Dương Thừa Húc, người có khát vọng sống sót mãnh liệt, nhanh chóng giải thích nguyên nhân và kết quả của hành động vừa nãy, lúc này anh ta mới ngồi xuống “Phịch”
một tiếng ở bên cạnh cô ta.
“Em đi xem cô ta, anh nghỉ ngơi một lát đi.”
Nhìn chằm chằm vào quầng thâm xanh đen hiện lên rõ ràng dưới mắt cùng với những tơ máu đã bò đầy hai mắt Dương Thừa Húc, lời nói hung ác sắp phun ra khỏi miệng cuối cùng cũng bị cô ta nuốt xuống. Cô ta vỗ vỗ bờ vai của Dương Thừa Húc, đứng dậy muốn đi đến bên giường.
Một cậu chủ từ trước đến nay làm gì cũng luôn xuôi gió xuôi nước, sống trong cuộc sống được ăn no mặc đẹp, chưa từng trải qua quãng thời gian khổ cực có thể vì cô ta mà chịu đựng đến mức này đã đủ để khiến cô ta thỏa mãn rồi. Nếu như cô ta còn đòi hỏi hơn nữa, thì cho dù là chính bản thân cô ta cũng cảm thấy có chút quá đáng.
Bước đến bên giường, vươn tay thăm dò nhiệt độ trên trán Nhan Nhã Quỳnh, mặc dù đã được khăn mặt lạnh như băng giảm bớt nhiệt độ, nhưng khi lấy tay sờ lên vẫn cảm thấy vô cùng nóng. Trong rừng sâu núi thẳm không có thiết bị y tế, chỉ có thể không ngừng dùng khăn mặt giúp Nhan Nhã Quỳnh hạ nhiệt độ. Trần Nhật Linh ghét bỏ xốc lên khăn mặt đặt ở trên trán Nhan Nhã Quỳnh, Trần Nhật Linh đột nhiên có chút hối hận, sớm biết sẽ phiền toái như thế này, đêm qua nên đắp kín chăn cho cô!
Cơn sốt quá mức dữ dội, bận bịu hơn một tiếng đồng hồ, vậy mà trên trán Nhan Nhã Quỳnh vẫn nóng vô cùng. Vết đỏ ửng trên gò má cô cũng hoàn toàn không phai nhạt đi chút nào, mà ngược lại còn càng ngày càng có xu hướng tồi tệ hơn.
Dương Thừa Húc đã tỉnh dậy cho nên lúc này không thế nào đi ngủ được nữa, huống chi hiệu quả cách âm của nhà gỗ cực kỳ kém, cho dù Trần Nhật Linh đã linh hoạt thả nhẹ bước chân của mình, nhưng âm thanh vẫn có thể lọt vào tai anh ta vô cùng rõ ràng. Dương Thừa Húc dứt khoát xốc lên chăn lông, đứng dậy định giúp đỡ một tay. Anh ta đứng ở trước cửa nhà gỗ để cơn gió lạnh thổi đến giúp anh ta tỉnh táo một chút, sau đó anh ta mới trở lại căn phòng nhỏ với cơ thể lạnh buốt, bắt đầu chuẩn bị châm lửa, mặc dù than lửa bên trong lò sưởi vẫn chưa bị dập tắt hết, nhưng mấy tia lửa này không đủ để sưởi ấm cho bọn họ trong khi nguồn ấm rất cần thiết vào mùa đông lạnh giá này.
Đối với một người không có sinh hoạt kỹ năng như Dương Thừa Húc, nhóm lửa là một việc rất có tính khó khăn, anh ta hoàn toàn không biết nên bắt đầu ở bước nào, cặm cụi nhóm lửa gần nửa tiếng đồng hồ, vậy nhưng chẳng thấy ngọn lửa bốc lên mà ngược lại còn khiến mình bị dính đầy bụi đất, thậm chí còn có thể thấy một làn khói đen lượn lờ trong không trung, càng trở nên rõ ràng hơn trong khu rừng núi này.
Trần Tuấn Tú đang nhâm nhi bữa sáng hoàn toàn không giống với một bên khác đang luống cuống tay chân, NhanHướng Minh bị ông ta trói vào một cây cột, lúc này đang ngủ ngon lành. Ông ta ngồi ở trước cửa ra vào, nhìn làn khói đen bốc lên ở phía căn nhà gỗ chứa ba người bên kia, trong mắt hiện lên ý cười.
Quả nhiên là một nhóm người hữu ích, mặc dù không thể giữ được Nhan Nhã Quỳnh ở trong tay, nhưng ông ta vẫn còn thằng nhãi con. So sánh giữa Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh, ông ta cảm thấy sẽ dễ chạy bỏ chạy hơn khi chỉ cần dẫn theo một đứa bé.
Vừa quan sát bốn phía vừa nhanh chóng ăn xong bữa sáng trên tay, sau đó ông ta dập lửa, cẩn thận che giấu tốt vết tích đã từng ở đây của mình. Ông ta cột NhanHướng Minh lên trên lưng, chậm rãi bước từng bước đi đến nơi sâu hơn trong núi.
Lúc vừa mới trở về Hải Phòng, Trần Tuấn Tú không có bất kỳ thứ gì trong tay, ông ta đã phải dựa vào ngọn núi này mới sống đến bây giờ. Trần Tuấn Tú nhìn những dãy núi kéo dài không dứt ở đằng xa, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên ánh mặt trời chói lọi trên bầu trời xuyên qua kẽ hở trên cành cây, híp mắt, không chút do dự đi về phía trước.
Giang Anh Tuấn bước đi như bay theo sát ông Cố. NhanKiến Định rớt lại phía sau một khoảng cách, cẩn thận tìm kiếm manh mối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...