Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Ngạc nhiên bởi mạch não thần kỳ của Dương Thừa Húc, NhanKiến Định nói xong, lập tức quay người rời đi.

“Nhưng mà… Ngài Định…”

Dương Thừa Húc muốn thuyết phục NhanKiến Định nhưng NhanKiến Định không cho anh ta cơ hội này. Anh ấy bảo người chặn lại miệng của anh ta, sau đó rời khỏi căn nhà gỗ, hít thở thêm hai luồng không khí trong lành bên ngoài rồi mới bước vào trong.

Sống bao nhiêu năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên NhanKiến Định nhìn thấy một người có tư tưởng kỳ quái như thế này. Đúng là không có gì sai, nhưng sai ở chỗ anh ta coi đó là điều đương nhiên. Trả thù là điều chỉ người có sức mạnh mới có thể làm được, nếu không có thực lực mà vẫn cố chấp muốn làm thì đó gọi là đi chết!


Sau khi đi vòng quanh ngôi nhà gỗ hai vòng, cẩn thận ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh, NhanKiến Định hít thở sâu một hơi, chụm hai tay áo vào nhau để ngăn bớt gió lạnh lùa vào ống tay rồi trở về.

“Nghĩ thông suốt chưa?” . Truyện Bách Hợp

NhanKiến Định đứng ở cửa hỏi, thậm chí còn không đi vào bên trong. Dáng người cao lớn của NhanKiến Định ngăn trở ánh sáng từ bên ngoài cửa chiếu vào trong ngôi nhà gỗ.

Dương Minh Hạo bị trói vào cây cột ở tận trong cùng. Vì vậy trong trường hợp này, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng đen cao lớn đang đứng ở cửa, không thể thấy rõ ánh mắt của NhanKiến Định. Anh ta híp hai mắt “Ô ô ô”

vài tiếng, vì giãy giụa cho nên các tĩnh mạch ở trên cổ lộ ra ngoài.

“Xem ra là đã nghĩ kỹ, bỏ miếng vải trong miệng cậu ta ra.”

Đi vào trong được hai bước, NhanKiến Định quay đầu nhìn về phía Trần Nhật Linh đang ỉu xìu nhắm mắt nhưng vẫn không dừng bước. NhanKiến Định trực tiếp đi qua cô ta, khoanh chân ngồi trước mặt Dương Minh Hạo.


Không còn mảnh vải nào bịt kín miệng mình nữa, Dương Minh Hạo ho khan hai tiếng, hít thở sâu hai hơi mới cảm thấy cuống họng được làm dịu đi một chút. Sau khi sắc mặt đỏ ửng dần dần khôi phục trở về màu sắc ban đầu, anh ta mới há hốc mồm, đắn đo hồi lâu mới nói: “Tối qua Trần Tuấn Tú di chuyển sang một căn nhà gỗ khác ở gần chỗ này, nếu đi đường nhanh một chút thì mất tầm khoảng hai mươi phút, nếu đi hơi chậm một chút thì chưa đầy bốn mươi phút là đến. Tuy nhiên, mấy người hùng hổ đi đến chỗ này như thế, chắc chắn ông ta đã nhận ra từ lâu rồi.”

Thật ra cũng không có gì phải giấu diếm, đám người này gióng trống khua chiêng tìm kiếm khắp xung quanh nhưng vẫn không phát hiện được manh mối gì, điều này đã đủ để chứng minh rằng chắc chắn Trần Tuấn Tú đã chạy trốn. Dãy núi này rộng lớn như vậy, muốn tìm được hai người đang cố tình ẩn nấp chắc hẳn cũng không dễ dàng.

“Dẫn đường, mau dẫn tôi đến đó!”

Nói xong lời này, NhanKiến Định hơi nghiêng đầu, híp hai mắt nhìn qua cửa sổ, ánh mắt đâm thẳng về phía ông Cố đang dựa vào gốc cây ở phía ngoài. Nếu thật sự có một ngôi nhà gỗ khác, hơn nữa còn cách nơi này gần cực kỳ, vậy thì làm sao một kiểm lâm lâu năm như ông Cố lại có thể không biết, nhưng theo cách nói của ông ta thì không có chỗ nào như vậy cả.

“Sau khi dẫn đường cho ngài, tôi hy vọng ngài có thể thả tôi và Nhật Linh rời đi, tôi có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ không trở lại Hải Phòng trong suốt quãng đời còn lại của mình.”


Dương Minh Hạo mím môi, nhìn thẳng vào hai mắt của NhanKiến Định. Mặc dù hiện giờ anh ta sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy nhưng anh ta không hề nao núng chút nào, nhất quyết không lùi bước.

NhanKiến Định cười một tiếng: “Chỉ cần có thể tìm được bọn họ, tất nhiên tôi sẽ không ngại thả anh rời đi, nhưng nếu như không tìm được thì…”

“Nếu như không tìm được bọn họ, đương nhiên là tôi và Nhật Linh sẽ chờ cho tới lúc nào các người tìm được thì thôi, sau đó anh nhất định phải thả hai người bọn tôi rời đi. Khoan dung độ lượng là đức tính tốt của con người, nếu tha thứ được thì nên bỏ qua, ngài Định thấy có đúng không?”

Chặn ngang giữa lời của NhanKiến Định, Dương Thừa Húc siết chặt hai tay đang bị trói sau lưng, mồ hôi trên trán chảy vào trong mắt khiến anh ta cảm thấy đau xót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui