Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Cũng may là cổng khoá mật mã, trước đây cô ta còn cố ý tìm người đến thay đổi cho tiện, không ngờ bây giờ lại có ích.

Mật khẩu chính xác, khóa cũng còn hoạt động bình thường. Trần Nhật Linh bước vào, loại bóng tối không thấy mặt trời cô ta cũng đã trải qua, kiến thức nhìn những nơi tối cô ta cũng đã sớm quên mất.

Lần mò một lát bật công tắc đèn, không có phản ứng gì, cứ nghĩ là đã lâu không có người ở nên không có điện.

Cũng không quan tâm lắm, cô ta mở đèn pin điện thoại ra xem rồi chầm chậm chạy lên lầu.

Đi được hai bước liền bước lên cầu thang, Trần Nhật Linh đột nhiên quay đầu lại, tái mặt nhìn chiếc áo sơ mi trắng đột ngột trên sô pha, trong nhà này hẳn là có người…

Trong nháy mắt, cả người cô ta bỗng nhiên cảnh giác, chầm chậm bật đèn lùi về phía sau. Đã có người rồi, đồ đạc của cô ta cũng không quan trọng nữa, hôm nào Dương Thừa Húc cũng giống như nhau!

“Đến đây rồi, đi đâu nữa?”


Nhìn xung quanh đánh giá tình hình, đột nhiên trên eo đụng phải một thứ sắc bén lạnh lẽo. Một giọng nam trầm thấp truyền đến, áp miệng bên tai cô ta, hơi thở lạnh lẽo phả vào đó, giống như là một một con rắn độc đang vờn lấy con mồi.

Trần Nhật Linh toàn thân nổi da gà, cô ta ngoan ngoãn giơ tay lên, ánh mắt nhìn về phía trước, không có chút nào muốn quay đầu.

“Con chỉ đến đây vì chút chuyện, nếu nó xúc phạm đến bố, thì ngay bây giờ con sẽ rời đi, về sau con tuyệt đối sẽ không trở lại nữa.”

Cảm giác được quần áo ở ngang hông bị rách, Trần Nhật Linh toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt thì lại bình tĩnh gấp đôi.

“Thời gian lâu như vậy mà không gặp, cũng xa cách lâu như vậy, lá gan tới lúc đó cũng đã lớn không ít rồi.”

Người đàn ông kẹp chặt hai tay của cô ta rồi giơ dao găm ra.

Ông ta đứng dậy vỗ nhẹ vào mặt cô ta, chậm rãi quay lại từ phía sau.


Vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh, trong nháy mắt vẻ mặt của Trần Nhật Linh lập tức trở nên u ám, cô ta lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn anh: “Quả thực đã lâu không gặp. Mà, Trần Tuấn Tú này, không phải bố đã chết rồi sao! Cùng với cái thi thể con mịa nó kia.”

“Đúng là bố đã chết, nhưng nhờ thi thể của Tuyết Phương nên bố mới có thể sống được, thế nào, con có hứng thú hợp tác không?”

Nếu đã nhận ra rồi, thì Trần Tuấn Tú cũng thu lại con dao găm của mình, hai tay chắp ở sau lưng đi chậm rãi ra ghế sofa rồi ngồi xuống một mình.

Vì có chiếc áo sơ mi trắng khoác lên trên người, nên trong bóng tối không nhìn rõ ánh mắt của ông ta.

“Hợp tác như thế nào?”

Chuyện Trần Tuấn Tú vẫn còn sống khiến vẻ mặt của cô ta khẽ nhúc nhích, chỉ có một mình cô ta, có khả năng Giang Anh Tuấn di chuyển cực thấp. Nhưng nếu thêm một Trần Tuấn Tú, từng là người đứng đầu của nhà họ Trần, có khả năng làm chuyện này tăng lên rất nhiều.

Nhưng hợp tác với một người như vậy cũng không khác gì việc bảo hổ lột da, chỉ không cẩn thận một chút thì khả năng ngay cả chính cô ta cũng phải quay lại ở bên trong.

Sau một lúc giao chiến trong đầu, Trần Nhật Linh cắn môi làm theo, ngồi đối diện với ông ta, kẻ địch có sức quyến rũ lớn.

Sau khi chuyện thành có thể lấy được lợi ích cao hơn bây giờ nhưng cũng có khả năng gánh chịu nguy hiểm, có khả năng nên thử một lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui