Có một lượng lớn tin tức và toàn bộ tòa soạn báo ở thành phố đều đưa tin vê vấn đề này.
Mấy ngày nay Nhan Nhã Quỳnh đều xem nó mỗi ngày, cảm xúc của cô dân bắt đầu tê liệt.
Bây giờ mỗi khi nhìn thấy tin tức, cô đã có thể không thay đổi sắc mặt mà lướt qua rồi.
Lê Quốc Nam không biết cô đang dần dần trút bỏ tâm tư hay là đè nén tất cả cảm xúc ở đáy lòng.
Nói tóm lại, khi anh ta nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh vô cảm đọc những tin tức này, tâm tư của anh ta luôn có chút phập phồng.
Lại một lần nữa lướt qua bản tin về sự kiện kết hôn của Giang Anh Tuấn, sau khi lướt qua, Nhan Nhã Quỳnh có chút gắt gỏng, không biết hôm nay cô đã lướt qua bao nhiêu lần rồi.
Sự bực bội trong lòng cô đã đến cực hạn nhưng lại không có nơi nào để trút bỏ, Nhan Nhã Quỳnh bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng.
“Anh Nam, khi nào chúng ta có vé máy bay rời đi vậy?”
Khi nói ra những lời này, nét mặt của cô vẫn không thay đổi.
Nhan Nhã Quỳnh nhắm mắt lại, dứt khoát ném điện thoại sang một bên rồi dựa vào giường nghỉ ngơi hồi sức.
“Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?”
Từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên nhìn Nhan Nhã Quỳnh, Lê Quốc Nam thấy cô bày ra dáng vẻ mắt không thấy thì tâm không phiền, giọng điệu của anh ta thả nhẹ: “Nhã Quỳnh, theo kế hoạch em là người vừa mới sảy thai, không đến mười ngày nửa tháng thì tuyệt đối không thể ra ngoài.
Chưa kể hiện tại vẫn là mùa thu, nhiệt độ không khí thấp như vậy càng không thể đi ra ngoài…
“Anh Nam, em muốn gặp anh trai của em sớm hơn.
Đây là lần đầu tiên em xa cách anh ấy lâu như vậy, em có chút lo lắng cho anh ấy: Nhan Nhã Quỳnh mở miệng, nước mắt cô trượt dài trên má: “Em nhớ anh trai, em muốn gặp anh ấy…”
“Nhã Quỳnh, anh biết trong lòng em rất tủi thân, cứ khóc đi, anh Nam sẽ luôn ở bên em”
Lê Quốc Nam đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô, trái tim anh ta đau nhói: “Em nhớ Kiến Định, vậy ngày mai chúng ta lập tức đi, được không? Sáng ngày mai anh Nam sẽ đến đó.”
Lê Quốc Nam đã sớm đoán được cô sẽ trở thành như thế này, loại tình yêu kiểu này căn bản không thể bị bất cứ ai kiểm soát, không phải ai cũng có đủ dũng khí và bản lĩnh để nói buông bỏ.
Bây giờ nhìn thấy cô khó chịu như vậy, Lê Quốc Nam không có chút tâm trạng nào.
“Dạ, buổi sáng ngày mai sẽ lập tức đi, em mới không muốn xem đám cưới của bọn họ đâu, truyền hình trực tiếp hay nơi tổ chức trực tiếp của họ cũng không muốn xem…”
Nhan Nhã Quỳnh nhào vào trong vòng tay của Lê Quốc Nam, cô không quan tâm đến bất cứ thứ gì mà bật khóc thật to.
Thậm chí cô cũng không để ý tới người mình đang ôm, cơ thể của anh ta đã có chút cứng ngắc.
Sau khi khóc xong, nỗi phiên muộn dày đặc trong lòng cô gần như biến mất, Nhan Nhã Quỳnh trực tiếp ngã vào vòng tay của Lê Quốc Nam mà ngủ thiếp đi.
Trên gương mặt mềm mại của cô vẫn còn đọng lại một ít nước mắt, đôi môi khẽ nhếch lên, ngay cả khi cô đã ngủ nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấm ức.
Lê Quốc Nam biết cô vì đang mang thai mà có chút không ổn về mặt cảm xúc, anh ta cẩn thận đỡ cô nằm xuống, vén góc chăn bông, yên lặng ngồi ở bên giường nhìn cô.
Ngày mai chính là hôn lễ của Giang Anh Tuấn và Trần Nhật Linh, anh ta vốn định chờ thời khắc này qua đi, anh †a sẽ đưa cô đi Mỹ.
Anh ta không nghĩ đến cô gái nhỏ này lại có thể ấm ức thành cái dạng này, anh ta nắm chặt tay, mỉm cười rồi khẽ chạm nhẹ vào má cô: “Gian khổ đã chậm rãi đi qua, Nhã Quỳnh, anh chỉ cầu mong cả cuộc đời của em bình an yên vui, có thể để anh lặng lẽ bảo vệ em là anh đã hài lòng rồi.
Toàn bộ nhà họ Giang đều sáng rực lên, mười ngày chuẩn bị vẫn còn một số việc chưa chuẩn bị xong,.
Giang Anh Tuấn xoa lông mày, nhìn tài liệu trong tay đã gân nửa giờ đồng hồ nhưng anh vẫn chưa lật xem.
Lâm Tiến Quân thở dài, anh ta báo cáo chuyện của công ty đã gần một tiếng rôi mà người trước mặt vẫn không hề nhúc nhích một chút nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...