Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình


Nhìn sắc mặt của ông cụ Chánh dần trầm xuống, Vũ Tuyết Phương nhếch miệng, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Ông già chết tiệt này lúc trước từng không ít lân ngáng chân bà ta, lúc mất mặt như vậy, đương nhiên bà ta rất vui lòng đứng xem.
Những vị khách vốn đang chờ đợi diễn biến của tình huống này đều quay đầu lại nhìn, động tác vô cùng chỉnh tê.
Trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, cổ ngẩng cao, thậm chí vứt luôn lễ nghỉ lịch sự bản thân đã nhiều lần nhấn mạnh trước đây ra sau đầu.
Trần Nhật Linh không kịp phản ứng trong một lúc, máy móc ngẩng đầu lên nhìn người mẹ luôn bị chính mình hắt hủi này.
Cô ta sững sờ nhìn lên, lần đầu tiên nhận ra cảm giác được bênh vực là như thế nào, mặc dù những gì bà ta nói không hề êm tai.
“Tất nhiên là tôi sẽ cho nhà họ Trần một lời giải thích.

Chẳng qua Anh Tuấn có việc gấp phải ra nước ngoài, tôi ở đây là để thay mặt nó giải quyết chuyện hôn nhân với Trân Nhật Linh trước.


Trước khi đi thằng nhóc con nói với tôi rằng khi nào nó quay lại thì sẽ nhận lỗi với Trân Nhật Linh thật tốt!”
Ông cụ Chánh vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Trần Nhật Linh an ủi, cười nói trước mặt mọi người.
Trần Nhật Linh và Vũ Tuyết Phương nhìn nhau một lúc, sau đó cúi đầu xem như chấp nhận lời hứa của ông cụ Chánh.
Vũ Tuyết Phương hừ lạnh một tiếng, dù sao cũng bò ra từ trong bụng bà ta ra, là tự tay bà ta nuôi lớn, trong lòng Trần Nhật Linh nghĩ thế nào chẳng lẽ bà ta còn không biết sao? Gấp gáp gả đến mức này, ngay cả chú rể không tới cũng không ngại.
Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, chuyện này dễ dàng bị lừa gạt trôi qua như thế.
Ngoài mặt anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt nhưng trong lòng từng người nghĩ thế nào thì không ai biết, chỉ sợ chuyện cậu chủ nhà họ Giang ngang nhiên đào hôn sẽ sớm lan rộng khắp Hải Phòng.
Bữa tiệc diễn ra như thường lệ, ông cụ Chánh đưa Trần Nhật Linh đi khắp nơi gặp mặt mọi người, cũng coi như là giúp cô ta chống lưng.
Một cô gái đứng bên cạnh Vũ Tuyết Phương hâm mộ nhìn cô ta một cái, thì thào nói: “Con gái cô thật tốt số, có thể được ông cụ Chánh yêu thương, so ra còn tốt hơn bất kỳ thứ gì!”
“Dù sao cũng là ông cụ Chánh trông đến lớn… có thể coi như đã hòa hợp trước”
Vũ Tuyết Phương nhướng mày cười, chỉ cảm thấy Trân Nhật Linh vẫn như ngày thường, không có chút tiến bộ nào.

Bà ta còn không hiểu đứa trẻ mình nuôi lớn sao? Lòng dạ độc ác nhưng lại không có đầu óc, lá gan không lớn nhưng tâm tư không nhỏ.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Từ nhỏ đã không có năng lực, bà ta dạy cô ta nhiều như vậy, Giang Anh Tuấn vẫn bị người khác đoạt đi.

Nếu không phải vì Trần Nhật Linh là con gái mình sinh, sao bà ta lại đi quan tâm đến người ngu xuẩn y như con lợn như vậy.
Toàn bộ yến tiệc vui vẻ không bị ảnh hưởng, lúc này thời gian trôi qua cực nhanh, sau bữa trưa náo nhiệt, mọi người bắt đầu rời đi.
Chỉ có một số người nhà họ Trần vẫn ở trong ngôi nhà cũ của nhà họ Giang, chờ lời giải thích.
Buổi sáng cộng thêm một buổi trưa, Giang Anh Tuấn gần như lật tung một nửa Hải Phòng.

Buổi sáng Lê Quốc Nam đã rất sáng suốt báo cảnh sát, hai bên kết hợp với nhau gần như lật ngược toàn bộ Hải Phòng lên trời, chỉ kém chưa đào xuống ba thước đất nhưng vẫn không có chút manh mối, chứ đừng nói đến bóng người.
Lúc này, Lâm Tiến Quân gõ cửa đi vào, vẻ mặt lo lắng, tựa hồ có chuyện muốn nói nhưng lại thôi.
“Có chuyện gì? Vẫn chưa tìm địa điểm cụ thể sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui