“Bị thương cũng đã bị rồi, tôi không so đo không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ, từ giờ khắc này, tôi hy vọng ngài Ôn dẫn Vũ Nguyên Hải rời khỏi tầm mắt của tôi, ơn cứu mạng xem như chúng ta đã bù trừ lẫn nhau, về sau núi cao nước xa, vĩnh viễn đừng nên gặp lại.”
Nhan Nhã Quỳnh vốn cho rằng choáng đầu chỉ là nhất thời, không ngờ rằng tình trạng này lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Không muốn tiếp tục dây dưa với Ôn Hàng Dương, Nhan Nhã Quỳnh trầm mặt lên tiếng đuổi khách.
Lần đầu tiên bị người ta xua đuổi không nể mặt như vậy, Ôn Hàng Dương lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn Nhan Nhã Quỳnh có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, khóe miệng lại lộ ra ý cười, khôi phục lại dáng vẻ bình đạm, nhìn một vòng quanh phòng, nhẹ gật đầu với Nhan Nhã Quỳnh đang ngồi trên giường, sau đó dẫn Vũ Nguyên Hải rời đi.
Chờ người dư thừa trong phòng đi hết, lòng Giang Anh Tuấn mới thoải mái được chút ít, chậm rãi đi đến bên giường của cô.
“Anh nhất định sẽ báo thù.”
Giang Anh Tuấn khẽ cúi đầu, nghiến răng phun ra mấy chữ, hơi giật giật khóe miệng nhìn về phía cô.
Biết rõ hiện tại trong lòng anh không dễ chịu, Nhan Nhã Quỳnh cũng không nói gì, chỉ đưa tay vuốt ve gương mặt anh, nhẹ nhàng gật đầu.
Vốn Lê Quốc Nam còn đang do dự, không biết nên nói cái gì cho tốt, không ngờ thấy hai người chỉ lo an ủi lẫn nhau mà không thèm để ý đến ai, trong lòng đột nhiên tuôn ra một loại cảm giác không biết gọi tên, để che đậy bối rối, anh ta dứt khoát ôm lấy Hướng Minh tự mình tìm niềm vui.
Kể từ khi biết vài tháng nữa NhanKiến Định sẽ dẫn theo Quỳnh Quỳnh ra nước ngoài thừa kế gia sản, Giang Anh Tuấn đã dồn hết sức để phát triển thế lực của mình ra thị trường quốc tế. Mặc dù quá trình rất gian khổ, nhưng cũng may kết quả không tệ, bước đầu tiên xem như thuận lợi.
Lâm Tiến Quân đã cùng trợ lý bắt đầu thực hiện cải cách và phát triển công ty, nếu muốn đẩy nhanh quá trình này thì Giang Anh Tuấn không thể tiếp tục ở trong nước chờ đợi thêm được nữa, ít nhất là anh dự định xuất phát sớm hơn NhanKiến Định một tháng.
Điều này có nghĩa thời gian anh ở lại Hải Phòng không còn được bao lâu, cũng tức là thời gian ở bên Quỳnh Quỳnh cũng không còn nhiều. Cho nên từ khi bắt đầu tiến hành kế hoạch, anh vẫn luôn cực kì coi trọng từng phút từng giây hai người ở bên nhau, nhất là khi trên người cô còn có di chứng chưa được tra rõ…
Buổi tối lại đến, sau khi bàn giao tất cả công việc cho Lâm Tiến Quân, Giang Anh Tuấn luôn ở bên cạnh Nhan Nhã Quỳnh, cẩn thận dịu dàng dỗ dành cô.
Từ sau khi kiểm tra xong, cô cảm thấy đầu mình càng ngày càng mơ hồ, trò chuyện với Giang Anh Tuấn vài câu thôi cũng đã không chống đỡ nổi. Mặc dù hơi nghiêm trọng nhưng Nhan Nhã Quỳnh cho rằng đây chỉ là di chứng của vết thương, nên cũng không quan tâm lắm.
Sắc mặt Nhan Nhã Quỳnh trắng bệch tựa vào trong ngực anh, đôi tay nắm lấy quần áo của anh, cô hơi ngửa đẩu trên gương mặt hiện ra hai vầng mây hồng.
“Anh Tuấn, khi nào chúng ta về nhà? Em không thích mùi của bệnh viện.”
Cho dù có cố gắng sắp xếp như thế nào, thì mùi vị của bệnh viện vẫn ngập tràn trong phòng, tuy tầng này không có ai khác, mùi này đã hơi nhạt một chút, nhưng Nhan Nhã Quỳnh vẫn không chịu nổi, có lẽ do trước đây nằm viện quá nhiều, nên đối với mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí thế này, trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi.
“Chờ thêm vài ngày nữa, khi anh hai xử lý xong mọi chuyện, anh sẽ nói anh ấy rước em về nhà, nửa tháng sau anh cần xuất ngoại, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”
Không thể cưỡng lại sự nũng nịu của cô gái nhỏ, cuối cùng Giang Anh Tuấn nằm xuống giường, ôm lấy cô chậm rãi dỗ dành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...