Hoa An ngày thường vào tầm giữa trưa đã rất ngột ngạt, chẳng may mấy hôm nay thường xuyên đông đúc lạ kỳ. Bác sĩ, y tá đều cùng nhau chạy loạn, đầu tóc cũng không điệu đà chải chuốt như mọi hôm. Mấy cô cũng chẳng mang nổi đôi cao gót, đồng loạt thay giày thế thao. Được dịp vắt chân lên cổ mà chạy, miệng thì hò hét thuốc thang, cấp cứu. Còn gì là ra dáng yểu điệu thục nữ nữa đâu.
Mà phải nói Tinh Đông thích nhìn cảnh hò hét rách toang cổ họng của mấy nàng còn hơn bộ đi nhẹ nói khẽ thường ngày. Phận làm ngành y mà, nhìn một bộ nhẹ nhàng từ tốn, y cứ cảm giác như mình đang ở trong một buổi tuyển chọn nữ sinh duyên dáng chứ không phải một bệnh viện. Dù gì đã theo ngành y, trách nhiệm và mạng sống phải đặt lên hàng đầu trước đã.
Lý Ngụy hôm nay cũng chẳng thảnh thơi tí nào, coi bộ tóc vuốt ít keo hơn tuần trước.
" Bác sĩ Đường... bác sĩ Đường... thêm... thêm một ca cấp cứu chờ anh, anh mau một chút, tình hình nguy cấp lắm! ", y tá nam chạy vào, nhìn thấy y thì mừng rỡ. Chống hai tay xuống đầu gối thở hồng hộc.
Kim Tiểu Trùy ngồi chung bàn với y nhíu mày, nhìn nam y tá, bộ dạng không đồng tình: " Lý Ngụy bị cái gì vậy? Bao nhiêu người không nhờ, từ sáng sớm Đông Đông đã tiếp không biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật rồi. Lão ta định giết người à? Đi mà gọi Đồng Xuyên, cô ta cũng không kém bao nhiêu đâu. "
Nam y tá bị Kim Tiểu Trùy trách móc liền đỏ mặt, lúng túng: " Nhưng... "
Tinh Đông buông muỗng nĩa đang cầm trên tay, đứng lên khỏi ghế. Cười một cái thật hòa nhã: " Không sao, mạng người quan trọng. Mau đi! "
Nam y tá nhanh chóng gật đầu, cùng Tinh Đông chạy đi.
Kim Tiểu Trùy nhìn phần cơm trưa còn nguyên chưa mất miếng nào mà thở dài. Jack vỗ vai cô vài cái, nói: " Mau lo mình đi cái đã. "
Nhĩ Kha nhìn cũng không được mắt, vừa ăn vừa rống giận: " Chúng ta đã là top người ăn cuối cùng rồi, đã vậy một miếng chưa vào miệng, cả nước cũng chẳng hớp được một ngụp. Lão Lý kia rõ ràng là thuận nước đẩy thuyền mà. "
Chàng bác sĩ Jack vô cùng đồng tình mặc dù anh chả hiểu mấy về câu nói của Nhĩ Kha. Đôi mắt màu lam trông hiện lên vài nét ngây ngô, anh nói: " Sức khỏe của em ấy vài ngày nay có vẻ không được tốt lắm. Hay có dáng đi rất không nghiêm túc như thường ngày. "
Kim Tiểu Trùy quả nhiên nuốt không trôi, mắng: " Ba ngày rồi, đến nhà cậu ta cũng chẳng thèm về nữa là. Không được, không được, phải có cách trị thôi, ngộ nhỡ cậu ta ngất khi nào cũng chẳng biết. "
Nói rồi, nàng lấy ra điện thoại. Ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, bấm gọi một dãy số nước ngoài. Người bên kia một lúc mới bắt máy, Kim Tiểu Trùy mừng rỡ, giọng nói lãnh lót ngay tức thì: " Chị Kiều, là em, Tiểu Trùy! "
Hạ An Kiều bên kia cũng hớn hở không kém, vui vẻ nói: " A Trùy Trùy? Em có chuyện gì không? Giờ này đã là nửa đêm, em gọi cũng không cần khuya như vậy a? "
Kim Tiểu Trùy nhấc điện thoại ra khỏi tai, ngó lại một cái, cảm giác như không thể tin được. Mấy người đi công tác quá lâu thường sẽ có chứng nước trong não sao? Chị ta còn không biết nơi chị ta ở cách nơi hiện tại của bọn họ đến nửa vòng trái đất lận kìa.
Kim Tiểu Trùy tuyệt nhiên chẳng muốn vòng vo, dứt khoát nói: " Hạ Lạc Tâm, xuất huyết não, phát hiện chứng máu khó đông, chung quy cậu ta sắp chết rồi. "
Sau đó nàng thẳng thừng tắt máy, mặc kệ người kia phản ứng như thế nào, biểu tình ra làm sao. Kim Tiểu Trùy bất mãn gặm mớ thức ăn vào trong miệng. Nhĩ Kha cùng Jack mở to cặp mắt nhìn nàng.
Chơi ác, đúng là chơi ác quá rồi. Lý do thật vô cùng là vô lý vẫn có thể dựng ra được.
Kim Tiểu Trùy có thể xem như thanh mai trúc mã của Tinh Đông từ hồi y học tiểu học. Tất cả mọi thứ liên quan đến y dường như Kim Tiểu Trùy đều biết được. Nàng thân là con út của Kim gia, gia tộc có tiếng tăm không ít, quan hệ không tồi với Hạ gia, cho đến nay loại quan hệ đó vẫn rất tốt. Lên năm trung học, Đường Chính Dật cũng vì sợ Tinh Đông không có ai gần bên, đến trường sẽ ủy khuất, trực tiếp cho Kim Tiểu Trùy cùng Tinh Đông xếp một lớp. Tận cho tới khi y quyết định thi đại học y, nàng bất mãn cũng theo vào chung một trường. Đường Chính Dật cũng gọi là nể mặt, nàng một chức vụ trong Hoa An cũng lớn hơn nhiều người nhưng... bé hơn y.
Nhĩ Kha đột nhiên nhớ đến chuyện gì liền ngóc đầu, nhìn ra ngoài tấm kính cường lực lớn. Một dáng hình nam nhân bận tây trang chỉnh tề, tay còn cầm theo cơm hộp, Nhĩ Kha cười cười: " Nhìn đi! Lại đến nữa kìa, nhưng tại sao lại không vào trong nhỉ? Soái a, con lai đúng cực phẩm mà. "
Jack nghe xong hai mắt sáng rực nhìn Nhĩ Kha, vuốt tóc một cái. Mặt trưng ra một vẻ: Tôi cũng là con lai đây nè!
Nhĩ Kha quay đầu, không thèm liếc tới Jack một cái. Anh tự dưng mất hứng ăn uống, cũng buông cả muỗng nĩa trên tay. Trưng một cái mặt đầy rẫy ủy khuật tận cùng.
Kim Tiểu Trùy nâng mắt nhìn qua lớp kính cường lực, nam nhân vẫn đứng nơi đó không di dời. Đợi đến lúc anh xoay lưng bước đi, nàng mới hạ xuống đôi mắt trong trẻo xinh đẹp. Từ trong cổ họng phát ra giọng nói khẽ khàn: " Đông Đông, cậu lại khiến cho người ta lụy tình đến phát chết đi rồi! "
- -----
Tinh Đông bước khỏi phòng phẫu thuật, bóp vai mấy cái. Đồ phẫu thuật của y cư nhiên dính không ít máu a. Nam nhân lúc nãy vỗ vai y, tháo khẩu trang, nhỏ nhẹ hỏi: " Bác sĩ Đường, trông sắc mặt anh quá mức thiếu sức sống. Anh nên về phòng mình nghỉ ngơi thì hơn. "
Tinh Đông nở một nụ cười nhạt trên nền da sáng màu nhưng vài phần nhợt nhạt, xua xua tay: " Không sao! À, sáng sớm hôm nay có một bé gái sốt xuất huyết, hiện tại em ấy đang ở phòng nào? "
Nam y tá không tin được, hơi ngửa lên phía trước nhìn sắc mặt y, bất mãn nói: " Không xong rồi, không xong rồi! Bệnh nhân của anh, đến cả phòng anh cũng không nhớ? "
Tinh Đông xoa xoa gáy, bình thường trí nhớ của y cũng không tệ đến mức đó, đành cười cười: " Xin lỗi, hôm nay bệnh nhân nhiều hơn cả hôm qua. "
Nam y tá đồng tình: " Đúng là có đông thật nhưng vẫn là anh nên nghỉ ngơi. Anh thừa biết bác sĩ nếu mắc phải bệnh thì đâu có được vào phòng phẫu thuật? "
Tinh Đông cười gượng: " Tôi đâu có bệnh, chỉ là cơ thể có hơi... "
Tinh Đông mang ý đồ định lui đi, tốt nhất vẫn là nên đừng nhắc đến chuyện sức khỏe của y. Chân bước lui vài cái, đầu bất chợt quay cuồng khiến bước chân trở nên loạng choạng, ngã ra sau. Tưởng chừng đầu mình đã được đáp đất, y còn nhắm tịt hai mắt, miệng thì nghiến lại.
Nam y tá cũng phản xạ nhanh gớm, chỉ có điều đến cả tay y cũng bắt không kịp, miệng chỉ há hốc chờ thời. Đến khi mở to mắt một chút, quan sát cái người cao cao kia, nam y tá đã sững người mất rồi. Tay run run không dám tin, miệng lắp bắp: " Felix? Felix? "
Tinh Đông thấy cơ thể mình nhẹ tênh, không đau nhức, không nứt vỡ mới mở mắt, xoay đầu. Vai mình bị tay người ta giữ chặt, sắp sửa ôm vào lòng mất. Anh nhìn y một cái, coi như lịch sự nói với nam y tá thật hòa nhã: " Cảm phiền tôi đưa người này đi có được không? "
Nam y tá như một cỗ máy, cứng ngắc gật gật đầu, cũng không tin được mình gặp người nổi tiếng ở đây a? Nam y tá miết miết cằm, mà nghĩ cũng đâu có lạ? Hoa An là gì chứ? Chính là nơi, muốn gặp thần tượng hay siêu sao thì chỉ cần đợi họ đổ bệnh là được. Ai da, không uổng phí mấy năm cha mẹ sinh dạy, một nơi tốt như Hoa An còn có thể kiếm nơi nào nữa sao? Nam y tá tặc lưỡi mấy cái mãn nguyện, chợt ngóc đầu dậy, vội vội vàng vàng: " Felix, Felix tôi có thể... "
Nam y tá nhìn qua nhìn lại đã chẳng còn thấy bóng dáng của ai nữa cả. Anh còn chưa kịp xin chữ ký nữa là.
Felix cong khóe môi: " Quá thấp, quá ốm yếu! "
Tay anh vẫn ghì chặt vai y và nhất quyết không có ý định buông ra, một mạch lôi đi. Mặt Tinh Đông lúc này đã đỏ thành trái hồng chín, người nóng ran, mắt tạm gọi là nhìn ổn. Vậy mà y vẫn ngốc ngốc nghe ra được trong câu nói đi đôi với nụ cười của anh chẳng có ý gì là vui vẻ.
Felix không cao bằng Đường Chính Dật, khi y đứng bên anh lại có thể nghe rất rõ từng hơi thở lúc nhanh lúc chậm vô cùng thất thường. Lúc này, trong vô thức y nghĩ đến hắn. Năm Tinh Đông lên trung học chỉ đứng tới eo của Đường Chính Dật, hắn lúc đó quả thực không biết là vẻ mặt gì nữa, lúc nhìn thấy vẻ mặt đó, y đã nghĩ chắc chắn là trêu chọc. Năm lên đại học, y chỉ đứng tới cổ của hắn, nhìn vẻ mặt như tảng băng ngàn năm không tan đó, y lại nghĩ hắn chắc chắn chán ghét y tới mức không còn muốn cười chế giễu. Kết quả khi y tốt nghiệp đại học, chiều cao một chút cũng không thay đổi thậm chí còn có cảm giác thấp hơn lúc trước, vẻ mặt của hắn có chút biến sắc, tối đến lẳng lặng đi gần bên y, nói một câu: " Không cao nữa là tốt. "
Rõ ràng chán ghét y tới mức đó còn gì?
Bởi vì y biết, mỗi lần Thẩm Tư Yên trìu mến nhìn y, ánh mắt hệt một vẻ sót ruột, nói: " Có ăn đầy đủ hay không? Có uống sữa không? Tại sao bao nhiêu năm con vẫn chỉ có bao nhiêu? Con không thương ta có đúng không? "
Hoàn toàn hắn một chút cũng không giống.
Nhưng hắn có như thế nào đi nữa vẫn là Đường Chính Dật.
Felix thấy y suy nghĩ mông lung, liền mở cửa phòng để y ngồi xuống giường bệnh. Anh luống cuống mở từng học tủ dán chữ thập mà bản thân cũng không hiểu nó viết cái gì.
" Anh rốt cuộc muốn tìm cái gì? "
" Nhiệt kế đó? "
Tinh Đông có chút ngẩn người. Ra là tìm một cái nhiệt kế. Đã rất lâu rồi y không thấy một người vì mình mà lại trông hấp tấp vụng về như vậy. Tinh Đông phụt cười một cái, nói: " Mở ngăn tủ bên trái, cái thứ năm từ tay anh đếm qua! "
- ----------------------------------
Đừng giận ta nha:< ta bận quá a
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...