thực sự tin rằng mình là một Yêu tộc hoặc Hải tộc.

Bây giờ nhắc đến thần thức hắn mới sực nhớ. Tôn Kỳ tập trung phóng thích thần thức bao trọn lại toàn bộ hòn đảo.

Tại lúc này mặc dù có nhiều cường giả Yêu tộc lẫn Hải tộc nhưng hắn vẫn thoải mái phóng thích thần thức, hắn tự tin không ai có thể phát hiện thần thức của hắn.

Trong đầu hắn hiện lên khung cảnh của toàn hòn đảo, quả thực hòn đảo khá giống một con cá dài quẫy đuôi. Chiến đấu vẫn đang diễn ra quyết liệt, chiến trường đã lan đến đỉnh núi, sắp tràn vào trong lòng núi.

Chương Đình Vương và Tinh Hải Vương đều đã xuất chiến.

Nguyệt Thạch treo giữ lòng núi tỏa ra những ánh sáng long lanh, Nguyệt Thạch hấp thụ ánh trăng chiếu vào và đang dần ngưng tụ một giọt dịch.

Chỉ một lát sau, Tôn Kỳ đã tập trung tại một điểm bất thường.

Tôn Kỳ cuốn theo Hỏa Hỏa, nhún chân nói:

“Đi!!!”

Tôn Kỳ đang trong trạng thái hồn phách, hắn dễ dàng xuyên qua mọi vật cản đi xuống sâu hòn đảo.

Trước mắt hắn lúc này là một tấm màng hồn lực giống như là một màng bào thai, bên ngoài còn chạy xuôi dọc những sợi hồn lực, tấm màng nhấp nhô như đang thở. Máu, tàn hồn, oán niệm đang từ bốn phương tám hướng đang chảy vào màng hồn lực.

Tôn Kỳ nhếch mép cười, thần thức hóa thành đại đao. Hắn giơ cao đại đao, bổ mạnh xuống.

Phốc! đại đao bổ ra một vết rách dài, hồn lực từ vết thương tuôn trào.

Một tiếng hét bên trong vang lên:

“A! A! A! A!”


Tôn Kỳ xông vào trong. Trước mắt hắn chính là một hồn phách, hình dáng giống như Ngư Tinh mà hắn đã nghe miêu tả.

Ngư Tinh ngay lập tức nhận ra có kẻ xâm nhập, ánh mắt của nó hướng lên trên. Hình bóng của Tôn Kỳ in bóng trong tròng mắt nó.

Bỗng nhiên, Ngư Tinh mặt vặn vẹo tức giận, hồn lực cuồng bạo không kiềm chế được, nó gằn giọng:

“Kiêu!!!!”

Tôn Kỳ nghe gọi thì mỉm cười, hắn bây giờ có thể xác định, hồn phách này chính là Ngư Tinh, vị Nhân tộc tên Kiêu cũng là thật tồn tại.

Hiện tại Tôn Kỳ trong trạng thái hồn phách, Ngư Tinh không phân biệt được hắn và Kiêu nên nhầm hắn thành Kiêu.

Tôn Kỳ đứng trên không, đưa ánh mắt ngạo nghễ nhìn xuống, hắn không ngại làm Kiêu một lần:

“Năm xưa chém ngươi, không ngờ ngươi vẫn còn sống. Nhưng mà cũng không vấn đề gì, hôm nay, ta lại chém ngươi.”

Ngư Tinh ánh mắt đầy giận dữ, nhưng cũng không giấu được vẻ e ngại.

Ký ức năm xưa lại dâng trào.

Hắn năm xưa uy phong bát phương, cường hoành vô địch, mang trong mình huyết thông cao quý nhất của Hải tộc. Hắn lúc đó chẳng sợ trời chẳng sợ đất, ngay cả cha hắn cũng không nói được hắn.

Hắn lúc đó chán ăn đồ biển liền bơi đến gần bờ săn thú ăn. Mọi chuyện diễn ra thuận lợi, hắn lúc đó sống vô cùng thoải mái.

Nhưng rồi một ngày, có một tên Nhân tộc xuất hiện. Hai bọn hắn đánh nhau. Kết quả: hắn chết.

Trận chiến đó vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn, hôm nay gặp lại Kiêu, cảm xúc trong lòng hắn lẫn lộn: vừa giận vừa sợ.

Tôn Kỳ tất nhiên nhận ra trạng thái bất thường của Ngư Tinh, hắn nhếch mép cười, đạp bước không trung tiến tới.

Ngư Tinh thấy vậy thì rụt lại, tỏ rõ vẻ e ngại:

“Ngươi… làm sao ngươi có thể đến được đây? Đây là hồn cư của ta, sao ngươi có thể tiến vào?”

Tôn Kỳ vẫn treo nụ cười trên môi, lòng thầm nói: quả nhiên là như vậy.

Tâm Vân cổ vũ: Tống huynh cố lên. Nhất định không thể để con hồ ly tinh kia nằm trên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui