Sau một hồi luống cuống, kết quả là vết thương trên bụng của Giang Anh Tuấn bị chảy máu, hai người mới tách nhau ra.
NhanHướng Minh và ông cụ Chánh há hốc mồm xem hết cả quá trình, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không nói lên lời, bối rối trong chốc lát, ông cụ Chánh liên dứt khoát dẫn Hướng Minh về gian phòng của mình.
“Lần sau tổng giám đốc Tuấn nên chú ý một chút, nếu như vết thương lại rách ra thì phải khâu lại một lần nữa, tuyệt đối đừng vận động mạnh như vậy nữa nhé…”
Y tá vừa băng bó vừa lải nhải dặn dò, cô ấy cúi đầu xử lý vết thương, hoàn toàn không biết rằng lời nói của mình đã khiến cho Nhan Nhã Quỳnh đứng đấy đỏ cả mặt.
“Tôi biết rồi, không có lần sau đâu, Nhã Quỳnh…”
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Nhan Nhã Quỳnh, trên mặt anh không có chút xấu hổ nào, còn híp mắt, môi khẽ nhếch, nói với Nhan Nhã Quỳnh: “Em nhất định sẽ giám sát anh, đúng không?!
“Em, anh… lần sau anh tự mình chú ý một chút, đừng làm những động tác nguy hiểm là được, lần này…
“Ôi, hình như có hơi đau…”
Trên thương trường luyện được da mặt dày, không ngờ tới đến chỗ này cũng có thể dùng được, Giang Anh Tuấn liên dùng chiêu này bày ra vẻ mặt yếu đuối, bộ dạng rất đau khổ.
Đúng là cạn lời với anh, Nhan Nhã Quỳnh dở khóc dở cười, dứt khoát quay người ôm lấy bả vai run run đi tới phòng vệ sinh.
“Bây giờ tổng giám đốc Tuấn cảm thấy sao? Một lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra cho anh lại, sau đó sẽ cần truyền dịch, tổng cộng ba bình, tự anh và cô Quỳnhcần phải chú ý, vậy tôi đi trước, nếu có vấn đề gì thì nhấn chuông phục vụ.!
Vừa rồi còn không kịp phản ứng, câu nói kia của Giang Anh Tuấn vừa cất lên, y tá liền hiểu ra, cái gì mà vận động mạnh, chỉ là tình thú giữa vợ chồng trẻ người ta thôi, lần sau cần phải để tâm hơn một chút.
Thu dọn đồ đạc xong thì cô y tá lập tức ra ngoài, tổng giám đốc Tuấn mặc dù đẹp trai nhưng quá lạnh lùng, khiến cho cô ấy không dám có một tia tưởng niệm, cả người run run, bưng một đống dụng cụ bình an trở về quầy lễ tân.
Nhan Nhã Quỳnh trốn ở trong phòng vệ sinh dán tai vào cửa nghe động tĩnh, cảm thấy căn phòng trở lại yên lặng rồi thì mới bưng một chậu nước ấm tới.
“Vất thương còn đau không? Bác sĩ nói anh tạm thời không thể tắm rửa, em giúp anh thay bộ quần áo khác!
Máu xung quanh vết thương đã khô, đừng nói là Giang Anh Tuấn, ngay cả cô cũng cảm thấy khó chịu, Nhan Nhã Quỳnh cầm khăn mặt lên, vén áo bắt đầu lau, động tác gọn gàng linh hoạt, sự thẹn thùng lúc trước đã không còn tồn tại, thật giống như đã miễn dịch rồi.
Trợn mặt há hốc mồm kinh ngạc nhìn động tác của Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn thậm chí còn cố ý vén áo lên hoàn toàn, đều không thấy vẻ mặt cô có một điểm biến hóa nào, lực thích ứng nhanh như vậy làm cho anh càng cảm thấy hứng thú hơn.
“Nhã Quỳnh, em nói xem dáng người của bây giờ đẹp hơn hay ngày trước đẹp hơn…!
Tìm được cơ hội, Giang Anh Tuấn lại kéo tay cô đặt lên ngực mình, hai mắt nhìn chăm chú vào nét mặt của cô, miệng lại càng nói lời quá đáng hơn: “Anh cảm thấy dáng người trước kia tốt hơn, dù sao mười năm rồi, thể lực cũng không còn như trước!
Lén lút nhìn cô một cái rồi lại nói tiếp: “Dáng người hết đẹp cũng không sao, dù sao Nhã Quỳnh cũng đâu có nhìn…!
Giọng nói dịu dàng, còn phát ra một chút ấm ức, Nhan Nhã Quỳnh âm thầm liếc mắt, trong lòng cực kỳ phỉ nhổ hành động này của anh, gương mặt cũng từ từ đỏ lên, biết ngay là sẽ thế này mà.
Nếu để cho cô biết rốt cuộc ai là người dạy cho anh mấy lời không đứng đắn này, cô nhất định sẽ cho người kia có thể thưởng thức thế nào gọi là gieo gió gặp bão!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...