Có mấy lời cô không có quyền nói, cũng không xứng để nói, chỉ có thể nói được như vậy mà thôi.
“Cảm ơn lời chúc của cô, tất cả đều sẽ tốt thôi, lần này tôi muốn đến để cảm ơn cô Tô, ơn cứu mạng không gì có thể báo đáp, về sau chỉ cần có việc gì cần nhờ đến tôi, nhất định tôi sẽ không chối từ!”
Lê Quốc Nam cười khan vài tiếng mở miệng nói, vừa dứt lời lại trốn ra phía sau NhanKiến Định một lần nữa.
Sau khi thoát khỏi tầm mắt của mọi người, ánh mắt của Lê Quốc Nam đột nhiên lộ ra bối rối. Lần đầu tiên nhìn thấy người con gái trước mặt này, tim anh ta không khống chế được mà lập tức đập liên hồi, cảm giác như muốn dâng hết tất cả những gì anh ta có cho cô, muốn sống vì cô, chết vì cô, thậm chí còn có thể vì cô mà hủy diệt cả thế giới!
Loại cảm giác không thể giải thích được này khiến anh ta không khỏi hoảng sợ, không có ký ức gợi nhớ, những ảo tưởng mờ mịt kia lại trở nên hết sức khủng bố, rõ ràng mới lần đầu gặp mặt, vì sao anh ta lại có thứ ý nghĩ nguy hiểm như vậy?
“Anh dẫn cậu ấy về trước, nhìn cậu ấy có vẻ không được khỏe!”
Rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu, tâm Lê Quốc Nam vô cùng rối ren, đang chuẩn bị kiếm cớ rời đi, ai ngờ nghe thấy giọng nói thanh lãnh của NhanKiến Định truyền đến, sau đó nắm lấy xe lăn bắt đầu đẩy đi, ngay cả lời tạm biệt anh ta cũng không kịp nói đã bị đẩy ra cửa.
Cho đến bây giờ, Nhan Nhã Quỳnh còn có chút không dám tin, cô xoay đầu nhìn về phía Giang Anh Tuấn: “Anh Nam anh ấy, thật sự không nhớ ra chuyện gì cả sao?”
“Mẹ, ngay cả con chú Nam cũng quên mất, chắc chắn là không nhớ gì hết rồi, mẹ có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
NhanHướng Minh nâng tay nhỏ lên sờ sờ gương mặt Nhan Nhã Quỳnh, cậu híp mắt cảm thụ nhiệt độ cơ thể của mẹ mình, cảm thấy vẫn còn hơi nóng, nhưng hẳn là không có gì đáng trở ngại, mới yên tâm một chút, tự giác từ trên ghế leo xuống, đứng bên người Giang Anh Tuấn chăm chú quan sát mẹ mình.
Từ sau khi cô tỉnh lại, nhìn con trai ngoan ngoãn đến đau lòng, Nhan Nhã Quỳnh không hề cảm thấy chút vui mừng nào, mà ngược lại trong lòng chua xót không chịu nổi.
Chỉ có đứa trẻ từng trải qua sóng gió mới có thể ngoan ngoãn nghe lời như thế, cho dù cậu bé có thông minh đi nữa, thì cũng chẳng có đứa trẻ năm tuổi nào hiểu chuyện đến mức độ như vậy cả, ngay cả ý nghĩ muốn đi chơi cũng không có, còn hết sức nhiệt tình học cách chăm sóc người lớn. Cô đúng là một người mẹ không tốt mà.
“Mẹ không sao, Hướng Minh đi giúp cậu của con đi, mẹ có chuyện muốn nói với ba một chút.”
Nhan Nhã Quỳnh vuốt ve đầu tóc ngắn của con trai, cô lắc lắc đầu, cảm thấy hơi chóng mặt, đầu giống như bị ném vào trong máy giặt quần áo xoay qua xoay lại, rất khó chịu.
Tuy vẫn có chút không yên lòng, nhưng NhanHướng Minh vẫn cẩn thận từng bước rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn nắm lấy tay Giang Anh Tuấn cẩn thận dặn dò không được để cho mẹ của cậu phải chịu đựng bất cứ khó chịu nào.
Chờ sau khi con trai rời đi, Nhan Nhã Quỳnh mới mím môi cười ra tiếng, cái này xem như là niềm vui ngoài ý muốn, có lẽ là do cậu nhóc quá thông minh, nên từ nhỏ NhanHướng Minh đã không thích nói chuyện, không thích giao lưu với người khác. Việc cậu bé trong thời gian ngắn có thể liên miên lải nhải nhiều lời như vậy, trước kia chưa từng xảy ra, cô chỉ mới rời đi một thời gian, mà con trai cưng đã hoạt bát hơn không ít.
“Em muốn nói gì thì nói đi, Hướng Minh đi rồi.”
Trong phòng không còn ai khác, Giang Anh Tuấn lập tức không muốn tiếp tục ẩn nhẫn nữa, anh trực tiếp nắm lấy bàn chân nhỏ của Nhan Nhã Quỳnh, xoa nắn trong lòng bàn tay mình, môi hơi nhếch lên, mắt phượng dài hẹp híp híp lại, toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên người cô, xen lẫn giữa sự lạnh nhạt và hờ hững trên gương mặt anh còn có vài phần si mê.
Nhan Nhã Quỳnh: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...