“Á… á….á… Tim ta đau quá!”
“Ta là… vĩ đại. Ta là ánh sáng. Ta là vinh quanh. Ta là trí tuệ. Ta là sáng tạo.”
“…, ngươi sợ ta. Ta đã mạnh hơn ngươi. Ngươi sợ ta nên ngươi đã sai… giết ta.”
“Quân đoàn của ta. Hãy theo ta lật đổ… Mang vinh quang về cho chúng ta.”
“Ta là… Các ngươi hãy quỳ gối trước ta.”
Một tên thợ mỏ đang đào mỏ bỗng nhiên nổi điên, hắn đứng trên tảng đá khua tay múa chân, ăn nói linh tinh, gào thét điên cuồng.
Đám thợ mỏ xung quanh dừng tay, tránh sang một bên nhìn tên thợ mỏ điên với ánh mắt nghi hoặc, bọn họ xì xầm bàn tán.
“Tên A Dực này bị sao vậy? Tự dưng điên điên khùng khùng, nói năng linh tinh.”
“Ngươi có nghe hiểu hắn nói gì không?”
“Hắn nói cái gì mà quang minh, cái gì mà trí tuệ… Hắn nói hắn tên là cái gì đó. Ta thật không thể nghe rõ.”
“Ta còn tưởng chỉ mình ta không nghe được hắn nói tên.”
“Hắn bị điên rồi! ngươi nghe hắn nói làm gì!”
Bọn thợ mỏ còn đang tụ tập bàn tán thì đám lính canh đã xuất hiện, tên quản giáo quát:
“Tụ tập ở đây làm gì? Còn không đi làm việc. Muốn lười biếng sao?”
“Quản giáo, bọn ta không dám lười biếng, chỉ là A Dực... hắn…”
“Chuyện của hắn các ngươi không phải lo.”
Nói xong tên quản giáo phất tay ra lệnh. Hai tên lính tiến lên xốc nách tên A Dực ra ngoài. Tên quản giáo nhìn đám thợ mỏ nói:
“Hắn làm việc quá nhiều lên choáng váng đầu óc thôi. Ta sẽ đem hắn đi chữa bệnh. Các ngươi trở lại làm việc đi.”
Trong miệng hắn chữa bệnh, chắc chắn không bình thường, chỉ sợ là mang ra chỗ nào đó giết chết. Bọn thợ mỏ có lẽ cũng hiểu điều này nhưng mà có liên quan gì đến bọn hắn đâu.
Tên A Dực phát điên là ngày thứ năm sau khi đến nơi đây đào mỏ thông hầm.
Đám thợ mỏ cũng không quá để ý. Dù sao tại trong hầm mỏ, điều kiện làm việc khắc nghiệt, môi trường áp bức, không khí bẩn độc nên có đầy chuyện lạ phát sinh. Bị điên, mất trí nhớ, cuồng bạo, bị bệnh, dị tật, biến dạng… chuyện nào mà chưa từng xảy ra. Nói đúng hơn thì mỗi ngày tại khu mỏ đều có những chuyện như vậy xảy ra nhưng bọn lính canh sẽ rất nhanh xử lý, tránh ảnh hưởng đến việc khai thác.
Nhưng mà trong mắt Tôn Kỳ lại khác. Tên A Dực bị điên có bất thường.
Thứ nhất, tên A Dực trước đó vẫn hoàn toàn bình thường rồi đột nhiên nổi điên. Khác với các vụ kỳ lạ trước đó hắn nghe và thấy được. Các vụ kỳ lạ đó đều có dấu hiệu báo trước, từ từ mới trở nặng.
Thứ hai, chính là trước đó hắn đã nghe đám thợ già nói về đào mỏ ma thạch sẽ phát điên. Lúc đó hắn không tin nhưng bây giờ đã ứng nghiệm.
Thứ ba, chính là Tôn Kỳ cũng cảm thấy trong ma khí không bình thường. Trong ma khí có thứ gì đó. Có phải thứ đó là nguyên nhân gây ra tên A Dực phát điên?
Tôn Kỳ lúc này liên hệ với Hỏa Hỏa hỏi:
“Hỏa Hỏa, ngươi có thấy hết không? Có phải do nó gây ra không?”
“Ta đã thấy toàn bộ. Ta không chắc chắn là do nó gây nên nhưng khả năng rất lớn.” Hỏa Hỏa lúc này cũng trầm trọng đối đáp.
“Vậy ngươi có nghe tên đó nói gì không.” Tôn Kỳ hỏi lại.
“Hắn nói: ta là… ta là quang vinh, là trí tuệ…”
“Khoan đã! Sao ngươi cũng giống tên kia vậy! sao không nói ra mà còn lấp lửng.”
“Ta lấp lửng hồi nào. Ta đã nói rõ: hắn nói, ta là… ta là quang vinh, là trí tuệ…”
“Đấy! chính là chỗ đấy. Ngươi có thể nói rõ ta là ai luôn không? Sao cứ nói đến ta là… thì ngươi lại lấp lửng.”
“Ta là…” Hỏa Hỏa hét to.
“Ta không nghe được.” Tôn Kỳ đáp lại.
“…” Hỏa Hỏa nói to lần nữa.
“Ta vẫn không nghe được.” Tôn Kỳ nói.
Hỏa Hỏa trầm ngâm. Chuyện này có vấn đề: rõ ràng hắn đã phát âm rất rõ mà Tôn Kỳ lại không nghe được là sao? Hỏa Hỏa hỏi lại:
“Ngươi có thật là không nghe được?”
Tôn Kỳ cười khổ:
“Ta còn định hỏi lại: ngươi có thật sự đã nói ra mà không phải trêu đùa ta?”
Cả hai bọn họ lâm vào trầm tư, Tôn Kỳ lại nói:
“Không riêng gì ta. Đám thợ mỏ kia cũng không nghe được. Chỉ sợ ở đây không ai nghe được ngoài ngươi.”
Hỏa Hỏa cũng khó hiểu:
“Ta rõ ràng nghe được và cũng nói ra được mà ngươi lại không nghe được. Ta cảm thấy mấy cái tên này quen thuộc và cổ xưa, chỉ sợ còn xưa hơn cả sự tồn tại của ta. Vậy thì ta có thể kết luận lý do ta có thể nghe được là do…”
“Do cái gì?”
“Do ta cường đại hơn các ngươi.”
“Xí! Ngươi lại tự khen mình. Ngươi nên nhớ bây giờ năng lượng của ngươi cũng chỉ ngang với ta.”
Hai bọn họ lại xì xèo nói xấu nhau. Bọn họ đã bỏ mặc chuyện cái tên không thể nghe được sang một bên, dù sao thì cũng không biết nguyên nhân, lại nghĩ nhiều cũng chỉ thêm đau đầu.
Lại qua ba ngày nữa, bỗng nhiên có một tên nổi máu điên cuồng cầm cuốc tấn công lung tung, miệng không ngừng kêu gào:
“Bọn ngu muội, các ngươi không biết ta là quang minh sao? Các ngươi theo đi… thì mãi là nô bộc. Theo ta, ta sẽ giải phóng các ngươi để các ngươi làm chủ vạn vật.”
“Giết! giết hết bọn ngu ngốc các ngươi.”
Tên điên còn đang quơ cuốc lung tung thì bị một tên lính canh bổ một đao từ đầu xuống chân chẻ đôi thân hình. Tên lính canh lạnh lùng:
“Tên này bị bệnh phát điên để bệnh không phát tán, ta sẽ tiêu hủy tất cả đồ của hắn cùng với hắn. Các trở lại làm việc đi.”
Đám thợ mỏ quay lại làm việc nhưng trong lòng bọn họ bỗng có một tia bất an.
Tôn Kỳ thì thầm với Hỏa Hỏa:
“Vừa rồi ngươi có nghe được sao?”
“Có nghe.” Hỏa Hỏa gật đầu.
Bọn họ lại lâm vào trầm tư.
Ngày hôm sau, lại có một tên khác phát điên. Lúc tất cả đang trong ca nghỉ, hắn bỗng nhiên lao vào tên bên cạnh cắn xé như một con thú. Đám thợ mỏ lao vào tách bọn họ ra nhưng không được.
Cuối cùng lính canh giết chết tên phát điên và đưa tên còn lại đi.
Lại ngày hôm sau, một tên trong lúc đang đào mỏ bỗng quay sang tấn công lính canh. Kết quả là một lính canh bị thương, tên điên bị giết.
Nửa ngày sau, một tên miệng lẩm bẩm gì đó rồi đập đầu váo đá tự sát.
Năm canh giờ sau, có ba tên bỗng nhiên hét lớn rồi sau đó tự bạo kéo theo cái chết của hai mươi tên thợ mỏ khác cùng năm tên lính canh.
Lúc này thì đám thợ mỏ đã không còn bình tĩnh được nữa. Những lời giải thích như: làm quá sức, bị bệnh, quá căng thẳng, quá yếu… đã không thể làm cho đám thợ mỏ yên tâm.
Cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, rõ ràng là có chuyện gì đó trong này.
Có vài tên sợ hãi lập tức xin quản giáo đi nơi khác nhưng ngay lập tức bị một trận đòn roi tra tấn. Quản giáo nói rõ: ai cũng không được rời đi, bọn hắn bắt buộc phải hoàn thành công việc. Nên nhớ chính bọn họ xung phong đến đây.
Đám thợ mỏ đành miễn cưỡng quay lại làm việc.
Nhưng mà chỉ hai canh giờ sau, lại có mười tên phát điên. Lính canh lập tức ra tay chém giết và lần này bọn hắn cũng không cần giải thích vì sao.
Tiếng chuông leng keng báo giờ nghỉ lại vang lên.
Đám thợ mỏ ngừng tay, sắc mặt nặng nề trầm trọng, tinh thần giảm sút. Bọn hắn bắt đầu lâm vào sợ hãi, nghi kỵ, xa lánh, bọn hắn không dám tụ tập một chỗ vì không biết lúc nào sẽ bị kẻ bên cạnh tấn công.
Khi vừa quay lại ca làm được nửa canh giờ lại có mấy kẻ phát điên.
Liên tiếp năm ngày sau, số kẻ phát điên càng lúc càng nhiều, dường như lúc nào cũng có kẻ phát điên, lính canh cũng cảm thấy khó kiểm soát được tình hình. Bọn hắn cứ thấy ai có dấu hiệu bất thường là lập tức ra tay chém giết.
Rất nhanh đám thợ mỏ phát hiện ra nguyên nhân có thể là do hít ma khí nơi đây, bọn hắn lập tức bế khí nhưng mà kết quả cũng không mấy khả quan, chỉ có thể làm chậm quá trình phát điên mà không ngăn được.
Cuối cùng, đám thợ mỏ từ hơn một ngàn tên giảm xuống chỉ còn trăm tên. Lúc này căng thẳng sợ hãi đã đến cực độ, đám thợ mỏ không dám đào tiếp, chấp nhận bị đòn roi tra tấn.
Tên quản giáo thấy vậy liền biết mình phải thay mới đám thợ mỏ. Hắn ra lệnh cho phép chuyển hầm mỏ.
Đám thợ mỏ được phép rời đi, tất nhiên là vui mừng vô cùng.
Chỉ có riêng Tôn Kỳ là ở lại.
Tên quản giáo nhìn Tôn Kỳ nghi hoặc:
“Ngươi không rời đi sao?”
Tôn Kỳ gật đầu. Tên quản giáo nheo mắt nhìn Tôn Kỳ chờ hắn giải thích. Tôn Kỳ điềm đạm nói:
“Trước khi đến đây, ta đã nghe đám thợ già nói chuyện mỏ ma thạch nên khi đến đây ta đã có đề phòng. Ta thường bế khí, chỉ hấp thụ ma khí vừa đủ, lại nói ta tu vi thấp nên ma khí hấp thụ cũng rất ít. Ta nghĩ ta còn có thể chịu đựng được thêm một đợt thợ mới đến nữa. Khi đó ta sẽ xin rời đi.”
“Dù sao công việc ở đây cũng nhẹ hơn mà tiền lương lại cao. Ai lại không muốn làm tiếp chứ!?”
Tên quản giáo nhìn chằm chằm Tôn Kỳ đánh giá lời của hắn là thật hay giả. Một lúc sau, cảm thấy lời này không có vấn đề, tên quản giáo nói:
“Ngươi có thể ở lại nhưng cấm nhiều chuyện.”
Tôn Kỳ gật đầu. Tên quản giáo thấy vậy thì bỏ đi.
Tôn Kỳ lúc này thở ra, hỏi Hỏa Hỏa:
“Ngươi có chắc là sẽ đối phó được nó. Ta cũng không muốn bị phát điên.”
Hỏa Hỏa vỗ ngực đảm bảo:
“Ngươi yên tâm. Ta đã biết sơ lược về nó. Ta có thể đối phó được.”
“Vậy nó rốt cuộc là gì?” Tôn Kỳ hỏi.
Hỏa Hỏa trầm ngâm tìm lời giải thích dễ hiểu cho Tôn Kỳ:
“Ưm… nói như thế nào đây. Trong kiến thức của ngươi có thể gọi nó là ý niệm, ý thức, chấp niệm, chấp nhất… Ta thì thích gọi nó là Niệm.”
“Niệm?! Niệm là gì mà có thể trốn trong mỏ ma thạch, khiến thợ mỏ phát điên.” Tôn Kỳ thắc mắc.
“Chủ của cỗ ý niệm này hẳn là rất cường đại. Cường đại đến tình trạng ngươi không thể tưởng tượng được.” Hỏa Hỏa đáp.
“Nhưng mà hắn đã chết rồi. Ta cũng không cần sợ.” Tôn Kỳ cười nói.
“Ai nói hắn đã chết.”
“Hả? không phải chết oan ức mới sinh ra chấp niệm sao?”
“Đấy là theo lẽ thông thường nhưng cường giả mạnh đến thời điểm nhất định thì ý niệm của hắn luôn có mọi nơi mọi chỗ, quan sát chúng sinh. Nói không chừng biết đâu hắn đang quan sát ngươi thì sao?”
Tôn Kỳ run mình sợ hãi. Bị một cường giả như vậy nhìn chằm chằm thật khiến lòng hắn không yên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...