Nhân Tình
Sau khi Như Ly rời đi, Vương Đình Phong quay sang phía y tá:
''Cô có thể khám được rồi.''
''Vâng. Mà cô ta là gì của anh vậy?''
''Là vợ tôi.''
''Cái gì?''
Câu trả lời của Vương Đình Phong khiến cô ngạc nhiên. Chẳng phải vợ anh là Nhã Ân sao? Sao bây giờ lại thành ra như vậy? Đầu óc cô quay cuồng, những suy nghĩ ᴍôпɡ lung dần xuất hiện xen lẫn nhau. Cô quay đầu nhìn về phía cửa chính.
Cô thầm nghĩ thì ra Như Ly lợi dụng lúc anh mất đi ký ức về Nhã Ân nên đã nói dối. Quả đúng là hồ ly tinh!
Thái độ bất ngờ này khiến Vương Đình Phong nghi hoặc. Anh chau mày khó hiểu:
''Có chuyện gì với cô mà khi tôi nói cô ấy là vợ tôi, cô lại phản ứng như vậy?''
''À, à không có gì đâu.''
''Nhưng mà...''
Vương Đình Phong chưa nói dứt câu thì dừng lại. Anh chăm chú nhìn y tá trước mặt một lúc rồi lên tiếng hỏi, ngữ điệu có phần không chắc chắn:
''Tôi nhìn cô rất quen. Hình như chúng ta đã gặp nhau rồi phải không?''
Cô mỉm cười vui vẻ:
''Anh nhớ ra tôi?''
Vương Đình Phong nheo mắt lắc đầu. Anh trầm ngâm suy nghĩ một hồi. Gương mặt của cô rất quen anh có cảm giác như đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Phải mất đến một lúc sau, anh mới sực nhớ rồi thốt lên:
''Cô là người đã đánh rơi ơi chiếc khăn tay ở công ty Đài Bắc, đúng không?''
Gia Hân gật đầu lia lịa, cô mừng thầm vì cuối cùng anh cũng nhận ra.
''Phải rồi. Tôi chính là người đó.''
''Thật không ngờ tôi lại có thể gặp cô ở đây. Mà cô làm y tá trong bệnh viện này sao?''
Gia Hân ậm ừ một lúc mới đáp:
''Cũng có thể coi là như vậy.''
Thực ra nghề nghiệp chính của Gia Hân không phải là y tá. Bộ đồng phục cô đang mặc là lấy từ một người đi cá phụ trách chăm sóc cho anh. Vì không muốn mọi người nghi ngờ nên cô phải giả bộ để tới thăm anh. Sau khi biết tin anh bị tai nạn, cô đã nhiều lần tới đây nhưng chỉ dám đứng từ xa. Bây giờ có cơ hội chắc chắn không thể bỏ lỡ.
Gia Hân lấy mấy viên thuốc đựng trong hộp, bốc theo đúng liều lượng đã cho sẵn rồi đưa cho anh:
''Anh uống đi!''
''Cảm ơn cô.''
Anh vui vẻ nhận lấy rồi khi uống hết chỗ thuốc cô đưa. Thật không ngờ trái đất lại tròn đến vậy. Cứ ngỡ sau cuộc gặp gỡ vô tình đó sẽ không gặp lại nhau. Nhưng giờ cô lại ngồi đối diện với anh. Lần đầu gặp gặp, anh cảm thấy cô có chút kỳ lạ bởi anh chỉ giúp cô nhặt chiếc khăn tay mà cô đã muốn mời anh đi uống nước để trả ơn.
Thấy Vương Đình Phong cứ nhìn chằm chằm vào mình, Gia Hân lên tiếng:
''Mặt tôi dính gì hay sao mà anh nhìn kỹ vậy?''
Vương Đình Phong lắc đầu:
''Không có. Chỉ là tôi thấy cô có chút kỳ lạ.''
''Kỳ lạ? Tôi kỳ lạ ở chỗ nào?''
''Thì ngay lần gặp đầu tiên cô đã chủ động cho tôi số điện thoại trong khi chúng ta còn chưa biết tên. Đó không phải kỳ lạ thì là gì.''
Gia Hân bật cười. Cô không phải người dễ dãi mà ai cũng tùy tiện cho số và hẹn gặp. Riêng anh là trường hợp đặc biệt. Tụi bây giờ không phải vô tình gặp gỡ nhưng cũng có thể coi là duyên. Gia Hân nghiêng đầu, nhanh nhảu nói:
''Chuyện đó, anh cứ coi là tôi thích anh nên mới cho anh số đi. Sẵn tiện đây, tôi cũng giới thiệu. Tôi tên Gia Hân, Vương Gia Hân.''
''Vậy là cô trùng họ với tôi rồi. Tôi tên Vương Đình Phong.''
''Vương Đình Phong! Rất vui được gặp anh.''
''Tôi cũng vậy''
Vương Đình Phong có chút hứng thú với cô gái tên Gia Hân này. Cô luôn là người chủ động bắt chuyện với anh. Thậm chí còn rất vô tư hồn nhiên không giống như những cô gái anh từng gặp qua. Có lẽ đây là sự cảm mến anh dành cho một cô gái có tính cách đặc biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...