Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Bị ngắt ngang như vậy khiến trong lòng Giang Anh Tuấn cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, anh ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc bình truyền dịch, mãi đến khi nhìn thấy lọ truyền đã cạn đáy lúc này mới phản ứng lại gọi y tá đến rút mũi tiêm, sau đó cẩn thận đỡ cô về nhà.

Sau khi đưa hai người họ trở lại thành phố, NhanKiến Định kêu người đưa Trần Nhật Linh đến tầng hầm trong biệt thự nhà họ Nhan, còn mình thì dẫn Dương Thừa Húc đi về một hướng khác, lần này lại chỉ mang theo có ba người vệ sỹ, đi thẳng tới trung tâm thành phố, càng lái đường phố ngày càng tấp nập.

Lái xe khoảng hơn mười phút, chiếc xe quen nẻo lao vào một khu chung cư nhỏ sau đó họ đi lên từ dưới bãi đậu xe ngầm, Dương Thừa Húc vẫn còn sững sờ, hoàn toàn không rõ rốt cuộc tại sao mình lại bị đưa đến đây một mình.

Mãi đến khi bị đẩy vào trong một căn phòng, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha kia anh ta mới chợt hiểu ra tại sao lại tới đây.

“Thừa Húc! Không phải bố kêu con tìm một thành phố hẻo lánh nào đó lẩn trốn trước hay sao? Sao con lại đến đây vậy?”

Dương Minh Hạo bị nhốt một khoảng thời gian đã lâu nên không còn ý định chạy trốn nữa, hôm nay ông ta ngồi xem ti vi như thường lệ, trong đầu vẫn đang suy nghĩ xem rốt cuộc mình nên đi đâu sau khi rời khỏi đây, thì bỗng nhiên cánh cửa bị mở ra, ông ta ngước mắt nhìn vừa vặn trông thấy Dương Thừa Húc bị đẩy đi vào.


“Bố ơi, con, con chỉ là…” 

“Để tôi nói thay anh ta đi, Dương Minh Hạo con trai của ông xuất sắc hơn ông rất nhiều, anh ta trở về Hải Phòng cùng với Trần Nhật Linh lại dám ra tay với em gái tôi, ông cảm thấy tôi nên xử lý anh ta như thế nào cho phải đây?”

Cơ hội tự đưa đến cửa nếu như không lợi dụng thì thật sự có lỗi với việc Dương Thừa Húc tự mình chui đầu vào rọ.

NhanKiến Định mím môi cười, nói xong lập tức vẫy tay ra hiệu cho người dẫn Dương Thừa Húc đi ra ngoài, không để cho bố con họ không có thời gian mà ôn chuyện cũ.

“NhanKiến Định tao cảnh cáo mày, nếu như mày dám động vào con trai tao dù chỉ là một sợi lông thì cả đời này mày cũng đừng nghĩ tới việc lấy được thuốc giải cho Nhan Nhã Quỳnh nữa.”


Dương Minh Hạo tận mắt nhìn thấy con trai mình bị người bịt miệng lôi đi, đôi mắt dường như muốn nứt ra, sải bước tiến lên muốn giật người lại.

Nhưng lại bị hai người vệ sỹ giữ chặt trên đất, dáng vẻ vô cùng chật vật ngoài sức tưởng tượng, ông ta chính là cựu Chủ tịch của thành phố Hải Phòng đấy.

“Tôi nghĩ có lẽ ông còn rõ hơn tôi việc con trai mình hay thuốc giải quan trọng hơn đấy, Dương Thừa Húc có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không còn tùy thuộc vào biểu hiện của ông đó.”

Sau khi nhẹ nhàng bỏ lại một câu như vậy, NhanKiến Định cũng không thèm nhìn ông ta lấy một cái mà khẽ mỉm cười rồi bước ra ngoài.

Vệ sỹ buông tay ra sau đó đi theo phía sau anh ấy, cả người Dương Minh Hạo dường như bị rút hết sức lực, nằm bò trên mặt đất hồi lâu làm thế nào cũng không dậy nổi, trên đời này muốn làm cho một người biến mất cũng là chuyện quá dễ dàng, ông ta không dám thách thức điểm mấu chốt của NhanKiến Định, nhưng kêu ông ta đưa ra chìa khóa như vậy thì lại thật sự không cam lòng, cánh cửa đóng sầm lại một tiếng, hoàn toàn ngăn cách âm thanh bên ngoài.

Lúc này Dương Minh Hạo mới từ từ chống hai tay bò dậy, cũng không còn lòng dạ nào để tiếp tục xem tivi được nữa, ông ta đi đến phòng làm việc rồi ngồi xuống, bình tĩnh mở ngăn kéo thứ hai ra, sau đó duỗi tay vào trong sờ tới một chiếc chìa khóa nhỏ bị gắn trên đỉnh của ngăn kéo, giật mạnh xuống một cách đầy tàn nhẫn.

Đã kéo dài thời gian lâu như vậy rồi thì có một số việc cũng nên kết thúc thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui