Cửa lớn bị người khác gõ vài cái.
Ông cụ Chánh nghiêng đầu, suy tính cẩn thận một chút rồi mới nói: “Anh Tuấn, người đã chết rồi, con đường sau này của cháu vẫn còn dài mà, nhà họ Giang cũng không thể thất bại ở đời của cháu được.
Tất cả đều do ông nội không tốt, sau này ông nội sẽ không can thiệp vào chuyện người trẻ của cháu nữa.
Ông nội chỉ có một yêu cầu duy nhất đó chính là trong quãng đời còn lại của mình, ông mong muốn được nhìn thấy được con của cháu ra đời… “
Giang Anh Tuấn dập một nửa điếu thuốc còn lại, lạnh lùng nhìn về phía cửa, đứng dậy rời đi.
Đã không còn cần thiết nữa rồi, Hoáắc Anh Tuấn biết ý của ông cụ Chánh, ông ta muốn có cháu trai.
Cảm tình trong lòng đều biến thành lạnh lẽo, ông cụ Chánh muốn nhìn đứa cháu của mình chào đời, nhưng lại chỉ muốn nhìn đứa cháu của mình sinh ra từ bụng Trân Nhật Linh.
Trần Nhật Linh một tay dựa vào bàn đầu giường, trong lòng thực sự hoảng hốt, khóc lóc nói: “Anh Anh Tuấn, em thật sự không dám nữa.
Em hứa sẽ không có gây phiên phức cho anh nữa, anh Anh Tuấn… Xin anh lần này anh tha thứ cho eml”
Cô ta lết thân thể yếu ớt đuối tới cửa, kéo tay áo của Giang Anh Tuấn: “Cả đời em đều đắm chìm trong bi thương đau khổ nên nhiều chuyện không tự làm chủ được, vì thế luôn muốn suy nghĩ cho riêng mình.
Em không giống như anh, có được một gương mặt đẹp trai, một gia đình hòa thuận, điều duy nhất em muốn trong đời này chỉ có anh mà thôi.
Em biết lần này em sai rồi, anh tha thứ cho em đi, anh Anh Tuấn… “
Anh xoay người, nhìn người phụ nữ đang khóc trước mặt, trong lòng không có một chút gợn sóng.
Gương mặt anh vô cùng lạnh lùng, dùng tay hất cô ta ra rồi xoay người bước đi.
Trên đời này còn quá nhiều người khốn khổ, anh không phải là thần thánh nên không thể cứu ai cũng được.
Anh có trái tim rất nhỏ bé, chỉ biết sống với những người mình thực sự quan tâm.
Nhan Nhã Quỳnh là một người cực kì quan trọng trong lòng anh, ngoài ra không còn chỗ cho bất cứ người nào khác.
Bàn tay bị hất ra không trung, Trần Nhật Linh gục xuống thảm khóc lóc thảm thiết, cô ta mất đi ánh sáng duy nhất trong đời, thế giới của cô ta đã sụp đổ, chỉ còn lại bóng tối vô biên.
“Nhật Linh, vừa rồi Giang Anh Tuấn không nghĩ thông mà thôi.
Cháu nên nghỉ ngơi thật tốt ở nhà, khi nào thân thể khỏe lại, ông nội sẽ đưa cháu đi khám”
Ông ta thở dài, cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như thế này, kết quả không giống như ông ta mong đợi.
Mặc dù đã nghĩ về điều tồi tệ nhất, nhưng ông ta không bao giờ ngờ rằng Giang Anh Tuấn lại vô cùng dứt khoát và không nể mặt chút tình cảm gì như vậy.
“Ông nội Chánh, cháu muốn về nhà.
Cháu muốn về nhà họ Trần!”
Giờ không lấy được thì cứ giành lại thôi.
Chỉ cần bẻ gãy hết cánh của anh, nhốt vào trong lồng thì Giang Anh Tuấn sẽ thuộc về cô ta.
Trần Nhật Linh nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, dù thế nào thì nhà họ Giang cũng phải là của cô ta.
Nhưng thực lực mạnh mẽ của nhà họ Giang cũng không thể nghi ngờ được, nếu muốn Giang Anh Tuấn mất đi tất cả thì chỉ có thể quay về với nhà họ Trần, để cho gia đình dòng họ ra tay giùm.
Trong lòng Trần Nhật Linh đã có kế hoạch, cô ta nhíu mày che giấu cảm xúc trong mắt.
Trân Nhật Linh lặng lẽ đứng dậy, lê thân thể yếu ớt, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, nhà cũ của Giang gia vốn là một căn nhà sinh động, giờ chỉ còn lại có ông cụ Chánh.
Ở một mình quanh năm, mặc dù đã quen nhưng ông ta vẫn luôn hy vọng có mọi người ở cùng.
Hiện tại cơ thể cũng không còn khỏe mạnh như trước, bây giờ không thể kiểm soát Giang Anh Tuấn nữa, chỉ có thể ở nhà không gây thêm chuyện mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...