Một chút ý định thương hoa tiếc ngọc đều không có, Giang Anh Tuấn vẫy tay với Nhan Nhã Quỳnh ý bảo cô đi tới ngồi bên cạnh mình, nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo như băng của cô rồi hỏi.
“Tôi cái gì cũng không biết! Giang Anh Tuấn, đã qua một thời gian dài như vậy rồi, chẳng lẽ anh chỉ muốn nói ra những điều khách sáo này thôi sao?”
Điệu bộ của Trần Nhật Linh giống như bất chấp tất cả, giãy giụa vất vả bò lên khỏi nên đất để ngồi dậy, dựa vào sau ghế, trên mặt mang theo một nụ cười cái gì cũng không sợ, vì một ngày rồi không được uống nước mà đôi môi tái nhợt nứt nẻ, quần áo xộc xệch, nhìn vô cùng chật vật.
“Trần Nhật Linh, tôi vẫn luôn không tài nào hiểu nổi, vì sao cô không buông tha cho chúng tôi, cũng không buông tha cho bản thân mình chứ?
Dương Minh Hạo là dạng người ra sao chẳng lẽ cô còn không biết chắc? Hợp tác với ông ta chính là tự bản thân cô đưa mình vào địa ngục rồi!”
Thở dài một hơi, giọng điệu của Nhan Nhã Quỳnh bình tĩnh.
Hai người họ cũng coi như là dây dưa nhiều năm, từ sau khi bày tỏ với Giang Anh Tuấn, Trần Nhật Linh cũng coi như mất đi rất nhiều.
Cô thật sự không day dứt trong lòng chút nào, nói rõ ra ngược lại sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Chuyện trước kia cô hiện tại thậm chí còn không nhớ rõ được nữa, làm người hà tất phải quá mức cố chấp làm gì, đối xử với một người nào đó mà lại khiến người ấy nhớ mãi không quên, sau cùng lại chỉ làm khổ bản thân mình mà thôi.
“Tất nhiên là cô đã nhìn thấy rõ ràng, cô đương nhiên không thể hiểu được.
Cho dù có ở khoảng thời gian Nhan Nhã Quỳnh cô nghèo túng nhất đi chăng nữa thì cũng có người ở phía sau chống lưng cho cô.
Còn tôi, từ đầu tới cuối đều chỉ có một thân một mình, nỗi khổ của tôi sao cô có thể hiểu được chứ?”
Nói chuyện không hợp nhau, cho dù nửa câu cũng e ngại đã nói quá nhiều.
Trần Nhật Linh nói xong dứt khoát ngậm miệng lại, thậm chí ngay cả mắt cũng nhắm chặt, yên lặng dựa vào một bên giống như đã ngủ say.
“Wì sao lại giúp Trần Hiền?”
Không muốn nói những lời vô nghĩa với người phụ nữ này, Giang Anh Tuấn dứt khoát một kiếm chém bay, đi thẳng vào vấn đề.
“Tất nhiên em có lý do của mình”
Liếm môi, Trần Nhật Linh đang nhắm chặt hai mắt đột nhiên cong môi nở một nụ cười: “Nếu như muốn biết thì tới đây cầu xin em đi! Anh Tuấn à, anh biết đấy, nếu anh cầu xin em, em không thể nào từ chối được!”
Dứt lời chậm rãi mở mắt ra, hai mắt sáng rực mang theo sự kỳ vọng và khát vọng nhìn về phía anh.
“Từ rất nhiêu năm trước tôi đã chán ghét cô rồi.
Quả nhiên, sự ghê tởm của một người là không bao giờ thay đổi, cho dù có cố gắng ra sao cũng vẫn khiến người khác cảm thấy ghê tởm”
Cô ta dám gây tổn thương cho người được anh yêu thương nhất mà không hề kiêng nể gì.
Nếu như không phải cô ta còn sống, Nhã Quỳnh cũng không cần chịu đựng những chuyện khổ sở đó.
Món nợ này của Trần Nhật Linh, cả đời này, Giang Anh Tuấn anh không thể nào quên được.
Để ý tới những lời anh nói giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim, đau tới mức khiến Trần Nhật Linh cong người lên, tê tái ngã thẳng xuống đất, nước mắt bắt đầu tràn ra hốc mắt nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười.
“Thì ra trong mắt anh, em chính là một người như vậy.
Giang Anh Tuấn anh có còn lương tâm nữa hay không thế? Trên thế giới này bất kì ai cũng đều có thể mắng em, ai cũng có quyền chỉ trích em, ai cũng có thể ghét bỏ em, chỉ duy nhất một mình anh không thể làm vậy.
Em vì anh giống như sắp chôn vui quá nửa cuộc đời rồi, chuyện có thể làm hay không thể làm em cũng đã làm hết, chỉ vì muốn khiến anh quay đầu lại…”
Vừa khóc vừa cười, bộ dạng điên điên khùng khùng của Trần Nhật Linh dọa Nhan Nhã Quỳnh sợ tới mức giật mình, theo bản năng rúc sâu vào trong lông ngực của Giang Anh Tuấn, hai tay siết chặt lấy chân, khớp xương thoáng ẩn hiện màu trắng nhạt, cả người run lên, sắc mặt tái nhợt.
“Cô sợ cái gì? Nhan Nhã Quỳnh, cô có thể sợ cái gì được chứ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...