Lên núi đã gần hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chẳng thu hoạch được thứ gì hữu ích cả. Bọn họ đã đi đến căn nhà gỗ thứ nhất, lúc này bọn họ đang xuất phát tiến đến căn nhà gỗ thứ hai. Ông Cố vừa phân biệt đường đi vừa vùi đầu chạy về phía trước. Ông ta mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi trong thời tiết rét lạnh này, nhưng ông ta lại không dám mở miệng xin muốn nghỉ ngơi một lúc, vì vậy ông ta chỉ có thể tranh thủ một chút xíu thời gian trong lúc chờ đoàn người ở phía sau đuổi kịp để uống hai ngụm nước.
Đột nhiên một vệ sĩ nào đó kêu lên: “Tổng giám đốc, bên kia có khói bay ra!”
Giang Anh Tuấn tai thính mắt tinh, nghe thấy vậy, ngước mắt nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên trông thấy một làn khói đen đang lượn lờ trong không trung cách đây không xa.
Đôi mắt của anh hơi nheo lại, kéo tay ông Cố vẫn đang dò đường đi, thở hổn hển hỏi: “Bên kia có nhà gỗ nào không?”
Ông Cố đi suốt quãng đường dài không được ngơi nghỉ, hơn nữa vốn dĩ ông ta lựa chọn về hưu là bởi vì thân thể không tốt, vì vậy sau khi bị kéo một cái, ông ta thuận thế ngồi xuống mặt đất, tựa lên trên gốc cây nhỏ ở bên cạnh, thở không ra hơi nói: “Có, nhưng… Nhưng hơi xa một chút so với căn nhà thứ hai.”
“Đi qua nhìn xen.”
Nếu đã muốn kiểm tra toàn bộ căn nhà gỗ ở trong rừng, vậy thì lúc này bọn họ đi đến căn nhà gỗ bên kia trước cũng không có gì sai. Có vật tham chiếu tung bay ở trên trời rõ ràng như vậy, Giang Anh Tuấn tạm thời không cần ông Cố nữa, vòng qua những dây leo vướng víu quấn chặt lấy nhau, đi thẳng một mạch qua đó.
Nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy làn khói đen ấy rất gần, nhưng không ngờ rằng bọn họ phải đi bộ ròng rã hơn một một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa đến nơi. Bây giờ đã là giữa trưa, một đoàn người xuất phát từ lúc sáng sớm cho nên lúc này bụng đã đói đến mức kêu vang. Ngay khi bọn họ cảm thấy sắp không chịu đựng được nữa, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy loáng thoáng một căn nhà gỗ nằm ở giữa rừng.
Nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, sau khi mau chóng ăn một ít lương khô, đoàn người cũng không đoái hoài đến việc có mệt hay không, nhanh chóng im hơi lặng tiếng bố trí tốt vị trí, không lâu sau đã bao vây xung quanh căn nhà gỗ nhỏ.
Giang Anh Tuấn nhích người từng chút một về phía nhà gỗ.
Tựa lưng vào căn nhà gỗ, mím môi đi đến bên cửa sổ. Giang Anh Tuấn vừa định ngó vào bên trong để xem tình hình, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn của người phụ nữ: “Vẫn không giảm bớt chút nào sao? Nếu cứ thế này có khi thành kẻ ngốc đó!”
Nghe thấy giọng nói khá quen thuộc này, hai mắt của Giang Anh Tuấn sáng lên, tìm được rồi. Anh ra hiệu cho NhanKiến Định đang mai phục cách nơi này hơi xa một chút, sau đó nhẹ nhàng đi từng bước một về phía cánh cửa. Ngay lúc anh đang nghĩ ngợi phải làm cách nào mới có thể đột nhập vào bên trong, cạnh cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Giang Anh Tuấn nhanh chóng chạy đến chỗ khác để trốn, ngay sau đó cánh cửa gỗ được mở ra, một người đàn ông chậm rì rì ngáp một cái đi ra ngoài. Đúng như dự đoán, là Dương Thừa Húc luôn ở cùng một chỗ với Trần Nhật Linh sau khi đột nhiên biến mất!
Thật sự quá may mắn, đúng lúc đang cần thì tự có người đưa đầu đến cửa! Hai mắt của Giang Anh Tuấn sáng lên, lao ra với tốc độ cực kỳ nhanh, một tay dùng lực mạnh chém thẳng lên gáy của anh ta, một tay bịt chặt miệng của anh ta. Chờ đến khi xác nhận Dương Thừa Húc thật sự ngất đi rồi, Giang Anh Tuấn mới kéo anh ta trở về nơi NhanKiến Định đang mai phục.
“Đã xác định Nhã Quỳnh ở bên trong, tuy nhiên tôi chỉ nghe thấy tiếng nói của Trần Nhật Linh, vì vậy tôi vẫn chưa xác định được Trần Tuấn Tú có ở bên trong hay không.”
Cửa sổ của nhà gỗ quá cao, hơn nữa cũng quá nhỏ, muốn nhìn rõ ràng toàn cảnh bên trong từ chỗ cửa sổ ấy là chuyện không có khả năng. Giang Anh Tuấn nhìn Dương Thừa Húc đang bị ngất nằm ở bên cạnh rễ cây, không nghĩ ngợi nhiều lập tức lột quần áo của anh ta xuống rồi chùm lên trên người mình.
“Anh Tuấn, lỡ đâu Trần Tuấn Tú ở trong đó thì sao? Cậu cứ thế này xông thẳng vào có khác gì tự chui đầu vào lưới không!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...