Không ngờ anh lại phản ứng như vậy, Nhan Nhã Quỳnh sửng sốt một chút, cũng không muốn nuốt lời, dù sao bây giờ anh cũng không tiện, cô cũng không muốn để cho ai nhìn thấy bộ dạng trần trùng trục trong phòng tắm của anh, tự mình ra tay mới là lựa chọn tốt nhất.
Nói là làm, tiện tay gấp máy tính lại, Nhan Nhã Quỳnh xoa nhẹ hai tay, chậm rãi đi tới, ho nhẹ một tiếng, đỡ anh vào phòng tắm.
“Nhã Quỳnh, trước khi tắm rửa phải cởi quần áo đó, không thì lát nữa thấm nước vào vết thương cũng không tốt.”
Mỡ dâng đến miệng, mèo nào lại chê, Giang Anh Tuấn anh cũng coi như không sống uổng phí nhiều năm như vậy.
“Vào trong cởi, bên trong có thể ngồi.”
Càng đi càng nặng nề, mặt Nhan Nhã Quỳnh đỏ bừng, sau một hơi thở dốc, khó khăn nói: “Anh dùng sức chút đi: Thấy cô khổ cực như vậy, Giang Anh Tuấn cũng không đành lòng, cuối cùng cố dùng sức một chút, hai người nhanh chóng đi vào.
Vất vả đưa anh tới ngồi lên ghế, Nhan Nhã Quỳnh lau mồ hôi trên trán, chậm rãi thở phào một hơi Phòng bệnh được thiết kế khá tốt, nới tắm rửa có một cái ghế cố định cho bệnh nhân, Nhan Nhã Quỳnh đã quan sát nơi này nhiều, rất quen thuộc cho nên mới quyết định giúp Giang Anh Tuấn tắm rửa.
Nhẹ nhàng cởi quần áo của anh ra, lúc này nói nhiều một câu đều là sai, Nhan Nhã Quỳnh hiểu ý nghĩ của anh, dứt khoát không nói.
Thấy cô tranh thủ thời gian như thế, Giang Anh Tuấn bắt đầu tính toán ý đồ xấu trong lòng.
“Nhã Quỳnh, thật ra có lẽ anh đã thích em rất lâu, trước kia lúc mọi người đi ra ngoài chơi, anh chỉ thích ở bên em, em còn nhớ rõ không? Khi đó anh còn thường xuyên nhìn lén eml”
Cơ thể không thể động, hai tay Giang Anh Tuấn bắt đầu không thành thật, thừa dịp cô giúp mình cởi quần áo nên không còn tay phản kháng, vòng tay qua cổ cô, thấp giọng nói: ‘Em có còn nhớ, có một lần đến tìm em, đưa cho em một con rối gỗ, khi đó anh nhìn em mà điêu khắc, em còn khen anh điêu khắc giống, cũng vì thích nên lại lần nữa ngắm nhìn em, cho nên mới điêu khắc giống như vậy.
Nhã Quỳnh…
Mặt cô đỏ tới mang tai, không thể ngừng động tác trên tay, trừng mắt nhìn anh.
Giang Anh Tuấn cười gian xảo, thổi một hơi về phía cô: “Giúp anh tắm rửa cần phải nhanh lên, lỡ như Hướng Minh tới thì phải làm sao bây giờ?”
“Ngoan ngoãn chút được không, em muốn để anh thấy dễ chịu.”
Cô cúi mặt, nhẹ nhàng nói.
“Cho anh hôn một cái là anh sẽ ngoan!”
Chiếm được tiện nghi mới là chuyện chính, biết Nhan Nhã Quỳnh đã chịu hết nổi, hai tay anh ôm eo cô, giọng điệu dịu dàng, mang theo hương vị ngọt ngào.
“Em tắm rửa đơn giản cho anh một chút, chờ tắm xong sẽ giúp anh gội đầu!”
Sắc mặt Nhan Nhã Quỳnh đỏ bừng, nhẹ giọng nói.
“Đầu nghe lời Quỳnhnhà chúng ta!”
Anh cười, mặc cho cô loay hoay lau cơ thể mình.
Quần áo nhăn nhúm, cả người cũng bị Giang Anh Tuấn làm ướt không ít, Nhan Nhã Quỳnh thở dài một hơi, quả nhiên loại chuyện tắm rửa này không phải người bình thường có thể giúp đỡ, cả người toát mồ hôi, giúp anh lau khô cơ thể, sấy khô tóc, rồi cô lại phải tự mình chui vào phòng tắm lần nưa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...