Mấy chữ cuối cùng, anh ta nghiến răng, mang theo ác ý. Giang Anh Tuấn nhếch môi, không hề quan tâm, chỉ cần lấy được thuốc giải, cứu được Nhã Quỳnh, ân oán của người khác không hề liên quan đến anh.
“Sao không nghĩ ra Vũ Nguyên Hải là “vật chiếm hữu”
của Ôn Hàng Dương nhỉ, tuy rằng có chút không đúng, thế nhưng tôi nghĩ Ôn Hàng Dương không phải loại người như vậy.”
Rõ ràng nhìn như một người đàn ông bình thường, thế nhưng trong lòng lại loanh quanh như vậy.
“Ôn Hàng Dương quá xem trọng Vũ Nguyên Hải, cũng quá hiểu anh ta, huống hồ ánh mắt không lừa được người khác, sự quan tâm của anh ta quá kỳ lạ, tuy rằng tôi còn có chút hoài nghi, nhưng cuối cùng tôi vẫn dứt khoát cược một phen.”
Từng bước như đánh cờ, nếu như thật sự Ôn Hàng Dương không có cảm xúc ấy, lần này có lẽ đã gặp khó khăn, thế nhưng chỉ cần anh ta có một chút tình cảm, chuyện thuốc giải có thể dễ dàng giải quyết, kết hợp với những phân tích đằng trước, anh đã chắc được chín phần thắng, có thể thử xem.
“Cậu đi nghỉ trước đi, mấy ngày nay ở bên Nhã Quỳnh cũng mệt rồi, nếu không muốn nghỉ ngơi thì chơi cùng với Hướng Minh một chút!”
Từ sau khi Nhã Quỳnh và anh cùng nhau biến mất, trạng thái của NhanHướng Minh càng ngày càng đi xuống, tuy rằng NhanKiến Định không nói, thế nhưng anh ấy đều để vào mắt.
Trẻ nhỏ quá nhạy cảm, có nhiều chuyện chỉ anh ấy nói cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể nghĩ cách bù đắp ở phương diện khác. Bây giờ Nhã Quỳnh vẫn đang hôn mê không tỉnh, những chuyện thế này chỉ có thể để ông bố lạnh như băng Giang Anh Tuấn đi làm, mong rằng có hiệu quả.
Liếc mắt nhìn người đang ngồi trên xe lăn, không ngừng tỏa ra khí lạnh, NhanKiến Định thở dài một hơi, đẩy người về phía trước, mới có mấy ngày, số lần anh ấy thở dài chắc phải bằng một năm rồi…
Đẩy Giang Anh Tuấn đến phòng của NhanHướng Minh, NhanKiến Định chu đáo đóng cửa vào, dù sao cũng là bố con, anh ấy không sợ xảy ra chuyện, quay người đi xử lý việc khác.
Sau khi bị đẩy vào phòng, Giang Anh Tuấn ngây ra một lúc mới phản ứng lại, do dự trong khoảnh khắc, mới đi vào trong phòng.
Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, một tấm ga màu xanh nhạt phủ trên giường, vách tường màu trắng tuyết không có đồ vật trang trí nào, đối diện giường có một giá sách, bên trên đó các loại sách được sắp xếp gọn gàng, phía bên phải giường là bàn học của trẻ em, lúc này NhanHướng Minh đang ngồi ở đó, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, ngồi đối mặt với cửa, nghiêng đầu đánh giá anh.
Giang Anh Tuấn ho nhẹ một tiếng, không quan sát nữa, đi về phía cậu bé.
“Bố, mẹ đâu rồi?”
NhanHướng Minh yên tĩnh ngồi trên ghế, hai mắt sáng lên chờ đợi.
Giang Anh Tuấn nghẹn lời, động tác ngừng lại, phản ứng lại rất nhanh, đến bên cạnh cậu bé, xoa mái tóc mềm mại của cậu bé, trong lòng mềm nhũn: “Mẹ bị bệnh rồi, bây giờ đang ở bệnh viện, bố đang định đi thăm mẹ, Hướng Minh có muốn đi không?”
Không nỡ giấu cậu bé, Giang Anh Tuấn hít sâu một hơi rồi quyết định đưa cậu bé đi cùng, dù sao chỉ khi tận mắt nhìn thấy mới yên tâm được, cho dù Nhã Quỳnh vẫn chưa tỉnh lại, thế nhưng cô đã quay trở lại đây, chỉ nằm ở bệnh viện cũng làm người ta yên tâm hơn một chút.
“Vậy thì đi nhanh thôi, chân của bố vẫn đau sao, khi nào mẹ mới có thể khỏi lại, bây giờ chúng ta nhanh chóng đi thôi…”
Nghe Giang Anh Tuấn nói, NhanHướng Minh híp mắt cười, nhảy xuống từ trên ghế, đi lên trước nắm lấy tay anh, vừa đi vừa nhảy nói, nhìn vô cùng vui vẻ.
Bị cậu bé nắm tay kéo về phía trước, Giang Anh Tuấn bật cười, một tay điều khiển xe lăn đi theo, cố gắng để bản thân mình không liên lụy đến cậu bé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...