“Bác sĩ đã kiểm tra rồi, sẽ nhanh chóng mang Hướng Minh đến đây. Anh đã tìm được thằng bé, Nhã Quỳnh, chẳng lẽ em còn không tin anh trai sao?”
Dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, NhanKiến Định cũng mệt không chịu nổi, chỉ là không lộ ra chút không kiên nhẫn nào.
“Vậy… Vậy anh bảo bác sĩ nhanh lên một chút được không? Em nhớ Hướng Minh.”
Rõ ràng lúc trước đã nghĩ phải bảo vệ Hướng Minh thật tốt, để cậu luôn vui sướng mà sống trên thế giới này, nhưng vừa không được bao lâu thì bắt đầu liên tục gặp chuyện không may.
Không phải bị cướp thì là bị bắt đi, còn nhỏ tuổi mà đã phải trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, sự đảm bảo của cô vốn không có chút tác dụng nào, giống như là một tờ chi phiếu khống, chỉ có thể bày ở đó để nhìn.
“Được, anh sẽ xuống đó hối thúc một chút, em ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi đi, chút nữa anh sẽ sai bọn họ dẫn Hướng Minh đến đây.”
Xoa đầu của cô an ủi lần nữa, NhanKiến Định gật đầu nhẹ với Giang Anh Tuấn rồi quay người đi ra ngoài.
Sau khi yên lòng, cái cảm xúc không hiểu được kia cũng được trấn an, trên gương mặt lại nở nụ cười lần nữa, ánh nắng sáng ngời bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tuyết đã bắt đầu tan từ từ, mùa đông bao phủ trên đầu tất cả mọi người sắp qua đi rồi.
Tuyết đã bắt đầu tan, mùa xuân có thể còn xa sao.
Nhan Nhã Quỳnh mặc váy ngủ bằng bông đơn giản nhất nhưng cũng nhìn thoải mái nhất trên người, cả người xinh đẹp dịu dàng, nụ cười trên mặt rực rỡ.
Rõ ràng đã là bà mẹ một con, bây giờ cũng đang có một đứa trong bụng, nhưng sự ngây thơ và khéo léo trong mắt cô vẫn chưa từng thay đổi, vẫn luôn tốt đẹp như vậy, vẫn luôn câu hồn người ta như vậy.
Tất cả đều đã ổn định lại, sau khi hai người Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh gặp nhau thì thầm một trận thì tất cả mọi thứ đều bình yên trở lại lần nữa, một nhà ba người, bây giờ hẳn là một nhà bốn miệng, yên lặng ngồi trong phòng bệnh mắt to trừng mắt nhỏ.
“Cho nên mẹ thật sự sắp sinh một người em gái cho con sao?”
NhanHướng Minh cẩn thận sờ bụng nhỏ bằng phẳng không nhìn ra chút nào của Nhan Nhã Quỳnh, có chút tò mò hỏi, bụng của mẹ nhỏ như vậy sao có thể sinh em gái được chứ?
“Sao Hướng Minh có thể chắc chắn là sinh em gái như vậy, lỡ như là em trai thì sao? Nếu là em trai chẳng lẽ con sẽ không thích sao? Con làm anh trai như vậy, em con nhất định sẽ đau lòng lắm.”
Nhan Nhã Quỳnh sờ lên bụng nhỏ bằng phẳng của mình, híp mắt cười hỏi.
“Em trai cũng được, đương nhiên con cũng thích chứ. Nhưng mà con thích em gái thơm thơm mềm mềm gọi con là anh trai hơn.”
Híp mắt cười hì hì một chút, bạn nhỏ NhanHướng Minh sờ lên đầu của mình, có chút ngượng ngùng lôi kéo vạt áo của mình.
Giờ phút này, nhìn hai mẹ con còn đang tranh luận xem em trai hay em gái tốt hơn ở trước mặt, Giang Anh Tuấn cảm thấy đại khái mình chính là người may mắn nhất và cũng là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Đột nhiên anh cảm thấy may mà mình vẫn luôn không từ bỏ, vẫn một mực chờ đợi khoảng thời gian năm năm, vẫn luôn tìm kiếm, nếu không giây phút cô gái nhỏ dẫn theo NhanHướng Minh trở về này, biết anh không còn nữa, chắc sẽ đau lòng lắm.
Bây giờ cô đang mang thai mới hơn có một tháng, vẫn chưa nhìn ra, khi ôm vẫn còn tinh tế mảnh mai như cũ.
Giang Anh Tuấn dỗ dành NhanHướng Minh rồi đi ngủ một chút, hai tay cẩn thận từng li từng tí ôm lấy hông của cô, ngừng thở, cảm thấy không thể tin được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...