Nhân Tình
Cách xưng hô này của hai người từ trước đến nay vẫn luôn như vậy. Bây giờ chỉ vì một chút lãng quên, anh lại muốn cô thay đổi đi thói quen của mình chẳng phải là đang làm khó cô sao?
Trước khi anh về nhà, cô đã tự dặn lòng mình không được yếu đuối. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải giữ được bình tĩnh nhưng những lời anh nói khi nãy khiến cô không kìm được lòng mình. Nước mắt vô thức rơi xuống, lăn dài trên gò má.
Thấy cô khóc, anh vô cùng khó chịu. Bàn tay bất giác đưa lên lau nước mắt cho cô nhưng còn chưa kịp chạm tới đã bị cô ngăn lại. Nhã Ân lùi về sau vài bước, tự lau nước mắt cho chính bản thân mình. Cô hít một hơi thật sâu, gượng gạo nói:
''Nếu anh...à không, thiếu gia đã nói vậy thì từ nay tôi sẽ thay đổi. Xin lỗi vì đã khiến thiếu gia không hài lòng.''
Nhã Ân khẽ cúi đầu. Cô không muốn anh thấy bộ xã yếu đuối lúc này của mình. Giờ đây trong trí nhớ của anh, anh và cô là hai người xa lạ. Cô không có tư cách gì để gọi thẳng tên anh.
Cảm giác bị người mình yêu nhất quên đi bản thân, quên đi những ký ức đẹp từng có của cả hai, ngay cả những thói quen in hàng ngày cũng phải thay đổi. Nó thực sự rất đau đớn! Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác đành phải bất lực nhìn nó diễn ra.
Kể từ khi gặp Nhã Ân ở bệnh viện đến lúc đối diện với nhau trong căn phòng này, Vương Đình Phong luôn có trong mình cảm giác quen thuộc giống như thế hai người đã quen biết từ lâu. Mặc dù anh cố gắng nhớ nhưng mỗi lần như vậy đầu anh đều rất đâu. Nhìn dáng nhỏ bé đang cúi đầu trước mặt mình, anh định lên tiếng thì cô đã chen ngang:
''Nếu như thiếu gia không còn gì căn dặn thì tôi xin phép.''
Dứt lời, Nhã Ân vội vàng quay lưng rời đi. Vương Đình Phong vẫn ngồi đó, ánh mắt luôn dõi theo bóng dáng cô cho đến khi khuất dần sau cánh cửa. Dường như anh vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.
Nhã Ân bước xuống dưới lầu theo thói quen liền đi thẳng vào bếp làm việc. Đứng từ xa, cô thấy Như Ly đang loay hoay làm nước cam cho Vương Đình Phong.
Nhã Ân không nói một lời trực tiếp đến bên cạnh tiếp tục công việc đang dang dở của mình coi cô ta như không khí. Như Ly nhanh chóng nhận ra thái độ này của cô. Cô ta quay sang bên cạnh, nhếch mép mỉm cười điệu bộ vô cùng trịch thượng:
''Cảm giác bị người chồng yêu quý của mình coi như người lạ thế nào? Có phải rất đau đớn đúng không?''
Nhã Ân tập trung vào công việc không thèm trả lời cô ta lấy một tiếng. Bị ngó lơ, Như Ly không những không tức giận mà còn thích thú tiếp tục châm chọc:
''Trông bộ dạng bây giờ của cô thật tội nghiệp. Tôi biết cô đang cố gắng để Đình Phong nhớ ra mọi chuyện nhưng yên tâm tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Cô sẽ nhanh chóng bị đuổi khỏi Vương gia thôi.''
Tiếng dao thái lạch cạch va chạm vào thớt nhanh chóng dừng lại. Nhã Ân cầm chợt chuôi dao đến nỗi lòng bàn tay hằn lên một vết đỏ dài. Cô quay sang nhìn Như Ly bằng ánh mắt giận dữ hẳn lên những tia máu đỏ, gằn giọng nói:
''Cô không biết xấu hổ khi nói ra những lời đó sao?''
Bắt gặp ánh mắt của Nhã Ân, Như Ly bỗng chốc cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt ấy giống ánh mắt loài lang sói khát máu nhìn chằm chằm vào cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Như Ly ngập ngừng mãi mới nói thành lời:
''Có...có gì phải xấu hổ chứ?''
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...